Sở Khuynh Nguyệt giật mình đứng ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói gì.
Nàng ngẩn đầu lên, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, nhưng chỉ thấy nơi đáy mắt của Cung Dạ Tuyệt đều là một mảnh kiên định.
Sở Khuynh Nguyệt lại lần nữa sững sờ.
Nàng chưa từng nghĩ tới, Cung Dạ Tuyệt sẽ nói ra những lời này, hơn nữa lại không phải là đang nói đùa.
Hắn… Lại ở trong tình huống như vậy, hứa với nàng một đời một kiếp chỉ có một đôi.
Đáy lòng, hơi hơi gợn sóng, trong mắt Sở Khuynh Nguyệt ẩn chứa ánh sáng lay động.
Thấy Sở Khuynh Nguyệt như vậy, khoé môi Cung Dạ Tuyệt nhẹ nhàng nâng lên:”Nương tử, bị lời nói của ta làm cho cảm động?”
Sở Khuynh Nguyệt dời đi tầm mắt, ức chế lay động trong lòng, nói:”Miệng chó không phun ra ngà voi.”
Bỗng nhiên, Sở Khuynh Nguyệt cảm thấy, hai từ “Nương tử” này, hình như cũng không chán ghét…
Trong lúc bầu không khí hai người bên này không ngừng ái muội. Trên giường, sắc mặt Cung Việt lại trầm xuống.
Cung Dạ Tuyệt chính là người thừa kế lý tưởng nhất ở trong lòng hắn, quân chủ tương lai, làm sao có thể chỉ cưới một nữ tử?
Hắn nheo mắt lại, đánh giá nữ tử xiêm y màu tím trước mặt.
Khuôn mặt bị che lại, căn bản không nhìn ra được dung nhan của nàng, nhưng đôi mắt lộng lẫy kia, giống như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Nhìn người trước mặt, nữ tử này, vừa thấy liền biết tâm tư rất kín đáo.
Nhưng mà, như vậy thì đã sao?
Hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Nhìn Sở Khuynh Nguyệt, Cung Việt muốn lên tiếng, nhưng lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Cung Dạ Tuyệt:”Nương tử, nàng ngồi xuống đi, đứng lâu lại mệt đấy, cẩn thận mệt chết con ta…”
Con trai…
Cung Việt đầu tiên là ngẩn ra, lập tức, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
“Tuyệt nhi, con nói cái gì?”
“Phụ hoàng, người nói xem nhi tử có lợi hại hay không, không chỉ mang con dâu về cho người, lại còn mang thêm tôn tử cho người nữa… Cái này gọi là… Cưới một được một.” Trên mặt Cung Dạ Tuyệt, tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy tình cảnh này, Cung Việt ban đầu còn đang muốn làm khó làm dễ Sở Khuynh Nguyệt, bỗng chốc nghẹn nói không nên lời.
Có thể là do biến cố này xảy ra quá đột ngột, Cung Việt ho khan thành tiếng.
“Phụ hoàng…” Cung Dạ Tuyệt cùng Sở Khuynh Nguyệt nhanh chóng chạy lên.
Cung Việt xua tay:”Các ngươi đi xuống trước đi, trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người vẫn xin phép cáo lui trước.
Ra khỏi Long Thanh cung, tiếp tục đi về phía trước, cũng không lâu lắm, phía trước xuất hiện thêm hai người.
Đó là hai người một mặc xiêm y màu đỏ, một mặc màu trắng, một nam một nữ.
Bạch y nam tử cũng thuộc hạng mỹ nam, diện mạo cùng Cung Dạ Tuyệt có ba phần tương tự, chỉ là, khí chất rõ ràng kém xa Cung Dạ Tuyệt đến một vạn tám ngàn dặm. Bạch y ở trên người của hắn, cũng chỉ rất bình thường. Ở khoé mắt của hắn, giống như hai cái ao sâu, hốc mắt hiện ra màu xanh nhàn nhạt, dáng vẻ vừa thấy liền biết là do miệt mài quá độ.
Mà nữ tử bên cạnh kia, sa y đỏ thẳm che đậy thân thể, trên mặt trang điểm cầu kì. Mi như trăng non, mị nhãn như tơ. Khi tầm mắt đảo qua Cung Dạ Tuyệt, trong mắt chợt loé ra tia kinh diễm rồi biến mất. Người đứng đầu trong nhóm mười đại mỹ nam của đại lục - Cung Dạ Tuyệt, quả nhiên là danh bất hư truyền!
“Vị này, chắc là Vương gia?” Mị Cơ luôn luôn tự cao tự đại vì bản thân đã đột phá Vũ Giai lục cấp, nên đều không đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt, cho dù vị Vương gia này nghe nói đã đạt đến Vũ Giai ngũ cấp.
Cung Dạ Tuyệt thờ ơ, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn Mị Cơ một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thế này, đáy mắt Mị Cơ lộ ra vài tia phẫn nộ.
Mị Cơ nàng diện mạo bất phàm, nam nhân nào nhìn thấy nàng mà không nhìn thêm vài lần?
Nhưng tên Cung Dạ Tuyệt này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, liền rời đi, một chút cũng không xem nàng ra gì.