Hàn quang trong mắt Sở Khuynh Nguyệt bắn ra tứ phía.
Nói cách khác, nam nhân này… Hắn sớm đã ở đây rồi?
“Ngươi là ai?”
Dưới mặt nạ, cặp môi đỏ mọng kéo nhẹ nổi lên độ cong.
Đôi mắt sâu thẳm, giống như chim ưng trong bóng đêm, tản ra khí thế cường đại nhìn xuống thiên hạ.
“Nhanh như vậy liền đã quên ta?” Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên, trong giọng nói, giống như mang theo vài tia mê hoặc.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, thẳng tắp chống lại ánh mắt của hắn.
“Ít nói nhảm! Ngươi đến cùng là ai?”
Nam tử vươn tay qua, ý đồ muốn chụp lấy tay Sở Khuynh Nguyệt.
Sở Khuynh Nguyệt nhanh nhạy phản ứng lại, tránh được hắn…
“Xem ra Sở gia tiểu thư che giấu đủ sâu.” Hắn lại lần nữa bật cười, trong tiếng cười, tràn đầy vẻ nguy hiểm.
“Ngươi là ai? Cút ngay! Không được thương tổn tiểu thư nhà ta!” Cẩm Nhi đuổi Sở Lưu Ly đi rồi, vừa mới trở về, chỉ thấy một nam tử đối với Sở Khuynh Nguyệt động tay động chân, liền tiến lên.
Nhưng mà, mới đi lên trước vài bước, nam tử đưa tay, cách không điểm huyệt, Cẩm Nhi trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt nhiễm lạnh:”Nói đi, ngươi muốn như thế nào?”
Sở Khuynh Nguyệt nói xong, liền bị nam nhân kia kéo vào trong lòng--- (…)
Sở Khuynh Nguyệt căn bản không kịp phản kháng, lại bị nụ hôn bất ngờ trùng trùng ập tới.
Nụ hôn này mang theo cường thế công kích, bá đạo mãnh liệt, làm cho lòng người sinh ra sợ hại.
Trong khoảnh khắc hai đầu lưỡi quấn quýt giao nhau, thiên xoay địa chuyển…
Không biết qua bao lâu, hắn mới buông nàng ra.
“Bộ dạng mặc dù xấu, nhưng mùi vị cũng không tệ…”
Sở Khuynh Nguyệt trừng to mắt.
Có lầm hay không?
Nàng cứ như vậy bị cưỡng hôn?
Sống ở kiếp trước hơn nửa đời người, sống nhiều năm như vậy, nụ hôn đầu tiên nàng giữ gìn cứ như vậy bị cướp đi!
Trong mắt hiện lên hàn ý vô tận, nàng phi thân tiến lên, định vạch mặt nạ của nam tử:”Xú nam nhân, ngươi cũng dám cướp đi nụ hôn đầu tiên của lão nương!”
Nhướn mày, nam tử lại chỉ khẽ cười thành tiếng, một bàn tay, bắt được cổ tay trắng noãn của nàng.
“Nụ hôn đầu tiên? Đêm đó, chúng ta cũng không phải đã từng hôn qua?”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của hắn vang lên ở bên tai nàng.
Sở Khuynh Nguyệt trừng mắt---
Đêm đó…
Chẳng lẽ là đêm đó?
Nam tử cười đến quỷ mị---
“Đêm đó, ngươi cũng không như hôm nay nhiệt tình đến vậy…”
Sở Khuynh Nguyệt nhắm mắt, hít vào, thở ra.
Thật lâu sau, nàng quay đầu đi---
Lấy ra một chút cười---
“Hồ đồ, ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đó.”
Nam tử nghe vậy, lại đưa tay qua, nhanh chóng ôm nàng.
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ sẽ chịu trách nhiệm đối với ta? Đêm đó… Là ngươi cưỡng tức ta…”
Trong lòng Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên chấn động.
Cưỡng bức hắn? Có cần đào cái hố to đến vậy không?
Đúng rồi, đêm đó, nàng trúng mị dược của mẹ con Sở Lưu Ly, sau đó hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, rất có thể…
Chỉ là, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này, rất nguy hiểm!
Lại cười---
“Thật có lỗi, ngươi nhận sai người.”
Giọng nói xuất ra, một cái hôn của nam tử lại rơi xuống.
Sở Khuynh Nguyệt giãy dụa, ý đồ từ trong tay hắn tránh thoát, nhưng cũng vô ích.
Nam nhân này, thật sự là quá mức cường đại!
“Chậc chậc… Dấu hiệu độc đáo như vậy, ta làm sao có thể nhận sai?” Bàn tay thô to của hắn ở trên mặt Sở Khuynh Nguyệt vuốt ve ấn ký màu đỏ kia, trong mắt, cũng không mang theo nửa phần khinh khi.
Thật lâu sau, hắn nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt:”Hiện tại? Nghĩ ra?”
Sở Khuynh Nguyệt quẫn bách.
Vết bớt xấu xí trên mặt này của nàng, cũng biến thành dấu hiệu?
Lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu, trừng mắt:”Ta nói cho ngươi biết, ta chính là vị hôn thê của Cung Dạ Tuyệt, Cung Dạ Tuyệt ngươi biết là ai không? Hoàng tử Tây Trạch! Ngươi nếu như dám đụng vào ta, đừng tráh ta không khách khí!”
“Cung - Dạ - Tuyệt-?” Môi mỏng của nam tử động đậy, khẽ lẩm bẩm nhắc lại ba chữ này.
Thật lâu sau, hắn nở nụ cười…
“Chúng ta còn gặp lại, con mèo nhỏ đáng yêu.”