“Sứ giả?” Sở Khuynh Nguyệt khẽ lẩm bẩm thành tiếng, trong mắt, hiện ra ánh sáng lạnh, nàng cười lạnh:”Thật sự là rất có khí phách, ngay cả sứ giả của Sát thủ minh cũng có thể mời được!”
Sát thủ minh, là tổ chức sát thủ lớn nhất ở Phong Lạc. Bên trong tổ chức, tứ đại sứ giả ngoại trừ Minh chủ thì là nhóm người có quyền lực lớn nhất.
Lúc này, cố chủ ngay cả sứ giả cũng đều mời đến, có thể cho thấy được đối phương là hạ quyết tâm muốn dồn nàng vào chỗ chết!
Đã nhân ra sát ý của Sở Khuynh Nguyệt, khoé môi Cung Dạ Tuyệt nâng lên:”Ngươi đối với Sát thủ minh có hứng thú?”
“Thế nào?”
“Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, ta liền nhổ nó đưa cho ngươi…”(…)
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ co rút:”Phải không? Đùa giỡn nhưng đừng nói bậy.”
Cánh tay dài của Cung Dạ Tuyệt chụp tới:”Nương tử, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ?”
Khi nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tuyệt lộ ra một chút ám quang.
Hắn vốn khinh thường làm kẻ địch của Sát thủ minh, nhưng bọn họ cố tình động đến trên đầu của hắn.
Nếu đã như thế, thì cũng đừng trách hắn không khách khí!
-------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một------
Đêm tối không trăng, âm khí dày đặc.
Ban ngày mặt trời vẫn chiếu sáng rọi, càng đến chạng vạng, sắc trời liền trở nên âm trầm, cho đến khi sắc trời ảm đạm lui xuống. Có tiếng sấm rền vang, tia chớp xẹt qua vô số ánh trắng, trong không khí, tràn ngập sự ngưng trọng.
Cũng chính trong đêm đen, vô số bóng đen, động tác đồng loạt từ trên không trung xuyên qua.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, hành động cực kỳ quỷ mị, lặng yên không một tiếng động.
Lúc này, bên trong tổ chức Sát thủ minh, Minh chủ vẻ mặt âm trầm ngồi trên đài cao.
Trợ thủ đắc lực nhất của hắn bị giết, điều này khiến hắn làm sao không tức giận?
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là đi giết một người Vũ Giai ngũ cấp thôi sao? Làm sao lại hao tổn nhiều người như thế?” Minh chủ nghĩ thế nào cũng đều không nghĩ ra.
“Ngươi muốn biết?”
Trong đại đường, gió lạnh lùa qua.
Trong không khí, ẩn ẩn phát ra hơi thở khác thường.
Giọng nói trầm thấp, giống như ma quỷ, làm cho Minh chủ chợt cả kinh.
Minh chủ Sát thủ minh chợt giật mình.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xươn hiện ra hàn quang:”Ai?”
“Không nghĩ tới Sát thủ mình này cũng không có gì hay ho, vậy mà có thể để cho người ta qua lại tự nhiên!”
Một trận cuồng phong gào thét nổi lên, mấy bóng đen nhanh chóng rơi xuống, đứng ở giữa đại sảnh.
Thấy vậy, người trong Sát thủ minh, ào ào vây lên…
“Mặt quỷ? Ngươi là Ám Dạ Tu La?” Minh chủ Sát thủ minh nhìn thấy mặt nạ hai mặt kia, biến sắc.
Phía dưới, Cung Dạ Tuyệt cầm kiếm, thân mặc cẩm bào sắc đen như đêm đen.
Trên lớp mặt nạ quỷ hai mặt lạnh lẽo, hàn quang thoáng hiện. Cặp mắt sắc bén bên ngoài, bốc lên lệ khí. Quanh thân, lệ khí khiếp người, tựa như tử thần giáng thế!
Thần sắc của mấy người sau lưng hắn cũng lạnh như băng, trên mặt không mang theo một tia biểu cảm, tràn đầy lệ khí.
Sát khí ngập trời, khiến cho Minh chủ Sát thủ minh cả kinh:”Các ngươi muốn làm cái gì? Sát thủ minh của ta cùng Ám Dạ Các của ngươi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giến, không lẽ là ngươi muốn phá bỏ quy củ?”
Cung Dạ Tuyệt chỉ là hơi híp mắt, nhìn hắn, cười lạnh:”Phá bỏ quy củ thì như thế nào? Sát thủ minh của ngươi, nên diệt!”
Hắn chậm rãi giơ kiếm lên, quanh thân, ánh sáng máu tím thoáng hiện.
Tử quang vừa xuất, người của Sát thủ minh vây quanh đều cả kinh, chợt lui về phía sau.
Trong lời đồn, các chủ Ám Dạ Tu La của Ám Dạ Các thực lực thật là bất phàm, nhưng chưa có ai từn thấy qua tướng mạo thật sự của hắn.
Không nghĩ tới, hắn lại đạt đến trình độ Vũ Giai Thất cấp!
Đôi mắt của Minh chủ Sát thủ minh mạnh mẽ co rụt lại.
Hiện tại hắn tuy rằng đã là Vũ Giai lục cấp, nhưng ai cũng đều biết, khoảng cách giữa thất cấp cùng lục cấp, có một khoảng cách không cách nào có thể vượt qua…