Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 218: Hôn Lễ Thế Kỷ Của Thanh Thiếu! Hàng Đêm Ôm Nhau Ngủ,rốt Cuộc Mập Mờ Tiến Hành ! (5)




Lại qua một ngày mới,Thanh Phong Tuấn đưa Diệp Vị Ương đến địa điểm tiếp theo hưởng tuần trăng mật,bay đi đến nước Pháp nổi danh”thành phố lãng mạng”cùng nhau hẹn hò,nghe nói nơi Diệp Vị Ương muốn đến là vườn hoa lavender lớn thứ hai trên thế giới

Vườn hoa Lavender hàng năm chỉ đến thời điểm tháng sáu đến tháng tám mới mở ra cho người ta đến thăm,ngàn vạn đóa hoa màu xanh,màu tím,màu hồng phấn , màu trắng được trồng theo một hàng dài,theo gió lay động xinh đẹp cực kỳ! Hấp dẫn nhóm lớn du khách từ ngàn dặm xa xôi mà đến.

Thanh Phong Tuấn cùng Diệp Vị Ương đón gió hiu hiu,nắm tay lẫn nhau đi dạo trong biển hoa.Cảm giác mười ngón tay khấu chặt khiến trong lòng đối phương cảm thấy ấm áp.Thật muốn nắm tay thế này đi suốt cả đời.

“Vị Ương,chờ đến khi trở về,em có phải quan tâm tiểu tử thúi kia nhiều hơn anh không?” Thanh Phong Tuấn nheo lại đôi mắt thâm thúy,khóe môi gợi cảm mang theo chút nụ cười,làm bộ như thuận miệng hỏi.

Thật ra Diệp Vị Ương trả lời thế nào cũng không quan trọng chỉ cần cô luôn ở bên cạnh hắn là được.Hơn nữa hắn hỏi chỉ muốn cô thả lỏng cười vui vẻ mà thôi. Dù sao ngồi xe từ khách sạn tới hoa viên này tốn một khoảng thời gian khác dài,Diệp Vị Ương bị say xe,trạng thái tinh thần không được tốt,hắn có chút lo lắng.

Quả nhiên nghe xong lời hắn,Diệp Vị Ương nhếch miệng cười,môi mấp máy trên mặt thoáng hiện hai lúm đồng tiền,mái tóc dài đen nhánh tung bay như hoa tiên tử,cười hỏi ngược lại hắn: “Tuấn,anh ăn dấm của cục cưng sao? Ha ha,không lẽ đây là nguyên nhân anh không cho cục cưng đi cùng chúng ta sao? Bảo bối nhất định rất tức giận.Haizzz,lần này anh quá ấu trĩ rồi,hôn lễ cuả chúng ta sao có thể bỏ rơi cục cưng?”

Diệp Vị Ương vui vẻ cười nói,cảm giác trước đó say xe choáng váng như một loại ảo giác,cô lập tức khôi phục sức sống! Thanh Phong Tuấn khó kìm lòng nổi in lại nụ hôn lên trán cô,dịu dàng nói: “Coi như thế đi.Tiểu tử kia biết điều biết cha hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian,hắn không biết xấu hổ còn tới đây làm kỳ đà sao.” Chọc được cô cười mới là điểm mấu chốt.Cô và cục cưng hắn đều yêu.

“Tuấn,anh yên tâm,em và cục cưng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh!” Đôi mắt cô lấp lánh như sao trên bầu trời chói mắt cực kỳ,lời hứa hẹn bật ra lại rất thành! Cuộc đời này,ông trời đã ban cho hắn cô và cục cưng,nên hắn nhất định phải thật quý trọng!

Gió dần dần lớn hơn,Thanh Phong Tuấn nhìn Diệp Vị Ương mặc quần áo mỏng manh,hắn cởi xuống áo khoác của mình dịu dàng choàng lên trên vai cô,tay không có lập tức rút lui mà rất tự nhiên trượt xuống quàng qua eo nhỏ,nửa ôm cô vào người bước chân cũng chậm đi,hai người chậm rãi đi về phía trước.

Dường như cảm nhận được nội tâm hắn không ổn định,Diệp Vị Ương hỏi: “Tuấn,anh làm sao vậy?” Cô muốn đem tay mình nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Thanh Phong Tuấn,ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt nóng rực! Nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy Diệp Vị Ương cảm giác mình đã bị hòa tan. . . . . .

Thanh Phong Tuấn trong mắt không biết lúc nào châm lên ngọn lửa hoa mỹ,hắn chậm rãi nói: “. . . . . . Vị Ương,bà xã của anh,người phụ nữ của anh,tình cảnh này anh thật sự rất muốn. . . . . . hôn em.” Lần này bất kể có bao nhiêu du khách đang ở đây hắn vẫn muốn hôn lên đôi môi anh đào của vợ hắn.

Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn tại vành tai nhạy cảm của Diệp Vị Ương,làm Diệp Vị Ương đỏ mặt thở hổn hển,cô không nhịn được cười khẽ đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình,muốn trốn vào trong ngực hắn nhưng cô không biết động tác đơn thuần kia càng khiến người ta nhớ nhung,Thanh Phong Tuấn đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi thơm mềm. . . . . .

