“Một đại mĩ nữ xinh đẹp như mẹ mà chú Đông Phương Thước cùng bà Anh Túc lại dám huấn luyện thành một phụ nữ mạnh mẽ,hừ,con không thích mẹ như vậy,con đã trưởng thành,thân thủ của con cũng không kém ai,về sau mẹ để con bảo vệ!”
Mấy năm nay trước mặt mọi người Diệp Vị Ương luôn thể hiện mình là người ngoan cường,một sát thủ hăc đạo cực kì ưu tú,không những phương diện thân thủ mà còn có bắn súng,các loại huấn luyện cô đều hoàn thành tới mức hoàn hảo!Chỉ có trước mặt tiểu bảo bối và Đông Phương Thước cô mới không phòng bị quay trở lại dáng vẻ thuần khiết của mộ thiếu nữ ngây thơ,thỉnh thoáng cũng làm nũng với họ.Cô như vậy không những tình thân mà còn có tình yêu, cũng khiến cho người khác muốn phải quý trọng quyến luyến.
“Tốt lắm……..mẹ biết rồi,bảo bối ngoan,bây giờ trời đã rạng sáng rồi,con mau về nghỉ ngơi đi,mẹ đoán sau đó sẽ ngủ thiếp đi,ngủ cho tới tận sáng luôn!” Diệp Vị Ương hôn trán bảo bối một cái vỗ về con mình.
“Không, mẹ,con đi đóng cửa phòng lại,sau đó……….đem nay con cùng ngủ với mẹ!” Tiểu bảo bối xoa một bên má bị hôn vẫn dính chút nước bọt, đầu tiên thay Diệp Vị Ương đáp kín chăn,sau đó chạy đi đóng cửa phòng.
Nghe tiếng cửa cảm ứng lạch cạch tắt một cái, tiếp theo một bóng nhỏ vô cùng nhanh nhẹnh nhảy lên giường,Diệp Vị Ương cười hài lòng.
Bảo bối nép trong ngực cô cọ xát tìm một tư thế thoải mái nhất,tay nhỏ bé đặt lên bàn tay lớn của cô,giục cô nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh,sau khi chờ bảo bối hoàn toàn ngủ,Diệp Vị Ương rời giường tới cửa số lớn sát đất,lẳng lặng nhìn bầy trời đêm đang dần rạng sáng.
Ai, ngủ đi! Trời cao phù hộ, đừng để cô tiếp tục gặp phải giấc mơ đó nữa! Muốn mơ một giấc mơ khác cơ!
——————Khi một người nào đó đang đặc biệt mong chờ một chuyện gì đó, trong ý thức mông lung lại mong rằng sẽ trở thành sự thật. Dĩ nhiên cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
Diệp Vị ƯƠng sau một hồi lâu cũng ngủ thiếp đi lại mơ rồi. Giấc mơ lần này không giống với những giấc mơ trước,có thể từng làm qua giải phẫu đại não bắt đầu sinh ra vô hình tế nhị biến hóa,khiến cô cảm thấy ngạc nhiên rồi lại vô cùng quen thuộc cảnh trong mơ ———
Trong mơ vẫn có một người đàn ông cao ráo mơ hồ như trước,luôn có thể nghe được giọng nói trầm thấp của hắn,thanh âm say mê gào thét tên của một cô gái đó là sự tuyệt vọng là cầu xin!Người kia không ngừng gọi giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng vĩnh viễn sẽ buông tha,trong giấc mơ tim cô cũng run rẩy. Cô vô cùng cố gắng muốn tới gần người phát ra âm thanh đó để nghe rõ hơn một chút,nghe kỹ hơn,nhưng……….đang lúc cô muốn nhìn cảnh trong mơ rõ hơn thì có tiếng kêu cắt đứt! Tiếng gọi thân tình ngập tràn đau thương!
Diệp Vị Ương một lần nữa tỉnh lại cảm giác vô cùng tối tăm!
Cảnh trong mơ cô nhớ vô cùng rõ ràng,cô cảm giác lòng mình đang nhanh chóng bị thất thủ! Có lẽ………cô đã không cẩn thận yêu người đàn ông trong mơ………có phải không? Cảm giác đó rất mãnh liệt chắc chắn rằng Đông Phương Thước chưa từng mang đến cho cô cảm giác như thế!
