Phát súng kia không bắn vào tim Diệp Vị Ương.Lúc Thanh Phong Tuấn nhìn thấy Diệp Vị Ương ngã vật xuống dưới vũng máu,rốt cuộc tinh thần cũng sụp bổ như con thú bị thương gào lên”……Không!”
Hắn hốt hoảng ôm lấy cô,cầm lấy bàn tay đầy máu…………..
Đây là lần đầu tiên hắn khóc sau khi cha nuôi chết,hắn khóc như một đứa con nít mất đi tất cả,nước mắt hắn nhỏ xuống trên mặt Diệp Vị Ương,bi thương khôn tả……….
“………….Vị Ương,làm sao em có thể đối xử vớianh như vậy? Tại sao em……………….em không thể chết!” Giờ khắc này Thanh Phong Tuấn hoàntoàn mất đi lý trí,vì ở lồng ngực Diệp Vị Ương đã mất đi nhiệt độ trở nên lạnh như băng!
Hắn điên cuồng thận trọng ôm cô chạy trên hành lang bệnh viên,lớn tiếng hống“Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu? Mau tới cứu vợ của tôi! Tôi……vợ…….Vị Ương, em đừng ngủ,em tỉnh….. tỉnh………..!”
Anh Túc lão nhân nghe tiếng kêu liền chạy tới,theo sau bà còn có mấy trợ lý mang khẩu trang,bà ra hiệu bằng mắt,mấy người đó liền vay quanh Thanh Phong Tuấn mất hết lý trí.
Sau đó,bà vừa đeo găng tay vừa nói “Mặc dù máu chảy nhiều như vậy, ta cũng không nắm chắc sẽ cứu sống cô ấy nhưng nếu cậu không giao cô ấy cho ta đưa vào phòng thủ thuật,ta dám khẳng định cô ấy chắc chắn sẽ chết!” Nói xong,nửa ép buộc nửa giải thích nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Vị Ương trong tay thanh Phong Tuấn đặt lên bàn mổ,lúc chuẩn bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, Thanh Phong Tuấn giống như mổi điên một mực đòi cùng vào.
Anh túc lão nhân không thể làm gì khác ngoài cau mày một lần nữa nói “Bây giờ cậu cần tỉnh táo lại! Công việc phẫu thuật rất tàn nhẫn, cậu vào xem đến lúc đó sẽ mất khống chế, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm tọng tới việc chữa trị!”
Nhưng,Thanh Phong Tuấn không còn nghe lọt mấy câu này, hắn muốn theo vào.
Anh Túc lão nhân nổi giận, một lần nữa dùng ánh mắt ra hiệu với mấy trợ lý phía sau, trong phút tâm tình hỗn loạn, không phòng bị Thiếu chủ hắc đạo Thanh Phong Tuấn lần đầu tiên bị người ta đánh ngất xỉu…………..
…………………………….
Trong phòng phẫu thuật,người con trai đi theo Anh Túc lão nhân tháo khẩu trang ra, người này chính là Đông Phương Thước~
Hắn kinh ngạc nhìn Diệp Vị Ương cả người đầy máu vẫn hôm mê bất tỉnh trên bàn mổ, lo lắng nói “Tiền bối, cô ấy rốt cuộc bị làm sao? Bà không phải sẽ nói cho tôi biết,đùa mà thành thật chứ?”
Đông Phương Thước còn không biết Anh Túc lão nhân trước mắt chính là mẹ ruột đã dịch dung của mình.
Anh Túc lão nhân nhìn hắn thật sâu, thanh âm già nua nói ” Ta ẩn náu ở nước Z nhiều năm như vậy, từ nhỏ đã âm thầm bảo vệ cậu lớn lên, cậu không nên không tin ta. Ta đã đáp ứng chuyện của cậu như vậy, làm sao có thể phạm sai lần được.”
“Trên người cô ấy tại sao có nhiều máu như vậy?Hơn nữa…..cơ thể cũng rất lạnh.” Đông Phương Thước sau khi mất trí nhớ người con gái đầu tiên hắn yêu cũng chính là Diệp Vị Ương. Hắn không muốn cô gái này chứ chết đi như vậy. Huống chi hắn là hoàng tử nước Z mà thân phận cô gái này cũng rất tôn quý,công chúa được quốc vương chỉ định đấy.Không có quan hệ máu mủ vừa hay có thể làm vợ hắn.
