Trước mặt, sớm đã không còn bóng dáng của Sở Khuynh Nguyệt, Sở Lưu Ly cả kinh.
Khi nào thì, thân thủ của Sở Khuynh Nguyệt lại trở nên lưu loát như vậy?
Nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Sở Khuynh Nguyệt.
“Ngươi đang tìm ta?” Phía sau, giọng nói mang theo vài tia trêu tức truyền đến.
Sở Lưu Ly xoay người qua.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc kia, Sở Khuynh Nguyệt lại phi thân rời đi…
Luẩn quẩn như thế vài vòng, đầu óc Sở Lưu Ly sớm đã bị đùa đến nỗi choáng váng.
Biểu cảm của mọi người phía dưới, càng là giật mình.
Tình huống hiện tại này, rõ ràng là Sở Khuynh Nguyệt đang đùa bỡn Sở Lưu Ly!!!
Không đến một lát, Sở Lưu Ly liền thở hổn hển.
Lòng của nàng trùng xuống, liên tục sản sinh ra vài tia dự cảm không lành.
Hình như…
Quyết định vừa rồi, nàng làm sai rồi.
“Sở Lưu Ly, có chút, đã xong…” Không biết từ chỗ nào, tiếng nói của Sở Khuynh Nguyệt lại lần nữa truyền đến.
Ngay sau đó, còn không chờ Sở Lưu Ly phục hồi lại tinh thần, một lực đạo mạnh mẽ, đem nàng đánh thẳng đến nơi khác.
“Phanh!!” Sở Lưu Ly té nằm sắp trên mặt đất, bị quăng một cái liền ngã gục.
Sở Khuynh Nguyệt phủi tay:”Thế nào? Nhận thua chưa?”
Sở Lưu Ly đau đến chảy nước mắt.
Nàng không nghĩ ra, đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Vì sao hôm nay, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhiều đến mức đủ để huỷ diệt nàng!
Nàng không cam lòng!
Không cam lòng!
Đứng dậy, khuôn mặt, sớm đã bị nước mắt làm cho lem luốt, Sở Lưu Ly cắn răng một cái, ánh sáng màu lục bao khắp thân mình, thẳng tắp bay về phía Sở Khuynh Nguyệt.
“Phế vật… Ta muốn giết ngươi…”
Phế vật? Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh ra tiếng.
Nàng giương tay, thoáng chốc, một luồng ánh sáng màu xanh*(ta nghĩ là xanh dương) thoáng hiện…
Màu xanh!!
Chỉ trong một cái chớp mắt, mọi người xung quanh đều sục sôi!!
Màu xanh đại biểu cho Vũ Giai ngũ cấp, Vũ Giai ngũ cấp mười bốn tuổi, chiếu theo toàn bộ Phong Lạc quốc mà nói, rõ ràng là một loại kỳ tích!
Ánh sáng màu xanh, đem toàn bộ thân mình của Sở Lưu Ly hắt mạnh ra ngoài.
“Phanh!!” Tiếng vang lại một lần nữa vang lên, thân thể của nàng va vào một cây cột, chợt, tron miệng phun ra một búng máu, cả người, hoàn toàn ngất lịm!
Khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Tiểu thư phế vật của Sở gia bị đồn là không thể tập võ, kỳ thực lại chính là thiên tài siêu cấp của Phong Lạc quốc!
Đây là dạng tình huống gì?
Sắc mặt Sở Dịch, từ xanh đến trắng, lại từ trắng đến hồng, cuối cùng, hiện ra một trận cuồng hỉ*(mừng rỡ điên cuồng).
Thì ra, đại nữ nhi của hắn, lại có thiên phú cao như vậy.
Lạc Đế cũng thoáng thất thần, cho đến khi giọng nói lành lạnh của Sở Khuynh Nguyệt vang lên ở đại điện, lúc này mới khôi phục lại tinh thần---
“Hoàng Thượng, mới vừa rồi ngài nói, còn giữ lời?”
Lạc Đế hí mắt, nhìn Sở Khuynh Nguyệt ở phía dưới, vẻ tối tăm trong mắt hiện lên:”Tất nhiên giữ lời, ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói ra…”
“Hoàng Thượng chắc ngài còn nhớ rõ lúc trước đã từng tứ hôn cho thần nữ?”
Nhắc tới chuyện tứ hôn kia, sắc mặt Lạc Đế liền trắng bệch.
Cung Dạ Tuyệt ngồi ở bên cạnh, cũng đang trong cơn giận dữ.
Hắn trừng mắt, trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên vài phần lãnh liệt.
Nữ nhân, ngươi thật sự là chán sống rồi? Vậy mà còn nghĩ cầu Hoàng Đế huỷ bỏ hôn sự của chúng ta?
Qủa thực, phía dưới, chỉ nghe Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục mở miệng nói chuyện:”Kính xin Hoàng Thượng thu hồi… Nôn!!”
Nói được nửa câu, Sở Khuynh Nguyệt cảm nhận được một trận ghê tỏm, nhịn không được muốn nhổ ra…
Lúc này đây, dạ dày của nàng, giống như hơi men cay chua bốc lên, Sở Khuynh Nguyệt chạy đến một bên, không ngừng nôn khan.
“Làm sao vậy? Mau, mau truyền ngự y!!” Lạc Đế thấy thình lình xảy ra biến cố, cũng cực kỳ cả kinh, cuống quit kêu lên.
Sở Khuynh Nguyệt tay níu lên trên thân cột, như chợt nghĩ tới gì đó, sắc mặt liền trắng bệt…