Chậc chậc,bỗng nhiên cảm giác có lỗi với Đông Phương Thước,hắn đối với cô rất tốt,mặc dù lúc thân mật cô có một loại cảm giác không đúng cho lắm,sau đó tức giận liền phạt cô chạy bộ,luyện võ,bắn súng nhưng những cái khác căn bản rất chiều chuộng cô. Hắn nói…….Khụ khụ, hằng ngày sẽ không làm chuyện gian tà,phải đợi tới khi cơ thể cô tự động chậm nhận sư có mặt của hắn,hoàn toàn tiếp nhận hắn mới thôi! Sau đó hắn sẽ lập tức cưới cô làm vợ!
Ha ha,cô cũng rất tò mò đợi tới ngày đó! Dù sao có người cưng chiều cảm giác không bị ép buộc thật là hạnh phúc nha!
Chỉ là như đã nói vừa rồi không phải chỉ là một giấc mơ sao? Cũng không có gì là có lỗi với ai,dù sao thì Đông Phương Thước cũng không biết! Cô hoàn toàn có thể cùng người trong mơ phát triển tình cảm đậm sâu nhưng trong cuộc sống hiện tại không thể bỏ nhà theo trai a?
Hắc hắc,cứ coi như giấc mơ này là một trò tiêu khiển đi,một người đàn ông đẹp lại bị gọi là trò tiêu khiển! So với giấc mơ mấy năm nay cô vẫn bị quấy rầy, cô hi vọng người nọ vĩnh viễn không vứt bỏ cô!
——— Cái này dường như biến thành một niềm vui mới rồi! Bất tri bất giác ban đêm không ngủ được khiến cho người ta khó mà phát hiện ra một thứ tình cảm bắt đầu lặng lẽ nảy sinh……………
——Dù Đông Phương Thước có cố gắng hết sức cũng không cách nào găn cản chuyện tình này.Cho dù hắn rất mạnh có thể khiến người ta niêm phong trí nhớ trước kia của Diệp Vị Ương nhưng trước một giấc mơ,ở tình huống mà hắn không biết,năng lực của hắn hoàn toàn vô dụng,chỉ có thể để cho giấc mơ thức tỉnh chủ nhân của nó hướng tới một người đàn ông khác trong tương lai……………
…………………………………
Phong làm việc chủ tịch tập đoàn Phản Quang.
Tòa nhà cao vút với trúc đồ sộ tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời,thủy tinh màu tím khúc xạ ánh sáng đem tòa mà cao tầng bao phủ bởi thứ ánh sáng ấm áp.Nhưng lòng người lại lạnh lẽo,ánh sáng mặt trời không cách nào có thể sưởi ấm được.
Chợt một chiếc xe thể thao màu bạc lao đang lao với tốc độ cực nhanh dừng lại ngay ngã rẽ bên trái tòa nhà cao tầng, không để ý tới người khác, trực tiếp vọt vào vị trí tốt nhất rồi dừng lại một cách chính xác.
Chiếc xe thể thao mỏ cửa ra,một người đàn ông vẻ mặt lãnh tuấn bước ra hắn mặc bộ âu phục cao quý màu đen vừa khít với cơ thể,dáng người cao lớn tuấn mĩ tựa như ác ma,đôi mắt kia vốn lúc nào cũng sáng ngời lúc này lại lóe lên tia sáng lạnh,trong đôi mắt đó không nhìn ra bất kì thứ cảm xúc gì,hoàn mĩ không khiếm khuyết đi qua mọi người như đế vương đi vào tòa cao ốc tập đoàn Phản Quang của hắn.
Hôm nay là ngày thuộc hạ của hắn ra ngoài thu thập thông tin trở về…………
Chỉ mong……….Chỉ mong lần này sẽ không khiến hắn thất vọng một lần nữa!
“Thiếu chủ,căn cứ vào tin tức Tiểu Ngân báo về từ bên kia,chúng ta chỉ có thể xác định được khoảng thời gian tám đến chín tháng sau khi sự việc xảy ra năm năm trước,có một cô gái giống với Diệp tiểu thư làm một ca phẫu thuật lớn ở bệnh viên lớn nhất Thụy Sỹ,cụ thể thì không biết là phẫu thuật gì nhưng sau đó bệnh viện này cũng không biết vì sao mà bị phá hủy hoàn toàn không còn dấu vết. Cho nên………..”Thuộc hạ của tổ chức Ám Ảnh có chút khúm núm, không dám nói tiếp.
“……Cho nên khi các người tra ra được địa chỉ của bệnh viện thì mọi đầu mối đã bị đứt? Lần này lại không có tin tức mới?” Thanh Phong Tuấn đứng ở cửa sổ sát đất đột nhiên xoay người lại,cặp mắt lạnh như băng phát ra thứ ánh sáng khát máu.