“Máu trên người cô ấy không phải của cô ấy là súng đặc chế bằng nguyên tố phóng xạ, so với máu ngời cũng không có gì khác biệt, thậm chí cậu lấy bộ đồ dính máu trên người cô ấy đi xét nghiệm, kết quá định định sẽ gióng với máu của cô ấy, không hề có khác biệt. Về phần khẩu súng, càng không thể nhìn ra đó là súng giả,đây là vũ khí mô phỏng được nghiên cứu hiện đại nhất năm nay của nước Z, có thể đánh lừa thị giác của kẻ địch, cũng có thể dùng để tự vệ.
Sở dĩ cô ấy vẫn hôn mê,hơn nữa toàn thân lạnh như băng đều là hiện tượng bình thường. Đó là bởi vì cô ấy đã trúng qua tử độc châm của ông cụ, cộng thêm việc đã uống thuốc đặc chế của ta,hôn mê một thời gian ngắn sẽ khó tránh khỏi. Hơn nữa cơ thể của cô ấy còn rất yếu lại hết sức muốn bảo vệ đứa bé,nếu cậu muốn cô ấy sống thêm được vài năm, sợ rằng sau khi cô ấy sinh đứa bé xong, cậu phải huấn luyện cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn,để cho thể chất của cô ấy trở nên tốt hơn một chút!” Anh Túc lão nhân kiên nhẫn nói từng chút một.
Đông Phương Thước nghe xong thở phào nhẹ nhõm, thờ ơ nhún vai một cái, cười nói “Chỉ cần cô ấy có thể sống, thân thể của cô ấy sau này cứ để tôi lo, nhất định cô ấy sẽ được huấn luyện thành một cô gái mạnh mẽ! Nhưng……..À,phải thay người khác nuôi con, không biết đứa bé trong bụng cô ấy sinh ra là nam hay nữ,có đáng yêu hay không nhỉ ?Hi vọng là một đứa bé gái có dáng dấp giống cô ấy,nếu giống tên Thanh thiếu kia, vậy thì tôi sẽ không cự nổi………..”
Đáng tiếc,Đông Phương Thước phải thất vọng
Ngày đó, khi Anh Túc lão nhân căn cứ thời gian gần đúng liền phái người đưa cô ta cùng Đông Phương thước từ lối đi bí mật rời đi,sau đó đem thi thể của một cô gái có ngoại hình gần giống với Diệp Vị Ương tới,dùng dược thủy phá húy gương mặt đối phương cũng bắn một phát súng ở gần trái tim,lưng cũng y theo vết thương của Diệp Vị Ương để xử lý.
Những thứ này bà làm vô cùng cẩn thận hơn nữa lại là người có vai vế nhất trong giới y học, xem qua cơ thể của Diệp Vị Ương lúc hôn mê,căn bản không nhìn ra bất cứ sơ hở nào. Chỉ chờ Thanh Phong Tuấn tỉnh để giao lại.
Thanh Phong Tuấn đường nhiên không dễ gạt nhưng hắn cũng tận mắt nhìn thấy Diệp Vị Ương bị trúng đạn máu chảy đầy đất, cơ thể trở nên lạnh như băng. Hắn đau khổ rồi lại như vô cùng tuyệt vọng đau hương!
“Mặt của cô ấy……chuyện gì đã xảy ra?” Người hắn muốn bảo vệ nhát, ở trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
“Độc châm hoàn tàn phát tác. Cậu cũng biết thủ đoạn của ông cụ. Cho dù cô ấy còn sống cũng sẽ biến thành bộ dạng này, hơn nữa…….sẽ mất trí nhớ!”
Đúng vậy, cho dù Diệp Vị Ương có không bị hủy dung nhưng vì độc châm cùng với tác dụng phụ của viên thuốc mà Anh Túc Lão nhân đưa nên cũng tạm thời bị mất trí nhớ!
