Tường Vi đã trở lại đây được gần một tuần. Trong một tuần này nàng luôn bị giữ lại ở Liên viện của Trần nãi
nãi. Bà lại luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc nàng bằng đủ loại thức
thuốc bổ cùng thức ăn ngon miệng lại không cho nàng rời khỏi giường.
Đến hôm nay khi nàng cảm tưởng chân đã muốn liệt liền nhất quyết
xin nãi nãi cho đi dạo. Trần Liên vô cùng không đồng tình chỉ là thấy
thái độ cương quyết của nàng cũng đành đồng ý bất quá nàng cũng không
được phép rời khỏi Mộng phủ.
Tường Vi cũng không có ý định
rời khỏi phủ. Nàng thật muốn gặp đôi cẩu nam nữ kia a. Mấy ngày hôm nay
nàng sống yên ổn cũng là vì có nãi nãi ở bên cạnh mà bọn họ chưa thể
hành động. Thật có chút đáng tiếc.
Tường Vi vừa đi vừa nghĩ
lại không biết mình đã đi lạc. Nàng tiến vào một khu vực hẻo lảnh của
Mộng phủ. Đầu không chú ý chân cũng vẫn tiếp tục tiến lên. Đến khi tai
nghe một tiếng roi xé trong không khí cùng tiếng chửi rủa, bước chân mới vô thức dừng lại.
Con người vốn có tính tò mò mà nàng cũng
là con người. Tường Vi men theo tường một đoạn. Tường ở đây mọc đầy rêu
xanh không giống như chỗ cho người ở. Nàng đi được một đoạn liền nhìn
thấy một người đàn bà béo mập khuôn mặt dữ tợn đang vung roi đánh một cô bé gầy yếu giống như còn nhỏ tuổi hơn nàng.
Bà ta vừa vung
roi miệng vừa nói: “ Tứ tiểu thư người đừng có lười biếng. Thái y bảo
rằng người thân thể ốm yếu tốt nhất nên làm việc nhiều một chút. Lão nô
cũng chỉ muốn tốt cho người thôi”.
Tường Vi giật mình nhìn
lại đứa bé được gọi là tứ tiểu thư này. Trong trí nhớ cũ ở Mộng phủ này
ngoài nương cùng nãi nãi thì còn có Vi Hân là người thứ ba yêu thương
nàng. Chỉ hai năm mà đứa bé đáng yêu, hay cười trong trí nhớ đã bị dồn
đến bức đường này rồi sao?
Tường Vi không nhin được kêu lên
thành tiếng: “Vi Hân”. Hai người trước mặt đều vì có thanh âm mà giật
mình quay lại phía nàng. Vi Hân trong phút chốc mắt đỏ lên kêu hai tiếng tỷ tỷ liền hướng chỗ Tường Vi mà chạy tới.
Mắt thấy con mồi
sắp chạy mất bà mụ bên cạnh liền vung roi lên muốn ngăn cản bước chân
của Vi Hân. Mắt nhìn thấy trước roi vung lên Tường Vi liền nhanh chóng
vận dụng lăng ba vi bộ tiến lên muốn giúp Vi Hân né tránh một đòn. Chỉ
là khoảng cách quá xa, tu vi của nàng cũng chưa cao cuối cùng vẫn phải
nhìn trường tiên lạnh lùng vung lên người muội muội.
Cả thân
hình Vi Hân mệt mỏi vì bị một roi này mà loạng choạng ngã xuống. Tường
Vi đỡ được nàng. Vi Hần mỉm cười, giống như tìm được nơi an toàn liền
thiếp đi. Tường Vi còn muốn đưa Vi Hân về phòng để nàng nghỉ ngơi nào
ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Khi nàng đang định rời khỏi trường
tiên lại một lần nữa vung lên, bà mụ hét: “Ngươi là ai mà dám vào đây
làm loạn. Mau đưa tứ tiểu thư đây”.
Nàng xoay người dùng một
tay còn lại bắt lấy trường tiên đang lơ lửng giữa không trung ánh mắt
trở nên cực kì trầm thấp mang theo băng giá khiến người ta cảm thấy rét
lạnh. Một tay vẫn cẩm trường roi tay còn lại cẩn thận đặt Vi Hân xuống
đất.
Bà mụ kia nhìn thấy Tường Vi bắt được roi liền không
nhịn được ngẩn người nhìn chằm chằm vào trường tiên trên tay nàng. Tường Vi sau khi sắp xếp xong cho Vi Hân liền quay lại cười lạnh. Nàng đem
trường tiên trong tay kéo mạnh về phía mình.