“……….Đúng. Đúng. Mong thiếu chủ thứ tội!” Những thuộc hạ khác cũng dứt khoát quỳ xuống. Trong suy nghĩ của bọn hắn,thiếu chủ trước kia không phải như thế này,nói năng rất thận trọng ít nhất cũng không nghiêm khắc đáng sợ như hiện tại.Haizzz, vị Diệp tiểu thư kia nhất định chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng thiểu chủ rồi !
Thật ra bọn họ cũng mong mang được cô về sớm hơn một chút,ít nhất cũng muốn thiếu chủ trở lại bộ dạng trước đây.Mặc dù tổ chức Ám Ảnh năm năm nay dưới quyền của thiếu chủ danh tiếng ngày càng vang dội nhưng tất cả mọi người đều run sợ,rất sợ một ngày nào đó đột nhiên lụi tàn.
“Vậy tiếp tục điều tra! Không tra ra được tin tức mới thì đừng trở về!” Thanh Phong Tuấn không ngẩng đầu ra lệnh.
“Vâng!” Những người liên quan nhận lệnh rời đi.
Sau khi tất cả rời đi,Thanh Phong Tuấn vô cùng chậm chạp cực kì cẩn thật móc từ trong túi ra một đôi vòng ngọc bằng phỉ thúy. Trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười có hơi ấm.
Đó là vòng tay hắn từng tặng cho Diệp Vị Ương,khí chất rất giống với Diệp Vị Ương,cuối cùng cũng bị cô bỏ lại,trước khi phẫu thuật ở bệnh viện đã tháo ra bỏ bà ngăn kéo ở biệt thự nhưng hiện tại ít nhất hắn cũng biết cô đang còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới,như vậy hắn vẫn còn cơ hội đeo cho cô lần nữa có phải không?
Haizzz,ai tới nói cho hắn biết,người con gái khiến hắn tổn thương trở nên yếu đuối,khiến hắn hao tâm tổn lực rốt cuộc đang ở đâu?
Hoặc không yêu,hoặc cả đời chỉ yêu một người. Hắn ———- Thanh Phong Tuấn hoàn toàn thua trong tay một người con gái mà còn là cam tâm tình nguyện.
Nhìn vòng ngọc phỉ thúy hồi lâu,hắn lại đem nó cất vào trong túi.
Bên kia,Diệp Vị Ương đứng trên bờ biển dôi mắt nhìn xa xăm, nước biển xanh làm bầu trời xanh thẳm dung hợp lại một chỗ,màu xanh yếu ớt trong
suốt, gió biển ướt át dường như muốn mang con người hòa tan vào trong
trời xanh biển biếc……..
Đảo Bắc hải khí trời ấm áp,Diệp vị Ương một mình ngồi trên gò
cát,xung quanh là những gốc dừa cao lớn,không biết gió từ nơi nào thổi
đến trong không khí thoang thoảng mùi dừa thơm.
Bảo bối lại ôm Laptop chạy vào mật thất nghiên cứu cái gì đó,đứa con
thiên tài của cô mới năm tuổi thôi mà giống như yêu mấy tính còn hơn cả
mẹ nó!
Ông anh Đông Phương Thước gần đây không biết bận rộn cái gì,hít một
hơi hương dừa thật sâu,haizzz,thật nhàm chán! Nếu có thể thời giúp Đông
Phương Thước một tay thì thật tốt! Ngay cả Tâm nha đầu cũng phải thường
xuyên làm nhiệm vụ (năm năm trước Tâm nha đầu là do Anh Túc lão nhân vô
tình cứu được từ trong tay ông cụ, người con gái tiểu Ngân khổ tâm tìm
kiếm)
Trên đảo nhỏ,cả tổ chức Thiên đường chỉ có cô học một thân kĩ năng lại không có đất dụng võ!
Đang lúc cô tập trung suy nghĩ,sau lưng truyền đến giọng nói của Tâm nha đầu “Chị Vị Ương, chị thật rảnh rỗi!”
Diệp Vị Ương xoay người nhìn Tâm nha đầu đi chân không từ bãi khác
khác chạy tới,không biết trên tay cầm thứ gì.Lúc này cô thở dài nói
“Đúng vậy, chị rảnh rỗi đến điên mất rồi. Tâm nha đầu,thế nào rồi? Nhiệm vụ ần này đã hoàn thành rồi sao? Tất cả đều thuận lợi chứ?”