Hôn lướt qua đường cong đôi môi Diệp Vị Ương,cuối cùng dùng lưỡi linh hoạt vòng quanh đầu lưỡi mềm,khẽ mút hôn vào trong miệng .Nụ hôn của hắn lưu luyến trên môi cô không nỡ rời đi.

Thanh Phong Tuấn nở nụ cười khó được mang mờ ám lẩm bẩm nói: “. . . . . . Vị Ương,em rất đẹp.”

Hắn rất thích dáng vẻ cô ngượng ngùng đỏ mặt.

Đúng,không biết một khắc đẹp đó bị bao nhiêu người dùng cameras chụp lại,nhưng Thanh Phong Tuấn tuyệt không quan tâm.Có thể ở trước mắt người đời tuyên bố hạnh phúc của hắn,hắn thật vui không gì sánh bằng.

Chỉ thấy lông mi Diệp Vị Ương hơi rung lên,vì động tình mà ngượng ngùng làm Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa động lòng.

Hắn lần nữa hôn cô mà cô cũng bắt đầu vứt bỏ hết thảy,bắt đầu vụng về đáp lại hắn,hơi thở hai người hòa quyện lại với nhau ở giữa biển hoa!

Thanh Phong Tuấn nắm tay cô,đặt ngay bị trí tim.Thanh âm của hắn ôn nhu mà đê mê còn hơi khàn khàn: “Rất ngọt. . . . . . em rất ngọt. . . . . .”

Diệp Vị Ương hai tròng mắt mở to chăm chú nhìn Thanh Phong Tuấn,cô thở dốc mềm nhũn cọ nhẹ lên tai hắn,mặt đã nóng lên.Đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu liếm láp tỉ mỉ đường cong vành tai mềm mại khiến Diệp Vị Ương không nhịn được thở hổn hển.

Cô chỉ cảm thấy bây giờ rất an tâm dù có bỏ lại cả thế giới củô cũng tình nguyện,chỉ cần. . . . . . có hắn bên cạnh!

Trong không khí mang theo ấm áp ngọt ngào.Trên môi,trên gáy,vành tai đều nóng rực.Cánh môi Diệp Vị Ương vì gió mà lạnh lẽo bị Thanh Phong Tuấn liếm láp mà nhẹ nhàng mở ra dấy lên ngọn lửa thiêu đốt người Thanh Phong Tuấn.Hô hấp của hắn dần trở nên rối loạn,rốt cục Thanh Phong Tuấn không nhịn được nhỏ giọng nguyền rủa: “Chết tiệt,anh muốn nhanh trở về khách sạn. . . . . .”

Ngừng một chút,hắn lại nói: “Bà xã,nếu không. . . . . . anh ôm em thế nào?” Biết cô xấu hổ trong tròng mắt thâm thúy nồng đậm nụ cười,thỉnh thoảng không quan tâm thân phận địa vị ở trước mặt mọi người làm chút chuyện điên cuồng thật ra cũng không tệ,ít nhất trong trí nhớ sẽ lưu lại vĩnh viễn một hồi ức lãng mạng!

“Ack . . . . . Không cần,nơi này nhiều người như vậy! Không cần anh ôm.” Diệp Vị Ương mặt đỏ bừng,kéo cánh tay Thanh Phong Tuấn nhỏ giọng đáp trả hắn.

“Vậy không cần anh ôm sao?Ừm,thất vọng quá đi.” Gương mặt anh tuấn của Thanh Phong Tuấn cố ý giả bộ mất mác.

“Hả? Vậy. . . . . . anh cõng em đi!” Diệp Vị Ương đỏ mặt chịu thỏa hiệp.

Thanh Phong Tuấn cười gật đầu,hắn lập tức ngồi xổm xuống chờ Diệp Vị Ương nhẹ nhàng ngồi lên người,hắn mới từ từ đứng lên,trên lưng hắn tăng thêm một phần sức nặng hạnh phúc.

“Tuấn,anh cõng em qua kia xem Lavender màu tím đi!” Diệp Vị Ương nhẹ nhàng tựa đầu dán tại cổ Thanh Phong Tuấn nhỏ giọng nói.Cô sợ lớn tiếng sẽ phá hỏng cảm giác tốt đẹp lúc này.Thật ra không có gì có thể hạnh phúc bằng lúc này.

“Được,anh sẽ cõng em qua đó.”

Thanh Phong Tuấn cứ thế đeo Diệp Vị Ương,dọc theo đường đi vừa nói vừa cười cho đến một chỗ nở rộ Lavender màu tím,sau đó hắn nhờ người chụp hình hộ! Trong hình hắn cõng cô,hai người mỉm cười nhìn nhau! Mà bối cảnh Diệp Vị Ương cũng rất thích,trừ những đóa hoa xinh đẹp ra xa xa còn có tàng cây lớn cùng bầu trời xanh bao la!

“Tuấn,em yêu anh.” Giọng cô dịu dàng tựa như gió trong không trung.

“Vị Ương,anh cũng yêu em. . . . . .” Giọng của hắn mang theo mùi hoa lấp đầy cả trái tim. . . . . .

Hắn dùng cuộc đời của mình thề,hắn luôn ở bên cạnh cô,bảo vệ cô,che chở cô….cho đến một khắc trước khi chết.