Thanh Phong Tuấn đã từng hoài nghi,đã từng tức giận,đã từng đau thương,cũng đã từng khóc tống lên hắn muốn cẩn thận kiểm tra cái xác nữ kia, nhưng cả tiểu Ngân cũng nhìn không được,đau buồn nói “Chị dâu đã đi rồi! Không nên tiếp tục làm cho linh hồn chị ấy không được an nghỉ!”
Vì vậy bất kể là thật hay giả, Thanh Phong Tuấn đau đớn muốn đem thi thể kia hỏa táng.
Có một khoảng thời gian rất dài,tinh thần Thanh Phong Tuấn sa sút,ôm hũ tro cốt thật chặt tự trách mình hối hận không dứt!
Mãi cho đến khi Anh Túc lão nhân đột nhiên biến mất như một kì tích lại một lần tình cơ nghe nói nước Z vừa đặc chế mô hình vũ khí kiểu mới, trong lòng hắn lại bắt đầu dấy lên một tia hi vọng.
Tiểu Ngân thấy hắn quá thương nhớ Diệp Vị Ương, thương nhớ đến điên rồi nhưng hắn vẫn kiên trì ra lệnh cho mọi người bắt đầu đăng tin tức, tìm kiếm Diệp Vị Ương,tìm kiếm tim tức của Anh Túc lão nhân vô danh!
Hắn giống như những tín đồ cố chấp bởi vì một suy nghĩ rất mong manh của mình lại có một tia hi vọng,quyết định tin rằng Diệp Vị Ương giả chết, cô nhất định đang sống ở một góc nhỏ nào đó trên thế giới chờ hắn chuộc tội,chờ hắn tìm được cô.
Tiểu Ngân mặc dù rất không đồng ý rất không tin tưởng suy nghĩ và cách làm của hắn nhưng vì hắn có ý muốn gửi gắm nên cũng chiều ý hắn làm theo.
Chỉ là báo cùng tin tức đầy trời đầy đất,Diệp Vị Ương ở hải đảo cách nước Z không xa cũng không thấy được, hơn nữa…….cô thực sự mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ được.
………………………………..
Lại nói Diệp Vị Ương đau đớn nhất chính là thời gian sinh bảo bối kia
Lạnh quá,lạnh thấu xương,sự lạnh lẽo dâng lên từ dáy lòng cô,lúc nào cũng ăn mòn dần đi từng tâc da thịt…….Cô muốn tỉnh lại,cố gắng tỉnh táo nhưng không thể,cho dù cô có cố giãy giụa thế nào cũng không thoát được khỏi giấc mơ này!
Diệp Vị Ương sau khi được Đông Phương Thước lén đổi người đưa đi,khi tỉnh lại đã là bốn ngày sau.
“Chậc chậc…………….Tiểu Diệp rốt cuộc em đã tỉnh lại rồi sao? Em có biết mấy ngày nay tôi lo lắng cho em nhiều thế nào không? Em phải bồi thường tôi như thế nào đây? Cả đời tôi chưa bao giờ kinh sợ như thế này!” Khi nói câu này trong lòng Đông Phương Thước lại nói thêm một câu, ha ha nhưng mà cũng đáng,nói như vậy thì hiện tại Thanh Phong Tuấn còn thảm hơn hắn nhiều phải không? Sợ rằng cả tổ chức Ám Ảnh đang đang nhốn nháo hết cả ấy chứ!
Diệp Vị Ương kinh ngạc nhìn người con trai trước mắt……….người con trai bá đạo trong giấc mơ không cho phép cô chết chính là hắn?
Nhìn trần nhà,đâu đâu cũng một màu trắng xám, Diệp Vị Ương không biết mình đã mất đi thứ gì,chỉ biết ngực có nỗi đau âm ỷ thất vọng khi mất đi .
“Tiểu Diệp, không cần nghĩ gì hết,trước tiên em nên nghỉ ngơi thật tốt,tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho em.Em yên tâm, tôi sẽ không phái nhiều người để ý tới em,không hạn chế tự do của em. Nhưng tôi cũng phải thận trọngg nói cho em biết,tôi thương em cưng chiều em,như vậy em cũng phải nghe lời, ở lại bên cạnh tôi thật tốt đừng cố chạy trốn!Nếu không………..Khụ khụ, cẩn thận tôi sẽ đánh vào cái mông em!”
