Cái ôm của nàng rất ấm áp, thình lình xảy ra bất ngờ như vậy, làm cho Cung Dạ Tuyệt nao nao.
Chợt, môi hắn nhẹ nhếch lên.
Mắt phượng hẹp dài mở ra, trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra một tia tươi cười.
Nụ cười kia, giống như làm cho thiên địa đều nhợt nhạt biến sắc.
“Nương tử, nàng đây là đang nhận tấm lòng của ta?”
Sở Khuynh Nguyệt buông hắn ra, đầu lông mày hơi hơi hếch lên, từ chối cho ý kiến:”Ai bảo chàng lại chính là cha của con ta chứ…”
Cung Dạ Tuyệt nhếch môi càng cao, cười đến vô cùng xinh đẹp.
“Nương tử, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể tổn hại nàng cùng con trai của ta.”
“Ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương chàng, ai cũng không được!” Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Mị Cơ kia, Sở Khuynh Nguyệt hơi hơi chớp mắt, hàn quang trong mắt đột nhiên xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu, nhìn nam tử phong hoa tuyết đại trước mặt.
Đột nhiên, nàng xốc mạng che mặt lên, vươn tay, ôm lấy cổ Cung Dạ Tuyệt, ở trên môi hắn hung hăng hôn xuống.
“Nam nhân, nhớ kỹ, chàng là của ta, đời này đều chỉ có thể là của một mình ta, nếu để cho ta phát hiện chàng cùng nữ nhân khác có tư tình ái muội, ta thiến chàng!”
Có một loại tình yêu, một khi đã nhận định, suốt cả cuộc đời cũng sẽ không buông tay.
Tận cùng một đời, sinh tử gắn bó, không rời không bỏ, dắt tay cùng nhau nhìn thiên hạ!
--- ------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- -------
Tuyệt Vương gia trở về, ở toàn bộ Tây Trạch, nhấc lên phong ba không nhỏ.
Phải luôn nhớ rằng Cung Dạ Tuyệt là phế vật không thể tu luyện, sau khi đã biết Cung Dạ Tuyệt hiện tại thuộc hạng Vũ Giai ngũ chấp, cả một đám đều không biết nên có cảm tưởng gì.
Bởi vì Cung Dạ Tuyệt trở về, toàn bộ khí sắc của trạch đế Cung Việt, tựa hồ cũng đang dần dần khôi phục lại.
Hắn vẫn như trước dùng dược Tấn Phi đưa cho, ngầm, cũng vụng trộm dùng Trăm Ngưng hoàn Cung Dạ Tuyệt mang đến.
Cũng theo đà hồi phục thân thể của Cung Việt, một đám vây cánh của Tấn Phi tựa hồ có chút nóng nảy, cả bọn cũng không trơ mắt đứng nhìn, ngầm, bắt đầu bắt tay vào làm âm mưu gì đó…
Sau khi Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt mở rộng của lòng, quan hệ của cả hai, tựa hồ càng trở nên thân thiết hơn.
Ánh mắt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu gọi xuống mặt đất bóng cây loang lổ.
Hôm nay Cung Dạ Tuyệt không ở quý phủ.
Bọn họ từ Đông Cẩm trở lại Tây Trạch, rất nhiều thực lực ngầm của Cung Dạ Tuyệt ở Đông Cẩm cũng dời đến Tây Trạch, đã nhiều ngày qua, Cung Dạ Tuyệt bận đến không thấy bóng dáng nữa.
Thiên viện trong Tuyệt vương phủ, Sở Khuynh Nguyệt tựa vào ghế mây, xem sách thuốc trong tay.
Cẩm Nhi từ bên ngoài vội vàng chạy vào.
“Tiểu thư, trong cung có người tới---“
“Nga?” Sở Khuynh Nguyệt hơi nhíu mày:”Đi xem.”
“Ha ha… Là Tuyệt Vương phi a…” Đó là một thái giám lớn tuổi, lúc trước ở Long Thanh cung Sở Khuynh Nguyệt đã từng gặp qua hắn.
Giờ phút này, trên mặt Lí công công lộ ra một chút tươi cười.
Nghe Lí công công xưng hô vs nàng như vậy, khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nâng lên:”Chuyện gì lại khiến cho Lí công công ngài tự mình tới đây?”
“Hoàng thượng muốn gặp ngài, có việc muốn nói với ngày. chuyện này…”
“Được, ta đã biết.” Sở Khuynh Nguyệt gật đầu:”Kính xin Lí công công chờ ta một chút, ta đi thay đổi xiêm y, bằng không chỉ sợ sẽ mạo phạm Hoàng Thượng.”
Thái độ của Sở Khuynh Nguyệt khiêm tốn có lễ, một chút cũng không kiểu cách, nhìn thế Lí công công âm thầm gật đầu.
“Tiểu thư, có cần nô tì đi tìm Vươn Gia bẩm báo lại?” Cẩm Nhi đắn đo mãi mới dám rụt rè hỏi lại.
“Không cần.” Sở Khuynh Nguyệt khép mắt, “Chỉ là gặp hoàng đế mà thôi, sẽ không có chuyện gì.”
Huống chi, nàng sớm muộn gì cũng phải một mình đối mặt với Trạch đế…