Dạ Phi Phàm đánh mạnh một đấm vào bên gối mới kết thúc nụ hôn,môi của hắn đặt trên môi cô,hơi thở rối loạn cả người giận dữ không thôi.
“Tại sao? Có phải tất cả phụ nữ đều dễ dàng thay đổi?Không phải em
yêu tôi sao? Đây là biểu hiện em yêu tôi sao? Không những không cho tôi
chạm vào,khi chạm vào thì người em cứng ngắc như cương thi,đây chính là
tình yêu của em sao?”
Diệp Vị Ương cố gắng đẩy hắn ra một chút,nghiêm túc lau đôi môi anh đào đã sưng vù,yếu ớt nói:
“Trước kia tôi chỉ cho rằng anh là người lạnh lùng,nhưng bây giờ phát hiện anh căn bản không hiểu tình yêu.Tôi hiện tại có chút hiểu mối tình đầu của anh năm đó vì sao muốn rời khỏi anh”
——— Cặp mắt to trong suốt cả gan nghênh đón ánh mắt lạnh như băng đủ giết người của Dạ Phi phàm .
“Tại sao…? !” Hắn từng câu từng chữ cắn răng hỏi,trong lòng bắt đầu
quặn đau,không hiểu tại sao người phụ nữ nào cũng nhẫn tâm,thật vất vả
đi vào trong lòng hắn rồi lại đối xử hắn như thế,đùa bỡn tình cảm của
hắn! Đáng chết!
“Bởi vì. . . . . . Anh chỉ có thú tính không có yêu! Bởi vì anh rất
bẩn thỉu! Đừng có dùng bàn tay bẩn đã đụng vào người phụ nữ khác chạm
vào tôi!” Diệp Vị Ương nhắm mắt lại lớn tiếng nói ra những lời này,dùng
dũng khí bản thân cố gắng đánh thức ác ma đã mất lý trí trước mắt,cô cần chính là một tình yêu sạch sẽ,một mời một kiếp ở bên nhau… yêu chân
thành tha thiết,đem mình hoàn toàn giao phó cho đối phương,hoàn toàn là
duy nhất của đối phương!
“A,Diệp Vị Ương,em thành công chọc giận tôi!Tôi muốn hủy hoại em! Tôi muốn để cho em biết cái gì chỉ có thú tính không có yêu!”
Dạ Phi Phàm cảm thấy lòng thật đau,nếu như không có yêu,hắn cần gì
đợi đến bây giờ? Chỉ là hắn không biết mình đã dùng phương thức quá mức
tàn bạo và gấp gáp rồi.
Nụ hôn của hắn lần nữa ùn ùn kéo đến,động tác tay cũng không dừng
lại,thô bạo cởi bỏ vật che đậy cuối cùng trên người Diệp Vị Ương,lấy
thảm mỏng tiện tay ném xuống đất. . . . . .
Điều này làm Diệp Vị Ương cảm thấy vô cùng nhục nhã,cô lại bắt đầu
run rẩy giãy giụa lung tung không ngừng phản kích,cắn nát môi hắn.
Trong khoảnh khắc mùi máu tanh tràn ngập giữa răng và môi hai
người,nhưng không làm Dạ Phi Phàm dừng,ngược lại càng thêm kích thích
giác quan của hắn, để hắn càng thêm điên cuồng,trở thành quân vương bạo
ngược cắn nuốt chiếm đoạt.
Chỉ có thể như vậy sao? Diệp Vị Ương xót xa nghĩ.
Phải mất đi thứ quý giá nhất sao? Nước mắt chảy xuống,không yêu
thương chỉ có hung bạo và nuông chiều tuyệt đối không phải là yêu! Người cô yêu sẽ không làm vậy với cô. . . . . . Cô không muốn!
Nhưng. . . . . . Nhưng còn cách gì đây?
Diệp Vị Ương chưa từng căm hận chính mình bất lực như lúc này,cô hy
vọng có một sức mạnh để cô có thể dựa vào để cô chống đỡ, giúp cô thoát
khỏi quẩn cảnh khuất nhục trước mắt !