Thái độ của Cung Dạ Tuyệt khiến cho Cung Thiêng Lăng cũng có chút không nhịn được.
Hắn gượng gạo bài trừ ra một tia tươi cười:”Nhị đệ, ngươi trở về khi nào?”
“Bổn vương trở về khi nào, Lăng Vương ngươi mới là người biết rõ nhất.” Ngữ khí của Cung Dạ Tuyệt rất lạnh nhạt.
Lời nói lạnh nhạt như vậy, lại càng khiến cho Cung Thiên Lăng càng cảm thấy sợ hãi.
Không biết vì sao, Cung Thiên Lăng luôn cảm thấy tron giọng nói của Cung Dạ Tuyệt ẩn chứa vô vàn sát ý.
“Lăng Vương đương nhiên biết được rồi, ai bảo người Lăng Vương quan tâm nhất chính là người đệ đệ là ngươi chứ?” Mị Cơ bình ổn lại thần sắc, tiếp lời thay Cung Thiên Lăng.
Nàng lắc lắc thân hình như rắn nước, tiến lên phía trước:”Chậc chậc… Thực đúng là đệ nhất mỹ nam của đại lục mà, diện mạo tuấn mỹ như thế, thực sự đã kế thừa hết mĩ mạo của Thừa Đức Hoàng Hậu năm đó…”
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt lên, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, ý đồ muốn nhìn thấy phản ứng của hắn.
Sau khi nghe đến bốn chữ Thừa Đức Hoàng hậu kia, hơi thở quanh thân Cung Dạ Tuyệt, rõ ràng đã thay đổi.
Sở Khuynh Nguyệt cảm gíac được bàn tay đang nắm lấy tay nàng, từ từ siết chặt…
Nhìn thấy thần thái của Cung Dạ Tuyệt có điều biến đổi, Mị Cơ giống như hiểu ra chuyện gì, che miệng cười khẽ:”Nha, nhìn miệng ta này, lại thích nói lung tung, vì sao đang êm đẹp lại đem Tuyệt Vương cùng Thừa Đức Hoàng hậu so sánh chứ? Thừa đức Hoàng hậu năm đó sau khi cùng người khác cấu kết, Hoàng Thượng sớm đã đem danh nghĩa nuôi dưỡng ngươi giao cho người khác, như thế, Tuyệt Vương cùng Thừa Đức Hoàng Hậu cũng không có quan hệ gì quá lớn đâu.”
Lệ khí quanh thân Cung Dạ Tuyệt càng dày đặt, không chỉ có riêng lệ khí, thậm chí còn mang theo vài phần u ám.
Đôi tay kia, giờ phút này đã trở nên lạnh lẽo.
Thừa Đức Hoàng Hậu?
Sở Khuynh Nguyệt nhướng mày.
Thừa Đức Hoàng Hậu hẳn là mẹ đẻ của Cung Dạ Tuyệt, về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng không thể nào biết được, cũng không muốn biết đến, nàng hiện tại chỉ biết là, Cung Dạ Tuyệt lúc này rất không ổn.
Nàng chưa từng nhìn thấy Cung Dạ Tuyệt thô bạo như vậy, chưa từng thấy…
Mị Cơ còn tính tiếp tục nói nữa, Sở Khuynh Nguyệt lại đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình đã không còn.
“A!!!” Bên tai, một trận thét chói tai truyền đến.
Nhìn lại, chỉ thấy một bạch y nam tử, hung hăng nắm chặt cổ Mị Cơ.
Gió nhẹ nổi lên, những sợi tóc đen theo gió hơi hơi tung bay.
Trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tuyệt, giờ phút này ẩn ẩn lộ ra vài tia máu.
Mười ngón tay, gắt gao bóp chặt cổ Mị Cơ, khoé môi hắn, gợi lên nụ cười tàn nhẫn:”Nói thêm câu nữa, tin bổn vương bóp chết ngươi hay không?”
Mị Cơ trừng lớn mắt, hiển nhiên chưa lấy lại được tinh thần khi biến cố thình lình xảy ra.
Nàng cả kinh run lẩy bẩy.
Hắn không phải chỉ là Vũ Giai Ngũ cấp thôi sao? Vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Cứ giống y như một tia sấm chớp xẹt qua…
Căn bản không cho nàng nửa phần phản ứng…
Sắc mặt Lăng Vương cũng đã trắng bệch:”Nhị đệ, Mị Cơ chỉ là nói đùa mà thôi… Đùa…”
Cùng lúc đó, phía sau lưng của hắn, sớm đã thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh.
Mấy năm không gặp…
Hắn quả nhiên đã trở nên mạnh mẽ như thế!
Cung Dạ Tuyệt cười lạnh đảo mắt qua Cung Thiên Lăng, trong mắt tràn ngập sát ý.
Hắn cúi đầu, ánh mắt lại đảo qua trên mặt Mị Cơ, cười lạnh:”Thôi, bổn vương tạm thời không cùng các ngươi so đo.”
Trò chơi, từ từ chơi…
Lần này nhìn như đùa chết… Về sau cũng sẽ không phải là đùa nữa.
Hắn buông lỏng tay ra, rồi sau đó tựa như đã đụng phải thứ gì đó rất bẩn, từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay, hung hăng chà lau.
Lau xong, đưa tay ném khăn xuống đất, cũng không rảnh quan tâm đến nữa
Cung Dạ Tuyệt mờ ám cười, chợt quay đầu lại, đi đến kéo tay Sở Khuynh Nguyệt.
Đáy mắt, mang theo vài tia ôn nhu sủng nịnh:”Nương tử, chúng ta đi,không khí nơi này không tốt, mùi hôi huân thiên, bất lợi cho sự trưởng thành của đứa nhỏ…”