“Làm ăn cùng bề ngoài có quan hệ gì đâu?” Lời Sở Khuynh Nguyệt còn chưa nói hết, nàng liền cảm nhận được quanh thân có một trận gió lạnh nổi lên.
Ánh mắt phiếm lạnh, lúc bóng dáng hống sắc kia tới gầb, thân hình hơi lay động.
Ngay sau đó, quanh thân của nàng tản ra một luồng ánh sáng màu xanh, ngăn trở thân người của Thẩm Nhạn Bạch.
Thẩm Nhạn Bạch hoàn toàn không ngờ tới nữ tử trước mắt lại có thực lực cao như vậy, thình lình không kịp phòng bị, hắn bị luồng ánh sáng đánh vào bức lui về phía sau.
Ngay khi hắn đứng vững lại, trên cổ hắn, có thêm một vật thể lạnh lẽo.
“Lần sau, đừng bao giờ đùa bỡn loạn nữa, dao của ta, cũng không có tính người đâu!” Sở Khuynh Nguyệt thu tay, chuỷ thủ trong tay xoay quanh vài vòng.
Nghe giọng nói của Sở Khuynh Nguyệt lộ hàn ý, Thẩm Nhạn Bạch kinh hãi.
“Ngươi là ai?” Lúc này đây, trên mặt Thẩm Nhạn Bạch, nhiều thêm vài phần thận trọng.
“Người hợp tác của ngươi, người có thể giúp ngươi kiếm tiền.” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng xoa chuỷ thủ, thuận tay, đem chuỷ thủ thu lại, rồi sau đó từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy.
Nàng lạnh nhạt cười:”Đến đây, ký hiệp ước này.”
Trên tờ giấy, tất cả những điều kiện đều đã liệt kê đầy đủ.
Nhìn cái gọi là hiệp ước kia, khoé môi Thẩm Nhạn Bạch run run.
Nữ tử này, thì ra đều đã tính toán rất kỹ rồi!
Thẩm Nhạn Bạch ngẩng đầu, lần nữa đánh giá lại Sở Khuynh Nguyệt. Thầm nghĩ, nàng rốt cuộc là người phương nào, không chỉ có vũ lực cao như thế, tâm tư còn kín đáo như vậy.
“Ta muốn biết đến cùng người hợp tác với ta là ai, bằng không, ta làm sao yên tâm ký kết?”
“Không muốn ký thì thôi, ta đây sẽ đến Minh Diện Lâu đối diện, tin chắc chưởng quầy bên đó so với ngươi tinh mắt hơn.”Sở Khuynh Nguyệt nói xong, liền thu lại hiệp ước trong tay.
“Khoan!”
Ánh mắt Thẩm Nhạn Bạch tối lại, cắn răng một cái, ngăn nàng.
Nàng, đang uy hiếp hắn.
Ai mà không biết Minh Nguyệt Lâu cùng Như Ý Phường là đối thủ cạnh tranh. Hai bên cạnh tranh đến nổi ta sống ngươi chết, nếu là đúng như lời nàng nói, có thể khiến cho tiền lời tăng lên gấp ba…
Thẩm Nhạn Bạch cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa:”Đưa đây, ai nói ta không ký!”
Cánh môi của Sở Khuynh Nguyệt nâng lên, đem hiệp ước đưa cho hắn.
Chờ sau khi Thẩm Nhạn Bạch ký xong, Sở Khuynh Nguyệt nở nụ cười, thuận tay đem một trong hai phần hiệp ước thu lại:”Chưởng quầy quả nhiên là người rất minh bạch, ngày mai, ta sẽ cho người đem bản thiết kế mang đến cho ngươi, về sau ngươi chỉ cần ngồi chờ thu tiền mà thôi.
Khoé môi Thẩm Nhạn Bạch run rẩy.
Hắn nơi nào là người minh bạch? Rõ ràng là nàng đã tính toán rất tốt, uy hiếp rất giỏi!
Nữ tử này, quả thật là một nhân vật lợi hại!
Thẩm Nhạn Bạch rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi Sở Khuynh Nguyệt rời đi, hắn mới vỗ vỗ tay:”Đi, đem mọi chuyện xảy ra hôm nay bẩm báo cho môn chủ biết.”
“Dạ!” Trong khọng khí, một tiếng nói trầm thấp vang lên, bốn phía, nổi lên mấy trận dao động. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ không khí, lại lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
…
Đạt được mục đích, Sở Khuynh Nguyệt cũng không ở lại lâu, liền trực tiếp đi ra ngoài.
“Tiểu thư, người không phải là đến đây để mua đồ sao? Vì sao lại tay không trở về?” Cẩm Nhi nghi hoặc hỏi.
Sở Khuynh Nguyệt nhếch môi, không trả lời.
Mới bước đến cửa, một bóng dáng hồng nhạt đối diện đi đến, cùng nàng trực tiếp đụng chạm.
“Ôi!” Một trận nũng nịu truyền vào.
Nghe giọng nói này, khoé môi Sở Khuynh Nguyệt khẽ kéo lên.
Thật đúng là không phải oan gia thì không đối đầu a! Ở trong này còn có thể đụng phải An Tuyết Cầm!
“Ai vậy, dám chắn đường…” Tiếng nói bén nhọn của An Tuyết Cầm vang lên, khi nhìn rõ hai người trước mắt, An Tuyết Cầm nở nụ cười:”A, thì ra là ngươi a, Sở Khuynh Nguyệt, vào lúc này, ngươi còn dám ra đường?”