Tâm nha đầu ngồi xuống bên cạnh Diệp Vị Ương, thản nhiên nói “Chỉ là
nhiệm vụ nhỏ mà thôi làm sao em không giải quyết được. Chỉ là lần này
rời khỏi đảo ngược lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Cái gì thế? Nói chị nghe một chút đi!” Bây giờ mặc dù Diệp Vị Ương
đã mất trí nhớ nhưng cũng giống trước kia, cô không phải người hiếu
kì,chỉ thuận miệng hỏi.
“Đừng vội! Chị Vị Ương,em hỏi chị trước một chút,chị cả ngày ở trên
đảo này chẳng lẽ không nghĩ tới muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài một chút sao?”
“Không phải.Chờ Đông Phương Thước hết bận chị sẽ rủ hắn cùng,hơn nữa
có bảo bối đáng yêu ở đây chị sẽ không nhàm chán. Ra khỏi đảo hay không
đối với chị không có ý nghĩa gì hết, thế giới bên ngoài chị không có
hứng thú.”
“………..Ách, chị Vị Ương,em muốn hỏi chị một vấn đề chẳng lẽ chị chưa
bao giờ hỏi Đông Phương thiếu chủ tại sao bảo bối không phải của hắn ?
Đối với cha ruột của Bảo bối chị không tò mò sao?” Tâm nha đầu nhướn mày hỏi dò.
“Đông Phương Thước nói lần đầu tiên hắn gặp chị là ở hiện trường của
một vụ tai nạn xe cộ,nói chồng chị đã chết…….mà lúc đó chị lại mang
thai,hắn yêu thích đôi mắt này nên ma xui quỷ khiến lần đầu tiên xen vào chuyện của người khác đưa chị đi cấp cứu. Hắn nói, về phần người cha đã chết của Bảo Bối là ai hắn cũng không biết,người chết như đèn tắt hắn
cũng không điều tra.Ngược lại chung sống với chị năm năm lại không bài
xích một người đã sinh con như chị, hắn nói hình như đã yêu chị nguyện ý lấy chị.Em nói đi,có phải chị quá may mắn rồi không?”
A,thì ra hắn nói với chị như vậy,em chỉ thuận miệng hỏi một chút.Là
một phần tử ở đây,khụ khụ,em nói hơ khó nghe một chút,chị Vị Ương chị
ngàn vạn lần đừng giận em nhé,em thực sự cảm thấy chị được bảo vệ quá
tốt lại không phải làm nhiệm vụ quả thực có thể làm bình hoa trang
trí.Nếu rảnh rỗi,chị nên mang theo Bảo Bối ra ngoài đảo một chút. Có
lẽ…….bên ngoài sẽ có thứ chị muốn nhìn thấy!” Tâm nha đầu đã trải qua
nhiều chuyện lời thốt ra cũng rất uyển chuyển,trước kia cô yêu tiểu Ngân nhiều năm đã từng cửu tử nhất sinh,cho nên cô mong đối phương có thể
tìm được mình. Nhưng Diệp Vị Ương lại khác,đó là một chị gái thiện thiện lương lại rất xinh đẹp cũng có Bảo Bối với Thanh Phong Tuấn đại ca,vậy
nên người một nhà nên sớm đoàn tụ.
Nhưng cô đã từng đồng ý với Anh Túc lão nhân và Đông Phương
Thước,tuyệt đối không nói sự thật cho Diệp Vị Ương, cũng không thể thong báo cho Thanh Phong Tuấn biết người hắn cần tìm ở trên hòn đảo vắng vẻ
này.
Tâm nha đầu đối với Thanh Phong Tuấn là tuyệt đối sủng bái,tôn kính
nhưng năm năm trước thiếu chút nữa chết trong tay ông cụ, Anh Túc lão
nhân và Đông Phương Thước cứu cô,người đó có ơn với cô,cô không thể phản bội.
Nhưng! Hiện tại thực sự cô không thể nhìn nổi nữa,cô thật sự rất sợ
hai người cứ thế yêu nhau! Bởi vì cô không phải kẻ ngốc,cô biết tất cả
những kênh tin tức, báo hằng ngày Diệp Vị Ương xem đều đã qua xử lý,còn
tờ báo hắng ngày bên ngoài đều đăng tin Thanh Phong Tuấn ỏ đất liền đăng tin tìm kiếm cô.
“Haizzz,chị cũng tự cảm thấy mình giống bình hoa!” Diệp Vị Ương cũng
không quá tìm hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tâm nha đầu,cô chỉ đơn
giản cho rằng bạn tốt sợ cô không ra khỏi Bắc Hải đảo sẽ tiếc nuối.
