“Ngươi… Ngươi…” Da Luật Đình vươn ngón tay, chỉ vào khuôn mặt kia của Sở Khuynh Nguyệt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ân? Thái tử điện hạ, ngươi còn chưa nói xong mà… Ngươi nói lúc ăn cơm cũng nghĩ đến ta, lúc ngủ cũng nghĩ đến ta, sau đó thì sao?” Đón ánh trăng, Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi đi về phía trước.
Không biết do hiệu quả của ánh trăng hay là nguyên do khác, giờ khắc này, nửa gương mặt hoàn hảo của Sở Khuynh Nguyệt lại trắng bệch một mảnh.
Hắc bạch tương ứng, cả người nhìn qua, chỉ cảm thấy cực kỳ dữ tợn.
Da Luật Đình kinh sợ lui về phía sau---
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Ngươi…”
“Thái tử điện hạ, ngươi còn chưa nói xong mà…”
Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục tiến lên phía trước.
Da Luật Đình rốt cược nhẫn nhịn không nổi, hắn nhắm mắt, rồi sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ!
Chờ Da Luật Đình đi rồi, Sở Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Thực con mẹ nó không hay ho! Không phải chỉ là một vết bớt thôi sao? Có cần bị doạ thành như vậy không?”
Sở Khuynh Nguyệt đưa tay, vuốt vuốt ấn ký màu đen trên mặt mình, khẽ thở dài…
Giờ phút này, trong đầu của nàng, hiện lên một cảnh tượng khác.
Lúc đó, nam tử đeo mặt nạ quỷ hai mặt kia, đã từng ôn nhu vuốt ve qua khối bớt này của nàng, còn nói đây là dấu hiệu của nàng.
Giờ phút này, Sở Khuynh Nguyệt cảm thấy, trong lòng đang từ từ nổi lên cảm giác kỳ dị nhàn nhạt…
------
Trời còn chưa toả nắng, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.
“Cẩm Nhi, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Sở Khuynh Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Cẩm Nhi từ bên ngoài thở hổn hển chạy vào:”Trong cung phái người đến truyền chỉ, nói là thái tử bị bệnh, cùng lúc đó, huỷ bỏ vị trí thái tử phi của nhị tiểu thư.”
Cẩm Nhi nói xong, chờ mong phản ứng của Sở Khuynh Nguyệt, nhưng chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt nhàn nhạt gật đầu.
“Tiểu thư? Ngươi không kinh ngạc sao?”
“Có gì phải kinh ngạc?”
“Tình thế của nhị tiểu thư không phải là đối với vị trí của thái tử phi là nhất định hay sao? Không biết hiện tại sau khi nàng ta biết vị trí thái tử phi của mình bị phế, có trở nên điên loạn hay không.”
Sở Khuynh Nguyệt nhìn nhìn Cẩm Nhi, rồi sau đó gật đầu:”Đây cũng khó nói---“
Qủa đúng như lời của Cẩm Nhi, giờ phút này, ở bên trong sân khác của Tướng quân phủ, Sở Lưu Ly khóc đến bi thương.
Tiếng khóc này, sớm đã làm cho bọn thị vệ canh ở bên ngoài nghe không nổi nữa rồi, bọn thị vệ đồng loạt tránh đi tiểu viện này, chỉ xa xa nhìn sang nơi này.
“Mẫu thân… Đây không phải là sự thật, thái tử làm sao có thể lại từ hôn chứ? Đây không phải là sự thật?”
“Nữ nhi đáng thương của ta a…” Sở Nhị phu nhân cũng bị bất thình lình xảy ra biến cố làm cho đả kích, lại nhìn đến Sở Lưu Ly tiều tuỵ như thế, càng thêm đau lòng.
“Ô ô… Mẫu thân, vị trí thái tử phi là của nữ nhi, rõ ràng chính là của nữ nhi!!!”
“Ly nhi, con nói cho mẫu thân biết, ở trong cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện hôm đó xảy ra trong cung, Sở Nhị phu nhân đến bây giờ cũng đều không rõ.
Sở Lưu Ly vừa trở về, liền bị Sở Tướng quân nhốt vào một sân khác, không để cho bất luận kẻ nào tới gần, cho đến hôm nay sau khi thánh chỉ giáng xuống, Sở Lưu Ly mới được thả ra.
“Là Sở Khuynh Nguyệt! Còn có An Tuyết Cầm! Là hai người bọn họ! Đúng! Nhất định là hai nàng liên thủ đến đối phó nữ nhi, mới làm cho nữ nhi ở trong cung mất hết mặt mũi!! Mẫu thân, nữ nhi không cam lòng a… Vị trí thái tử phi kia, rõ ràng là của nữ nhi!” Sở Lưu Ly vừa nói vừa khóc nức nở.
Sở Nhị phu nhân ôm Sở Lưu Ly, không ngừng an ủi nàng, trong mắt, nước mắt cũng chảy ra.
Nàng hơi hơi nhắm lại mắt, thật lâu sau, mới lặng lẽ buông ra.
Khi mở mắt ra, trong mắt Sở Nhị phu nhân, rõ ràng hiện lên ánh sáng tàn nhẫn!