Nụ cười quỷ dị kia của hắn, làm cho mấy người phía dưới đều rùng mình một cái.
Ám Ảnh đứng sau lưng Cung Dạ Tuyệt, khoé môi không nén được run rẩy.
Chủ tử nhà mình, từ sau khi quen biết nữ nhân kia, rất hay xúc động, lại càng không bình thường.
Phải biết rằng, đây chính là Sát thủ minh a, ngoại trừ Ám Dạ Các, ở khắp chốn giang hồ, thì thế lực của Sát thủ minh là lớn nhất.
“Ám Liên, những người này, tạm thời giao cho ngươi quản giáo.”
“Dạ!” Hắc y nữ tử đứng song song với Ám Ảnh cúi đầu đáp.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt nân lên, liền nhanh chóng rời đi.
Đi theo Cung Dạ Tuyệt lâu như vậy, Ám Ảnh đã sớm đoán được tâm tư của Cung Dạ Tuyệt.
“Gia, mới vừa rồi lúc thuộc hạ rời đi, nàng đã ngủ…”
Bước chân Cung Dạ Tuyệt ngưng lại, híp mắt, quay đầu, đáy mắt mang theo vài phần nguy hiểm:”Ngươi nhìn lén nàng ngủ?”
Thân mình của Ám Ảnh chấn động…
Không phải là do chủ tử lệnh hắn phải trông coi nữ nhân kia một tấc cũng không rời sao?
Cảm thụ được hàn ý quanh thân của Cung Dạ Tuyệt, Ám Ảnh kêu khổ không ngừng.
Tâm tư hắn vừa chuyển:”Thuộc hạ nào dám? Là trước lúc chủ tử triệu hồi bọn thuộc hạ tập hợp, thuộc hạ nghe được Cẩm Nhi cô nương kêu nàng đi nghỉ…”
“Ân.” Cung Dạ Tuyệt hừ khẽ thành tiếng.
Tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau, Ám Ảnh lén lút lấy tay vả miệng mình:”Ta cho ngươi lắm miệng này!”
--- ----Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- ---
Bóng đêm, chính nùng*(đen tối)
Trong phòng, ánh nến long lánh/.
Sở Khuynh Nguyệt đã sớm chìm trong giấc ngủ.
Một nam tử mặc y bào màu đen, từ nóc nhà xẹt qua, dừng ở bên ngoài cửa phòng.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng ra, từ bên ngoài đi vào.
Hơi thở khác thường lưu thông trong không khí khiến cho Sở KHuynh Nguyệt nhanh chóng mở mắt.
Nàng bật đứng dậy, thuận thế phủ thêm áo khoác.
Từ trên giường nhảy xuống.
Chờ đến lúc nhìn thấy người đến là Cung Dạ Tuyệt, Sở Khuynh Nguyệt rốt cục mới thả lỏng cảnh giác.
Châm thêm vài ngọn nến, Sở Khuynh Nguyệt dựa vào một bên.
Bóng phản chiếu dưới ánh nến, trên mặt nạ lạnh lẽo của Cung Dạ Tuyệt, loé ra mấy phần sáng chiếu.
Nhìn Cung Dạ Tuyệt, Sở Khuynh Nguyệt cắn răng:”Cung Dạ Tuyệt, không phải đã nói rõ rồi sao? Sẽ không vụng trộm lẻn vào phòng ta nữa, ngươi như bây giờ là…”
Cung Dạ Tuyệt ngồi ở trên ghế tựa, trong đôi mắt sâu thẳm, lộ ra vài phần ý cười.
Hắn đưa tay, chỉ hướng cửa lớn:”Ta từ chỗ kia đi vào, làm sao xem là vụng trộm lẻn vào? Là quang minh chính đại có biết hay không?”
Sở Khuynh Nguyệt đen mặt.
Nam nhân này….
Hắn cố ý!!!
Nàng đã nói rồi, ngày đó làm sao hắn có thể sảng khoái đáp ứng yêu cầu của nàng như vậy được chứ!
Sở Khuynh Nguyệt còn muốn cãi lại, lại nghe thấy Cung Dạ Tuyệt tiếp tục mở miệng:”Nữ nhân, ngươi rất thiếu tiền?”
“Thì sao?”
“Muốn tiền thì có thể nói với ta là được rồi.” Hắn cũng chưa quên chuyện ban ngày Thẩm Nhạn Bạch đã báo cáo với hắn.
Đáy mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài tia trào phúng:”Không cần, tiền của ngươi, vẫn tự mình giữ đi.”
Mày Cung Dạ Tuyệt nhẹ nhàng nhướng lên.
Nử tử này, luôn kiên cường như vậy.
“Thứ này đưa cho ngươi.” Từ trong lòng lấy ra một lệnh bài, Cung Dạ Tuyệt ném qua.
“Đây là cái gì?” Sở Khuynh Nguyệt tiếp nhận lệnh bài kia, có chút nghi hoặc hỏi.
Khi tầm mắt nhìn đến ba chữ Sát thủ minh, Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc:”Đây là lệnh bài Minh chủ của Sát thủ minh?”
“Ân…” Cung Dạ Tuyệt thuận tay rót một chén nước, không chút để ý nói:”Nhìn chướng mắt, thuận tiện bứng nó…”
Sở Khuynh Nguyệt triệt để cứng họng rồi.
Thuận tay???
Một Sát thủ minh lớn như vậy, cứ bị hắn “Thuận tay” bứng đi như vậy…