Vừa mới nghĩ xong, hàn ý quanh thân Sở Dịch càng thêm dày đặc.
Hắn ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của Sở Khuynh Nguyệt ở phía trước, mạnh mẽ nhảy lên, bóng dáng màu đen, bay về phía nàng.
“Sở đại tướng quân, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Bước chân của Sở Khuynh Nguyệt bị kiềm hãm, nhìn bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Nàng hơi hơi nháy mắt, đáy mắt, hiện lên vài phần nguy hiểm.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn chống đối lại ta?” Gương mặt Sở Dịch lạnh lùng, trong giọng nói, tràn đầy sát ý.
Hai tay Sở Khuynh Nguyệt khoanh trước ngực, nhìn Sở Dịch, mày hơi nhướng:”Xem ra Sở đại tướng quân là nghe không hiểu tiếng người rồi, thôi được, ta lặp lại lần nữa…”
Khoé môi mở ra, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh, nói tiếp:”Chưa bao giờ thuận theo, thì làm sao coi là chống đối?”
Gió, chậm rãi thổi qua.
Tóc đen bay bay theo gió.
Nàng đứng thẳng, toàn thân từ trên xuống dưới, đều là vẻ lạnh nhạt.
Sở Dịch trừng lớn mắt, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, trong mắt hiện lên sát ý…
“Được, tốt! Đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi! Ngay cả lời nói của ta cũng không coi ra gì, ta ngược lại thật muốn nhìn xem, xương cốt của ngươi là cứng đến mức nào!”
Hắn rất muốn giáo huấn Sở Khuynh Nguyệt cho thật tốt. Nữ nhi không biết trời cao đất rộng này, nếu như không dạy dỗ, chỉ sợ ngày sau sẽ không để cho hắn sử dụng!
Hai tay giơ lên, giờ khắc này, trong lòng bàn tay của Sở Dịch, có ánh sáng màu lam thoáng hiện.
Vũ Giai lục cấp, đây là cao thủ đứng đầu trong nhóm cao thủ ở toàn bộ Phong Lạc…
Sở Khuynh Nguyệt đứng ở cách đó không xa, đáy mắt, tràn đầy trào phúng.
Hắn, có thật là phụ thân thân sinh*(cha ruột) của thân thể này không?
Hổ dữ còn không ăn thịt con, mà tên Sở Dịch này, đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng!!!
“Tiểu thư, Tướng quân hắn…” Cẩm Nhi ý thức được ý nghĩ của Sở Dịch, có chút nóng vội lên tiếng.
Thực lực của Sở Dịch, mọi người ở toàn bộ Phong Lạc này đều biết.
Nếu như tiểu thư thật muốn cùng hắn chống đối, đến lúc đó, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…
“Cẩm Nhi, ngươi lui về phía sau trước đi, những việc còn lại không cần xen vào…” Ý thức được Cẩm Nhi lo lắng, ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng đảo qua Cẩm Nhi. Sau đó quay đầu, nhìn về phía Sở Dịch, nở nụ cười---
“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Sở tướng quân ngươi cũng thật là có bản lĩnh a, xem ra, ngươi quả thật là so với súc sinh còn muốn súc sinh hơn nhiều!”(…)
Trong lời nói, nồng đượm vẻ trào phúng.
Sở Dịch trừng mắt, ngay sau đó, ánh sáng màu lam trong lòng bàn tay trực tiếp đánh về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Đôi mắt Sở Khuynh Nguyệt hơi co rúm lại, rồi sau đó lưu loát lắc mình tránh đi.
Chờ sau khi đứng vững, nàng cười lạnh nhìn về phía Sở Dịch:”Sở tướng quân có cần thẹn quá hoá giận như vậy không? Chẳng lẽ là ta nói sai cái gì sao? Ày, đúng rồi, Tướng quân nơi làm sao so với súc sinh mạnh hơn chứ? Ngươi rõ ràng là ngay cả súc sinh cũng không bằng!”(…)
“Cái thứ vô liêm sỉ này, ngươi có thể ăn nói như vậy sao? Ngươi đừng quên, ta đây chính là phụ thân của ngươi!!” Sở Dịch hết sức phẫn nộ, gầm lên.
“Phụ thân???” Sở Khuynh Nguyệt đứng thẳng người, nàng nhìn Sở Dịch, nâng môi cười lạnh:”Ngươi không nói thì ta cũng đã quên, ta còn có một người phụ thân cầm thú cũng không bằng là ngươi rồi!”
“Ngươi!” Đôi mắt Sở Dịch trừng thật lớn. Hắn nhìn như vậy cũng rất rõ rồi, nữ nhi trước mắt này, căn bản sẽ không có khả năng thuận theo hắn.
Như thế, nàng, không thể giữ lại!
Hắn lại một lần nữa giơ tay lên, khí thế quanh thân phát ra mãnh liệt.
Xung quanh, sát ý nổi lên bốn phía.
Bầu không khí, trở nên trầm trọng. Thậm chí là không khí, giờ phút này giống như đã hoàn toàn ngưng trệ.
Màu lam quanh thân Sở Dịch nổi lên tứ phía, thẳng tắp lao về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Một kích này, Sở Dịch dùng đến tám tầng lực đạo!