Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 112: Ra sức tìm cục cưng




Nhìn thỏi bạc trước mặt, Ám Ảnh rốt cục nổi giận.

Mơ tưởng!! Muốn hối lộ hắn?

Hắn đây chính hộ pháp đắc lực nhất của Ám Dạ Tu La!

Hai kẻ ngốc này, vậy mà dám nghĩ dùng một thỏi bạc để hối lộ hắn!

Mí mắt nhẹ nhếch lên, Ám Ảnh thậm chí cũng chưa từng đưa mắt liếc nhìn qua thỏi bạc kia, cũng không buồn dời mắt nhìn Lâu Ngọc Ngân cùng Lâu Tiêu Tiêu đang đứng trước mặt.

Đừng nói là Vương gia, ngay cả hắn cũng khinh thườn hai người này.

Ám Ảnh ngoài cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng:”Ta chỉ là một tên tiểu tốt ở trong Vương phủ mà thôi, chỗ nào có tiếng nói a? Bất quá hai vị nếu muốn tìm một người nói tốt, có thể tìm người này, chỉ cần là do người này nói, Vương gia đều sẽ nghe…”

“Ai?” Lâu Ngọc Ngân vừa nghe, lập tức có hứng thú ngay. Còn có người có sức ảnh hưởng như vậy? Nếu đã như thế thì bọn họ nhất định phải đến nịnh bợ, đấy cũng không phải là một chuyện tốt sao?

“Đương nhiên là có a… Vương phi nhà ta chính là người đó!” Ám Ảnh nhíu nhíu mày, cười nói.

“Vương phi?” Lâu Tiêu Tiêu hét lên thất thanh.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lâu Tiêu Tiêu, Ám Ảnh cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nhưng lại giả bộ kinh ngạc nhìn Lâu Tiêu Tiêu cùng Lâu Ngọc Ngân:”Di? Các ngươi không biết sao? Nữ tử vừa rồi, chính là vương phi nhà ta a---- ---“

Sắc mặt Lâu Tiêu Tiêu, cực nhanh trắng bệch biến sắc:”Làm sao có thể? Nàng ta làm sao có thể là Tuyệt vương phi?”

Nàng kia nếu là Tuyệt vương phi, vậy nàng làm sao bây giờ? Nàng thì tính là cái gì?

Hơn nựa, mới vừa rồi nàng còn khiển trách nàng kia như vậy…

“Thế nào không phải? Hoàng thượng cũng đã nói, hôn kỳ sẽ định sau khi kết thúc tứ quốc tranh tài.” Ám Ảnh hưng phấn nói, giống như so với niềm vui của chính mình còn muốn cao hứng hơn.

Nhìn sắc mặt cực kì tái nhợt của Lâu Tiêu Tiêu, tâm tình của Ám Ảnh càng thêm tốt….

Hắn đột nhiên phát hiện, có phải là do đi theo chủ tử cùng phu nhân nhà mình lâu quá, bản thân cũng trở nên phúc hắc theo…

“Hai vị còn muốn tìm vương phi? Nếu như muốn, ta thật ra cũng có thể giúp các ngươi một tay.”

“Không cần---“ Lâu Ngọc Ngân xem như đã nhìn ra bản thân mình đang bị đùa bỡn.

Hắn trừng mắt với Ám Ảnh, kéo tay Lâu Tiêu Tiêu đang còn bị vây hãm trong trạng thái hỗn độn:”Chúng ta ngày khác lại đến thăm hỏi.”

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Ám Ảnh hung hăng siết chặt nắm tay:”Ta cho các ngươi dám đắc tội với phu nhân!”

Lại nói đến bên ngoài.

Sở Khuynh Nguyệt phi thân ra khỏi Tuyệt Vương phủ, đi về một hướng khác.

Phía sau, Cung Dạ Tuyệt gắt gao đuổi theo, không đến một lát liền đuổi đến phía sau.

“Không ở cùng vị hôn thê xinh đẹp của chàng sao, tới tìm ta làm cái gì?” Sở Khuynh Nguyệt tựa lưng vào thân cây bên cạnh, ung dung nhìn người đi tới.

“Ta đây không phải là tới chăm sóc nương tử của ta sao?” Cung Dạ Tuyệt cười nói.

“Chàng không sợ bỏ tiểu mỹ nhân kia lại, sẽ làm người ta đau lòng sao?”

“Trời đất bao la, nương tử là lớn nhất… Hơn nữa, nàng ta là cái gì? Cùng ta có quan hệ gì sao?”

Sở Khuynh Nguyệt nghẹn lời, chợt, sắc mặt nghiêm nghị:”Nàng ta quả thật là bị hôn thê của chàng?”

Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt hơi hơi trầm xuống:”Chỉ là mẫu hậu ta đã từng nói đùa một câu, không nghĩ tới lại bị Lâu gia lợi dụng như vậy.”

Dứt lời, thần sắc của hắn lại trở về vẻ ngả ngớn ban đầu.

Đến gần Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt trêu chọc cười nói:”Nương tử là đang ghen tị?”

“Bớt dát vàng lên mặt mình đi, không nhìn thấy ta đang vội đi tìm cận vệ cho mình sao?”

Khoé môi Cung Dạ Tuyệt nâng lên:”Nương tử không cần tìm cận vệ nữa, vi phu đã nghĩ giúp nàng làm một chuyện, so với ra bên ngoài tìm cận vệ càng có ý nghĩa hơn nhiều.”

“Chuyện gì?” Sở Khuynh Nguyệt bắt được trọng điểm, hỏi ngược lại.

“Sau này, bổn vương mỗi ngày sẽ hầu hạ nương tử rời giường thay quần áo, rửa mặt súc miệng, hầu hạ ăn ngủ với tắm rửa, chò con trai của ta sinh ra, ta lại ra sức kiếm thêm cục cưng! Sinh đứa thứ hai đứa thứ ba…” Cung Dạ Tuyệt cười đầy mờ ám.

Mặt Sở Khuynh Nguyệt tối sằm lại.

Nàng không nên trông cậy vào Cung Dạ Tuyệt sẽ có thể nói ra cái gì đó dễ nghe!

“Được rồi, nương tử, chúng ta trở về thôi---“