Nhưng làm sao biết được? Có bỏ phải có phải sao! Ở đây rất an bình,có
Đông Phương Thước quan tâm,có Bảo Bối đáng yêu làm bạn là được rồi. Lấy
tay chống cằm đôi mắt to trong trẻo không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt
biển.
Tâm nha đầu nhìn chằm chằm một bên mắt đẹp của cô,thời gian đã khiến
cô trở nên xinh đẹp hơn rồi,thậm chí….so với trước kia càng thêm quyến
rũ động lòng người! Cô hiện tại như một con búp bê bằng sứ tinh xảo đến
không thể hoàn mĩ hơn được nữa,chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta
muốn nâng niu trong lòng bàn tay!
Nhìn Diệp Vị Ương như vậy trong lòng Tâm nha đầu rất thích! Không thể nói được cô thích chị gái này thế nào có lẽ trên ngươi chị có khí chất
mặc dù lãnh đạm nhưng cũng không mất đi vẻ quật cường! Thường thì chỉ có những người như thế mới có thể ở trong hoàn cảnh bức bách mới thoát ra
tiềm năng đặc biệt!
Trải qua mấy năm chung đụng,Tâm nha đầu nhìn Diệp Vị Ương từ một cô
gái mảnh mai bây giờ đã được Đông Phương Thước huấn luyện thể chất rất
khác, thông qua rèn luyện sức khỏe khôi phục không ít!
Diệp Vị Ương như vậy khiến cho Tâm nha đầu muốn làm cho cô một việc gì đó.
Vì vậy, Tâm nha đầu giảo hoạt mở lớn hai mắt,gõ đầu Diệp Vị Ương, nói ” Biển rộng có gì đẹp mà nhìn,còn không đẹp mắt bằng cuốn tạp chí trong tay em. Chị Vị Ương,bình thường chị cũng không xem thứ này? Em cố ý
mang từ bên ngoài về đấy, có muốn xem một chút không? Thật ra thì trên
bài báo rất thú vị, coi như bù cho chị đáng tiếc vì không ra khỏi đảo
đi!”
Diệp Vị Ương nghe tiếng liền quay đầu lại,bĩu môi ” Tâm nha đầu,chị căn bản không có hứng thú với tạp chí,không muốn xem đâu!”
“Ơ,chị Vị Ương,hiện tại em đã thay đổi cách cho chị giải sầu rồi,chị
xem một chút,trên tạp chí có thể có một tin tức lớn nha! Đảm bảo chị sẽ
cảm thấy hứng thú! Đây chính là đại nhân vật nỏi danh lừng lẫy của thế
giới nha!”
“Ai là đại nhân vật vậy? Trong lòng chị chỉ có tiểu Bảo Bối là lớn
nhất!” Lúc Diệp Vị Ương thuận miệng nói,tầm mắt không thể tránh được
nhìn tạp chí trong tay Tâm nha đầu,rõ ràng chỉ liêc mắt nhưng tầm mắt
của cô lại dừng ở bức hình! Không thể rời đi!
Cô dứt khoát trực tiếp cầm lấy quyển tạp chí từ trong tay Tâm nha đầu, đọc hết sức nghiêm túc………….
Từng chữ trên đó cô đọc đều không bỏ sót,cả người cô cúi thấp
xuống,không như không biết những chữ trên đó,vẫn không ngẩng đầu giữ
nguyên tư thế đó thật lâu!
Đúng lúc Tâm nha đầu có chút thiếu kiên nhẫn,muốn hỏi hiện tại cô nhớ những thú gì một chút, Diệp Vị Ương lại lên tiếng trước một bước
“………………Thanh Phong Tuấn? Hăn………..hắn là ai? Trên tạp chí nói hắn……………là
người đàn ông độc thân hoàng kim, rõ ràng không kết hôn nhưng vân tuyên
bố trong lòng hắn đã có người vợ thích hợp? Nói hắn gần đây cuối cùng
cũng chuẩn bị hôn lễ?”
Chỉ hỏi như vậy nhưng trong lòng Diệp Vị Ương lại cực kỳ nặng nề.Còn hình người đàn ông trên tạp chí cô có cảm giác rất quen thuộc, rất quen thuộc! Quen thuộc đến mức ánh mắt của cô cũng bắt đầu đau nhói,nếu
không phải cố gắng nhịn đi thì nước mắt chưa từng chảy sẽ chảy ra mất.
Chuyện thật kỳ quái,tại sao cô lại đau lòng đối với hình của một người đàn ông xa lạ?