Sở Khuynh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng bắn ra tứ phía, thật lâu sau, nàng chậm rãi mở miệng:”Ta là… Muốn mạng của ngươi!”
Nhổ trâm cài tóc trên đầu nha hoàn kia xuống, lại không đợi nàng ta có nửa phần phản ứng, trực tiếp đâm vào tim nàng ta.
Động tác mau! Độc! Chuẩn!
Bốn phía, lại khôi phục yên tĩnh.
Sở Khuynh Nguyệt nhắm mắt, từ từ tiêu hoá thông tin vừa rồi mới tiếp thu.
Đại lục này, dùng võ vi tôn, nhưng mà Sở Khuynh Nguyệt lại không thể tu tập võ lực! Càng đáng buồn là, từ lúc trong bụng mẹ chui ra, nửa bên khuôn mặt của Sở Khuynh Nguyệt, liền có một khối bớt màu đen. Cả người xấu xí vô cùng.
Tiếc rằng, tiên hoàng từng hạ chiếu muốn Sở đại tiểu thư làm thái tử phi.
Như thế, tuy là phế vật, nhưng bỡi vì đỉnh hào quang thái tử phi này, nên địa vị của Sở Khuynh Nguyệt ở trong phủ cũng cực cao.
Nhưng mà, ngay tại tối hôm qua, Sở Khuynh Nguyệt bị người phát hiện ở hoa viên đang cùng người khác tằng tịu với nhau.
Vừa vặn tối hôm qua thái tử đến phủ làm khách, chính mắt nhìn thấy tình cảnh này.
Đến lúc mọi người đuổi tới, Sở Khuynh Nguyệt là đang trần truồng nằm trên mặt đất, trong không khí, trần đầy hơi thở hoan ái.
Thái tử giận dữ, lúc này tuyên cáo hôn ước không có hiệu lực nữa.
Đến tận lúc này, địa vị của Sở Khuynh Nguyệt ở Sở phủ, thay đổi long trời lở đất!
Sở Khuynh Nguyệt mở mắt ra, khoé miệng ẩn ẩn nổi lên một tia cười lạnh.
Trong trí nhớ của nàng, tối hôm qua, nàng là sau khi uống xong một ly trà do nhị tiểu thư Sở Lưu Ly đưa qua, hoàn toàn mất đi ý thức, tất cả mọi chuyện này, cái gì cũng đều không biết.
Ánh mắt, hàn quang tràn đầy.
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười ra tiếng.
Sở Lưu Ly…
Món nợ này, chúng ta từ từ tính toán cho tốt.
Sửa sang lại quần áo bẩn của chính mình, Sở Khuynh Nguyệt xoay người, định đi ra ngoài.
Chợt, nàng nhận ra mấy điểm không đúng.
Nhắm mắt, mở mắt.
Sở Khuynh Nguyệt vận đủ khí, ở chỗ lòng bàn tay, hiện lên một luồng ánh sáng màu xanh.
“Phanh!” Khi luồng ánh sáng màu xanh va chạm vào ván gỗ cách đó không xa, ván gỗ kia, trong khoảnh khắc bị đánh trúng liền tan nát.
Khiếp sợ---
Kinh ngạc---
Chợt, Sở Khuynh Nguyệt nổi giận---
KAO!!! Ai TM*(đại khái là chữi thề) là phế vật?!
Phế vật có thể có được bản lãnh như vậy sao?
Thân thể này, rõ ràng sớm đã đến Vũ Giai ngũ cấp.
Hiện thời, thiên tài số một ở Sở gia chính là Sở Lưu Ly, bất quá cũng chỉ mới là Vũ Giai tứ cấp mà thôi!!!
Phế vật?
Sai! Rõ ràng, nàng so với thiên tài còn thiên tài hơn!!!
Kinh hỉ qua đi, Sở Khuynh Nguyệt suy nghĩ một lượt, muốn biết rõ ràng nguyên nhân thân thể này vì sao bị xưng tụng là phế vật, chỉ là, đoạn trí nhớ kia, lại giống như không tồn tại nguyên nhân đó.
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!” Xa xa, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Trong tiếng nói, lộ ra vô tận sốt ruột.
Sở Khuynh Nguyệt thần sắc thay đổi, vừa mới đi ra khỏi phòng cũi, liền đánh nhanh bước chân đi đến phụ nhân kia.
Người tới chính là bà vú của Sở Khuynh Nguyệt, giờ phút này, trên mặt của bà đầy vẻ sốt ruột:”Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện, Tướng quân… Tướng quân không biết đã nghe được Nhị phu nhân khuyên bảo cái gì, nhưng lại làm chủ đem người gả cho Trương viên ngoại làm thiếp! Lão nô nghe nói, Trương viên ngoại kia, hiện tại đã sáu mươi bảy tuổi… Hơn nữa, nay muốn nạp người làm tiểu thiếp thứ ba mươi ba. Đại tiểu thư, ngài mau chạy đi…”
Lão già sáu mươi bảy tuổi? Tiểu thiếp thứ ba mươi ba?
Sở Khuynh Nguyệt khoé mắt vừa kéo.
Lão già này thật sự là thể lực kinh người a…
“Đại tiểu thư, người đang nghĩ cái gì? Nhanh tay một chút dọn đồ chạy trốn đi, nhớ lấy, sau khi đi rồi, thì cũng đừng trở lại! Hiện tại, chỉ sợ Nhị phu nhân sợ là dung không được tiểu thư…”
Ánh mắt bà vú rõ ràng, đáy mắt toàn là áy náy:”Chuyện hôm qua, lão nô biết nhất định là Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư liên thủ hãm hại người, chỉ là, lão nô cái gì cũng đều không giúp được.”