Trường tiên bị
lực mạnh kéo liền rời khỏi tay bà mụ hướng thẳng đến phía Tường Vi. Bà
ta giật mình theo quán tính đưa tay bắt lấy nhưng lại hụt liền thẳng một đường ngã xuống đất. Bị đau bà ta liền hướng Tường Vi gào lên: “ Oắt
con ở đâu ra mà lông hành, muốn bắt cóc tiểu thư nhà ra, để phu nhân
cùng lão gia bắt được ngươi nhất định sẽ chết không yên”.
Tường Vi cười nhạt. Bà ta mở mồm ra liền tiểu thư tiểu thư thật không
biết ngượng.Nàng mở miệng nói: “Là tam tiểu thư của ngươi. Thế nào ta đã có thể đưa muội ấy đi chưa?”.
Bà mụ nghe thấy lời này hành
động đứng dậy liền ngừng một chút sau đó liền chuyển thành cung kính
chào nàng. Xong việc bà ta đứng dậy trên mặt vẫn mang theo vẻ ngông
cuồng như trước không có dấu hiệu sợ sệt. Nếu không có người chống lưng
một nô tài có thể càn quấy đến thế sao.
“ Ta cũng không
biết ở Mộng phủ nô tài cũng có thể trèo lên đầu chủ tử đấy?”- giọng nói
nàng trong trẻo vẫn mang theo thanh âm của tre con không mang đến cho
người ta bất kì cảm giác bất an nào nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu đen
của nàng lại có thể dễ dàng nhận ra được sát khí nồng đậm.
Bà mụ chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ vẫn thản nhiên coi nàng vẫn là
một đứa trẻ mà trả lời: “Tam tiểu thư cái này là hiểu lầm rồi. Thái y có nói thân thể của tứ tiểu thư yếu đuối cần phải hoạt động để khỏe hơn”.
Nghe thấy lời nói dối trắng trợn như vậy Tường Vi cũng không rảnh
tiếp tục tranh luận mà trực tiếp động thủ. Thân hình vừa động liền đứng ở phía sau của bà mụ. Nàng không sử dụng ma pháp mà trực tiếp dùng tay
đánh gãy xương tay xương chân của mụ ta. Mụ ta còn chưa định thần được
việc gì xảy ra tứ chi đã truyền đến từng trận đau đớn.
Mụ ta
hét lên như lợn bị chọc tiết nằm trên đất mà gào thét chửi bới. Tường Vi nhìn xuống thân hình béo tốt của bà ta mà khinh bỉ: “Không cần lưỡi
nữa?” –Nghe được lời này bà mụ liền nhịn đau mà ngậm miệng đưa ánh mắt
căm thù lên nhìn nàng “oh mắt cũng không cần nữa để ta chọc mù cho. Thế
nào chọn bên nào trước”. Bà mụ sợ hãi lắp bắp xin tha.
Tường
Vi cũng không muốn lại phải bẩn tay buông một lời rồi bế Vi Hân rời đi:
“Ngươi tốt nhất là đừng động đậy nếu không muốn xương xuyên vào động
mạch. À còn nữa kêu to lên ta cũng không muốn ngươi chết sớm thế”.
Tường Vi đi cả một buổi sáng đến khi trở về đã có một bàn thức ăn
chờ đón. Lão thái gia chờ cả buổi tâm tình lo lắng không làm được gì
thiếu chút nữa là có thể đứng dậy đi tìm nàng. Thấy nàng về liền vui vẻ
lại nhìn đến đứa bé trong lòng nàng mà ngạc nhiên không kìm được thốt
lên: “Đứa bé này không phải đã được đưa đi luyện tập để thi vào học viện sao?”. Lại đưa mắt lên những vết thương trên người cô bé mà hiểu ra mọi chuyện.
Trần Liên mày nhíu chặt kêu Tường Vi đặt nàng xuống
rồi gọi người đem nước tắm đến lại tự mình tắm rửa cho Vi Hân. Cô bé ngủ thật sâu tùy ý để hai người tắm rửa sạch sẽ thay quần áo giống như tìm
được một nơi thật an toàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi được gột rửa liền
lộ ra lớp da trắng mịn tuy có hơi xanh xao nhưng vẫn thật dễ thương
giống như một thiên sứ nhỏ đem cho người ta cảm giác an bình.