Sở Khuynh Nguyệt tuỳ ý mở miệng:”Ta cũng không nói muốn gả!”
Đến lúc này, Cẩm Nhi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng vậy, tiểu thư, Cẩm Nhi nghe những người trong phủ nói, nhị tiểu thư được phong làm thái tử phi, ba tháng sau cùng thái tử thành hôn.”
“Nàng? Thái tử phi?” SởKhuynh Nguyệt đình chỉ bàn du dây lay động, khinh miệt nở nụ cười, cùng lúc đó, trong mắt, hiện lên một tia ánh sáng biến hoá kỳ lạ.
--- ---
Ánh trăng trên bầu trời.
Đêm khuya trong rừng cây, gió mạnh mẽ thổi qua, lá cây xào xạc rung động.
Cách đó không xa, chợt truyền ra mất trận sát ý.
Tiếng vó ngựa đến gần, loáng thoáng, có tiếng cười quỷ dị truyền đến.
“Da Luật Đình, lần này ngươi trốn không thoát!” Tiếng cười chấn thiên, giống như tiếng quỷ lệ đoạt mạng, vang vọng quanh rừng trúc.
“Liền ngay cả bọn đạo chích các người cũng có thể động vào bản thái tử?”
Nam tử bị hơn mười hắc y nhân vây quanh quát lạnh ra tiếng.
Cẩm bào màu xanh sớm đã bị máu tươi nhuộm sẫm, sắc mặt nam tử trắng bệch, lại thẳng tắp đứng như trước.
Hơi thở lãnh liệt trên người bao phủ, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
“Ha ha ha, Da Luật Đình, nếu như đổi lại là bình thường chúng ta tất nhiên không thể giết được ngươi, nhưng hôm nay ngươi chịu trọng thương, ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy đều không làm gì được ngươi!” Ánh mắt của thủ lĩnh nhóm hắc y nhân đảo qua:”Mọi người cùng tiến lên! Giết hắn, chúng ta trở về lĩnh thưởn!”
“Giết!” Thanh âm điều nhau, lại lần nữa vang lên.
Gió thổi qua, là cây theo gió nhảy múa, đồng loạt rung động, càng làm cho bầu không khí này có vẻ quỷ dị không chịu nổi.
Lại ngay tại bên trong bầu không khí khẩn trương, một giọng nói lành lạnh cắt qua trên không trung.
“Không có ý tứ ~~ ngay cả an ổn ngủ một giấc cũng không được!”
Không trung yên tĩnh, giọng nói lành lạnh kia, khiến cho đáy lòng mọi người run lên.
Không nghĩ tới có người ở nơi này, mọi người ngẩng đầu, trong bóng đêm, thấy không rõ diện mạo người tới, chỉ thấy một bóng dáng bé nhỏ, tựa vào một bên.
“Lão đại, làm sao bây giờ? Lại có người ngoài ở trong này!”
“Mặc kệ chuyện gì, giết không tha!” Thủ lĩnh hắc y nhân mở miệng gằn từng tiếng.
“Ân? Giết không tha?” Trong tiếng nói trong trẻo kia, mang theo vài phần trêu tức, ngay sau đó, mũi chân nữ tử khẽ điểm, từ giữa không trung rơi xuống.
Tay áo màu trắng phiêu phiêu, tóc mây bay lên.
Ánh trăng chiếu đến, mặt nạ màu bạc trên mặt nữ tử phản xạ ra sáng rọi.
Mặt nạ che giấu dung nhan của nàng, chỉ chừa một đôi mắt trong suốt so với sao sáng trên bầu trời đêm còn muốn sáng hơn…
“Người nào lại dám quấy nhiễu chúng ta làm việc!” Thủ lĩnh hắc y nhân thấy nữ tử, rống giận ra tiếng.
“Đại ca, rõ ràng là các ngươi quấy nhiễu mộng đẹp của ta!” Bạch y nữ tử thuận thế dựa vào thân cây bên cạnh, mặc dù nhìn không thấy dung nhan, nhưng vẻ trêu tức nhè nhẹ trong đáy mắt của nàng lại rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Dáng vẻ không để ý này, nói rõ là không để bọn họ đặt ở trong mắt.
Hắc y nhân giận dữ:”Ta thấy ngươi là tự tìm đường chết!”
Thà rằng giết sai một trăm, còn hơn buông tha một cái!
Ai biết cô gái này có phải là đồng bọn của Da Luật Đình hay không?
Trong mắt một trận sát ý, lập tức giơ đao lên, liền hướng về phía bạch y nữ tữ phi đến.
“Cô nương, cẩn thận!!” Da Luật Đình hô nhỏ ra tiếng.
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhếch lên một cái, không nhanh không chậm bức lấy phiến lá bên cạnh.
Vào thời điểm hắc y nhân bổ đao về phía nàng, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên---
“A!!” Một tiếng vang ngắn ngủi kêu lên.
Dưới ánh trăng, trên cổ người nọ, máu tươi phun tứ phía.
Hái diệp tơ bông?
Đồng tử Da Luật Đình hơi hơi lây động.
Dù cho hắn đã đến Vũ Giai tứ cấp, cũng không có khả năng thoải mái làm được như thế!
Nói cách khác, nữ tử nhìn qua còn trẻ tuổi này, Vũ Giai ít nhất đã đến ngũ cấp thậm chí còn rất cao!