Thấy vẻ mặt như vậy của Sở Khuynh Nguyệt, Lý ma ma chỉ cảm thấy sau lưng bị mũi nhọn đâm vào.
Nàng ngẩng đầu, dè dặt cẩn trọng mở miệng:”Đại tiểu thư… Lão nô có thể lui xuống không?”
“Ngươi đi đi…”
Thấy vậy, Lý ma ma cuống quit thối lui, bà cũn không dám lưu ở đây nhiều thêm một giây một phút nào nữa.
Đại tiểu thư này, thật sự rất là khủng bố!
Đợi Lý ma ma đi rồi, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh ra tiếng:”Sở Nhị phu nhân, Sở Lưu Ly, các ngươi lại một lần nữa thành công chọc giận ta! Lúc này đây, ta muốn mang cục tức này, hết thảy đều trả lại cho các ngươi!”
--- -----Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- -----
Đêm dài, yên tĩnh.
Chung quanh, không có gió.
Một bóng dáng màu đen, từ chỗ thiên viện xẹt qua, trực tiếp dừng ở trước tiền viện.
Hôm nay, Sở tướng quân bị Lạc Đế giữ ở trong cung thảo luận quốc sự, không thể trở về.
Sở Khuynh Nguyệt nâng người nhảy qua, trực tiếp phá cửa sổ phi vào.
Sở Nhị phu nhân ban đầu đã tính đi ngủ, nhưng lại bị tiếng động bất thình lình làm cho phát hoảng.
Dưới ánh nên, chỉ thấy khuôn mặt khủng bố kia của Sở Khuynh Nguyệt, bại lộ ở trong không khí.
“Ngươi… Ngươi tới làm cái gì?” Sau khi nhìn thấy người tới là ai, Sở Nhị phu nhân có chút kinh hách.
Ban ngày, nàng độc hại Sở Khuynh Nguyệt không thành, Sở Nhị phu nhân chỉ cho là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên Sở Khuynh Nguyệt cũng không có trúng độc.
Nàng nào đâu biết rằng, người trúng độc, là nha hoàn bên người Sở Khuynh Nguyệt!
“Sở Nhị phu nhân, ngươi nói… Ta tới để làm gì?” Sở Khuynh Nguyệt cười cười, sát khí đầy người, làm cho Sở Nhị phu nhân rùng mình.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ta chính là Nhị phu nhân của phủ này, cũng là trưởng bối của ngươi!” Sở Nhị phu nhân ra vẻ trấn định quát lạnh ra tiếng.
“Trưởng bối… Ha ha… Nhị phu nhân, ngươi đến địa ngục làm trưởng bối của ngươi đi!” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nâng lên một độ cong quỷ dị, nàng đè thấp giọng nói, cười nói, phảng phất mang theo quỷ mị.
Chỉ trong nháy mắt, sát ý quanh thân Sở Khuynh Nguyệt nổi lên tứ phía.
Trong phòng rõ ràng kín kẽ không lọt qua một ngọn gió nào, sợi tóc của Sở Khuynh Nguyệt, lại theo một loại lực đạo không rõ nào đó bay bay giữa không rung…
Ánh xanh thoáng hiện.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng như lợi kiếm, thẳng tắp bay về hướng Nhị phu nhân.
Thậm chí còn chưa kịp kêu ra tiến, đầu cùng thân thể của Sở Nhị phu nhân, cứ như vậy bị chia lìa!
Máu tươi, văn khắp nơi!
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười thành tiến, chỗ lòn bàn tay của nàng, ánh sáng lại lần nữa thoáng hiện.
Chợt, nàng cách không*(giống như là đứng ở xa điều khiển ấy) lấy vật, đem thi thể cùng đầu của Nhị phu nhân, cất vào trong một cái gói to…
Khiêng gói to lên, Sở Khuynh Nguyệt phi thân, liền rời đi.
Lúc xoay người, nàng nhìn căn phòng, nhè nhẹ bật cười.
Cách dó không xa, dưới ánh nến, Sở Khuynh Nguyệt thuận tay, đem ánh nến kia ném lên trên giường.
Thoáng chốc, ánh lửa bốn phía…
Lửa lớn ngập trời, chiếu rọi lên khuôn mặt quỷ mị của Sở Khuynh Nguyệt.
Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh---
Sở Khuynh Nguyệt nàng chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng mà, nếu như ai dám động vào nàng, hoặc là động người bên cạnh nàng, nàng chắc chắn sẽ gấp trăm ngàn lần trả lại cho hắn!
…
Bên trong Tướng quân phủ, bọn hạ nhân cả đêm không ngủ.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì, phòng ngủ tiền viện đột nhiên cháy lớn.
Tướng quân không có ở đây, bọn hạ nhân hoảng loạn. Một đám người, bận rộn suốt cả một đêm, hoả này, mới bị dập tắt triệt để.
Chỉ là, cháy suốt một đêm, đã đem phòng ngủ hoàn toàn huỷ bỏ, tất cả đều đốt sạch!
Đến lúc Sở Dịch trở về, chứng kiến cảnh này, đều chỉ còn là một mảnh phế tích*(tro tàn).
Lúc này liền nổi giận đùng đùng.
“Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tướng quân, chúng ta cũng không biết a, tối hôm qua, căn phòng này, đột nhiên bốc cháy…”
“Nhị phu nhân đâu? Nhị phu nhân ở đâu?”
“Nhị phu nhân??” Nhắc đến Nhị phu nhân, tất cả hạ nhân đều kinh ngạc trừng lớn mắt---
“Tướng quân, chúng ta ai cũng không nhìn thấy Nhị phu nhân a…”