Một chưởng này, đánh cho An Tuyết Cầm choáng váng.
Một lát sau, nàng ta mới phục hồi lại tinh thần.
Hai mắt trợn tròn:”Ả tiện nhân này, cái thứ xấu xí, lại dám đánh ta…” (nàng này có một chữ dám nói suốt).
Âm thanh xung quanh, đình chỉ im bặt.
Sau đó liền thấy miệng của An Tuyết Cầm ngậm lại, muốn nói tiếp, nhưng lại không thể nào lên tiếng được.
Lúc này, trong mắt của nàng thoáng hiện lại cảnh trên đường cái cách đây một tháng, là cảnh tượng lúc trước bị Sở Khuynh Nguyệt đánh bầm dập.
Mắt trừng thật to, trên mặt An Tuyết Cầm tràn đầy sợ hãi, càng thêm ngưng trọng.
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt lấp lánh hàn ý, nàng nâng lên khoé môi:”Xem ra một cái tát còn chưa đủ, một khi đã như vậy, ta đây sẽ tiếp tục thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi!”
“Chát chát chat bốp bốp---“ Âm thanh thanh thuý liên tiếp vang lên, bàn tay liên tiếp lướt qua trên mặt An Tuyết Cầm.
Thu tay, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh nhìn An Tuyết Cầm đã bị nàng đánh như đầu heo, nhẹ lắc đầu:”Người bình thường, ta còn chưa có dạy dỗ như vậy, xem ra là ngươi rất may mắn a!”
Thu Cúc mới từ trên đất đứng dậy, đã thấy An Tuyết Cầm bị đánh sưng hết cả mặt, chân liền mềm nhũn, lại tiếp tục ngã quỵ xuống.
Giờ phút này, xung quanh, im ắng lạ thường, giống như ngay cả không khí cũng đều rất yên lặng. Ai cũng không dám lên tiếng nói thêm lời nào.
Sở Khuynh Nguyệt là cao thủ Vũ giai ngũ cấp đó, bọn họ ăn nói huyên thuyên cũng thôi đi. Quả thật là không ai dám bước lên cùng nàng trực tiếp xung đột, đương nhiên, trừ bỏ An Tuyết Cầm ngu xuẩn này!
Phẫn nộ, tuyệt vọng!
Giờ phút này, vô số cảm xúc khác thường chạy khắp người An Tuyết Cầm.
Chỉ trong chớp mắt, không biết có một cỗ lực lượng từ nơi nào xông đến, An Tuyết Cầm trực tiếp phá giải điểm huyệt mới vừa rồi do Sơ Khuynh Nguyệt điểm.
“Sở Khuynh Nguyệt, tiện nhân này, ta không tha cho ngươi.” Dứt lời, nàng giương nanh múa vuốt tiến lên.
“Còn?” Mày Sở Khuynh Nguyệt nhướn lên, khoé môi chậm rãi giơ lên một độ cong quỷ dị.
Lúc An Tuyết Cầm sắp bước đến, quanh thân của nàng, lại phát ra một ánh sáng màu xanh.
Khí thế cường đại, theo quanh thân Sở Khuynh Nguyệt tản ra.
Giờ khắc này, An Tuyết Cầm lúc đầu còn muốn xông lên, nhưng đã bị khí thế cường đại bắn văng ra bên ngoài.
“Phanh!” Một tiếng vang lớn kịch liệt vang lên, kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết phát ra---
“A!!!”
Theo tiếng nhìn tới, liền thấy An Tuyết Cầm ngã vào một bên, lưng, đang cắm một cây gậy trúc bén nhọn.
Gậy trúc kia, từ sau lưng nàng xuyên qua, xuyên thấu cả thân thể của nàng…
“Chết… Chết người…” Ở bên ngoài đám người, lão trung niên bán gậy trúc, sợ tới mức ném gậy trúc ra ngoài co chân bỏ chạy.
Ai biết lúc này từ giữa không trung văng đến một người, đúng lúc văng lên sạp của hắn?
Mọi người, bởi vì đột ngột xảy ra chuyện như vầy, có chút rối loạn.
Sở Khuynh Nguyệt cũng nhíu màu, rồi sau đó đi lên, từ trên cao nhìn xuống thi thể của An Tuyết Cầm.
Khoé môi, xả ra một độ cong lạnh như băng.
Giết người sao? Nàng chưa bao giờ sợ!
An Tuyết Cầm này, đáng chết!
Nhướn mày, nàng khẽ cười thành tiếng:”An Tuyết Cầm a An Tuyết Cầm, tại sao ngươi cứ thích chơi gậy trúc như vậy chứ? Làm sao cũng phải hướng đến phía gậy trúc mà nhào tới a, ai~ đáng tiếc, về sau, sẽ không có người chơi với ta.”
Rõ ràng là lời nói bâng quơ nhẹ nhàng, giờ phút này, nghe vào trong tai mọi người, lại giống như lời của ác ma.
Sống lưng của mọi người chợt lạnh lẽo, không rét mà run.
Lập tức, không dám tiếp tục ở lại nữa, chen lấn nhau tản đi.
…
Lầu hai của Như Ý Phườn, nam tử một thân hồng y khoanh tay trước ngực, tuỳ tiện dựa ở bên cửa sổ, ung dung nhìn một màng phía dưới.
Mọi người ùn ùn tản đi, sau đó Sở Khuynh Nguyệt cũng rời đi, khoé môi hắn giươn lên:”Thì ra là Sở đại tiểu thư…”
Tầm mắt, dừng ở một chỗ, Thẩm Nhạn Bạch khẽ cau mày, mở miệng ra lệnh:”Đi, đem thi thể kia xử lý, đừng để ô uế mặt tiền của Như Ý Phường…”