Thấy Sở Khuynh Nguyệt ngưng thần suy nghĩ, khoé môi Cung Dạ Tuyệt chậm rãi nâng lên.
Hắn cúi đầu, nhìn Sở Khuynh Nguyệt:”Nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa, quá khứ của ngươi ra sao không liên quan gì với ta. Từ nay về sau, ngươi là nữ nhân của ta, ai dám khi dễ ngươi, ta sẽ thay ngươi khi dễ ngược lại người đó!”
“Khi dễ ta? Ta mới không để mặc người khác khi dễ.” Sở Khuynh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng.
Cung Dạ Tuyệt cười càng thêm rực rỡ, dưới mặt nạ màu bạc, khoé môi mỏng kia, chậm rãi nân lên:”Chờ lát nữa nha hoàn kia của ngươi đuổi tới đây, chúng ta sẽ trở về.”
“Đi nơi nào?” Sở Khuynh Nguyệt nhướng mày.
“Tất nhiên là đi đến nơi của chúng ta.” Cung Dạ Tuyệt nói xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, tầm mắt nóng rực, thẳng tắp bắn ở trên mặt của nàng:”Kỳ thực, ngươi không mang mạng che mặt cũng không sao.”
Sở Khuynh Nguyệt bĩu môi một cái:”Hừ, ngay cả bản thân ta cũng bị khuôn mặt này doạ đến mấy lần.”
Lời này cũng không phải là giả, đã có mấy lần lúc nửa đêm rời giường, khi vô tình nhìn thoáng qua gương, Sở Khuynh Nguyệt liền cho rằng bản thân nhìn thấy quỷ.
Cũng không có cách nào, khối bớt trên mặt này, quả thật là quá mức dữ tợn, khủng bố.
“Ta không sợ, ta thích là đủ rồi.”
Tiếng nói nhàn nhạt kia, giống như một cơn gió mát lạnh, thổi qua bên tai của Sở Khuynh Nguyệt.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng Cung Dạ Tuyệt, trong mắt tựa như có cái gì đó chảy vào.
Trầm mặt, yên tĩnh, bầu không khí rất là quỷ dị.
Thật lâu sau, một trận gầm nhẹ vang lên---
“KAO!!! Cung Dạ Tuyệt, khẩu vị của ngươi quả nhiên rất nặng!”
Cách đó không xa, Cẩm Nhi mệt nhọc thở hổn hển.
Sau khi người đeo mặt nạ quỷ kia xuất hiện mang theo tiểu thư thoát khỏi Tướng quân phủ, nàng liền nhanh chóng đuổi theo hướng đi của hắn, nhưng mà, cũng không thể đuổi kịp.
Cẩm Nhi gấp đến độ khóc thành tiếng.
Ngay vào lúc nàng sốt ruột vạn phần, liền nghe cách đó không xa có một tiếng hô quen thuộc vang lên.
Đợi khi nàng tới gần, thì thấy Sở Khuynh Nguyệt giận dữ trừng mắt với nam tử đeo mặt nạ quỷ kia.
“Ngươi đến cùng là ai? Lại dám khi dễ tiểu thư nhà ta!” Không để ý bản thân mệt đến thở hổn hển. Cẩm Nhi chạy nhanh đến phía trước, chắn ở trước mặt Sở Khuynh Nguyệt.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt nhẹ kéo lên, không nhìn đến Cẩm Nhi, thả người, đứng ở bên cạnh Sở Khuynh Nguyệt:”Nữ nhân, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ rất cảm động…”
“Cảm động cái quỷ đấy, Cung Dạ Tuyệt, ngươi quả nhiên có sở thích đặc biệt.” Bĩu môi, Sở Khuynh Nguyệt không chút để ý nói:”Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân bình thường hay không?”
Thích nghe lén, thích nguỵ trang. Rõ ràng là thiên tài, lại cố tình giả dạng thành phế vậy, lại còn có kiểu mỹ nữ không thích, lại thích xấu nữ. Nam nhân này, vẫn là nam nhân bình thường sao?
Thấy Sở Khuynh Nguyệt như vậy, trêu chọc trong mắt của Cung Dạ Tuyệt càng thêm dày đặc, hắn lại nhích đến gần Sở Khuynh Nguyệt, ý cười nơi khoé môi càng sâu:”Có phải nam nhân bình thường hay không, ngươi là người hiểu rõ nhất…” Dứt lời, ngón tay thon dài của Cung Dạ Tuyệt vuốt ve lên bụng Sở Khuynh Nguyệt:”Đừng quên, nơi này, còn có hài tử của ta.”
Sắc mặt của Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi biến lạnh, lui về sau hai bước:”Cung Dạ Tuyệt, ngươi, cách ta xa một chút.”
“Cung… Cung… Cung Dạ Tuyệt?” Cẩm Nhi rốt cuộc nghe được ba chữ này, lúc này giống như bị sét đánh, kinh ngạc đứng hình tại chỗ.
Cung Dạ Tuyệt không phải là vị hôn phu của tiểu thư nhà nàng sao?
Cung Dạ Tuyệt không phải là phế vật tiếng tâm lừng lẫy trong truyền thuyết sao?
Nam nhân trước mắt này, là Cung Dạ Tuyệt?
Không đúng a… Lúc nãy ở Tướng phủ, nam nhân này lộ ra vũ lực, rõ ràng là đã đến Vũ Giai thất cấp a…
Giờ khắc này, đôi mắt của Cẩm Nhi, càng trừng càng lớn---