Nói xong, Đông Phương Thước cười ha hả rời đi, lúc xoay người có thể nhận ra giữa lông mày hắn vì liên tiếp trông chừng cô mà thiếu ngủ. Diệp Vị Ương bởi vì câu nói đùa cuối cùng của hắn mà đỏ mặt. Người con trai này ngoài mặt hung dữ nhưng bên trong cũng không có xấu.
……………………………
Ở thiếu chút nữa liền cho rằng Diệp Vị Ương tử vong đoạn kia tuyệt vọng trong cuộc sống, Thanh Phong quân tuấn quá khứ thế giới bị triệt để đã phá vỡ, chững chạc chính hắn bắt đầu thay đổi phải tâm phù khí táo. . . . . .
Hắn không thể quên được ngày đó trong bệnh viện vết máu trên giường bệnh mà rùng mình!
Hiện tại đã tìm được lý do thuyết phục mình Diệp Vị Ương còn sống, điều này khiến hắn phấn chấn lên bắt đầu sử dụng hết lực lượng để tìm kiếm Diệp Vị Ương.
Hắn dường như lật từng miếng chất ở thành phố A lên,từng nơi một đều không bỏ sót.Hắn đăng báo hàng loạt tin hi vọng sau khi Diệp Vị Ương thấy hắn thổ lộ tấm chân tình sẽ quay trở lại nhưng tin tức như đá chìm xuống đáy biển không thu lại được gì. Ngược lại vô số cô gái tham hư vinh tìm đến cửa lại bị hắn giận dữ đuổi đi.
Hắn rốt cuộc cũng khẳng định phát hiện ra,trên thế giới này người hắn động lòng nắm trong tay sợ dây có thể khống chế hắn chính là Diệp Vị Ương!
Cái cây lâu ngày bị hắn bỏ quên hôm nay đã gãy do Diệp Vị Ương đã vứt bỏ nó, vì vậy trái tim của hắn bắt đầu đau đớn, gằng đêm khó có giấc ngủ yên.
Cô đi,thực sự đã đi mà không để lại một chút dấu vết. Mặc dù biết nếu như cô còn sống thật, rất có thể là Anh Túc lão nhân hoặc Đông Phương Thước đưa cô đi nhưng nghe nói Đông Phương Thước đã sớm thoát ly khỏi hoàng tộc nước Z,bỏ cả vinh hoa phú quý,từ rất lâu đã hợp tác cùng thủ lĩnh Huyết Sắc Điện Đường – Ưu Việt.
Tổng bộ Huyết Sắc Điện Đường thần bí ở nơi nào,hắn lại không điều tra ra được! Hacker chuyên gia như tiểu Ngân cũng tậm thời không điều tra được! Tiểu Ngân nói,hắn cần thời gian một hai năm để thu thập tài liệu,là một hai năm đấy! Hơn nữa chỉ để thu thập tài liệu mà thôi cũng không thể lập tức giúp hắn biết được cô còn sống hay đã chết.
Ha ha,thì ra hắn không có cái suy nghĩ lợi hại nào cả,không có cách nào moi cô ra từ cái góc nào đó của thế giới, chỉ có thể trơ mắt nhìn trái tim của mình ngày càng sa ngã,vô dụng đến mức đối diện với mình cũng không dám nghĩ thừa nhận…………..
Mất đi cô,hắn giống như mất đi tất cả!
Không thấy được cô,hắn giống như không thể thở nổi!
Hắn căm hận loại cảm giác bất lực này! Giống như thời gian lại mang suy nghĩ của nhiều năm trước về. Ngôi nhà đó tan vỡ chỉ trong một đêm! Đó chính là đau lòng,vô dụng,sợ hãi cùng không yên tĩnh, không giữ được……..không giữ được……….Dùng hết sức nhưng cái gì cũng không giữ được!
………………………………..
Năm năm sau.
Hai giờ sáng,biệt thự của Thanh Phong Tuấn.
Hạng sang DV máy quay đĩa dặm truyền tới âm luật cùng mỗi ban đêm lúc một dạng trầm thấp mà đè nén. Đó là giọng của một người đàn ông Đức, hát vào buổi đêm nào đó khi người yêu chết giống như cõi lòng Thanh Phong Tuấn năm năm nay vẫn không nhận ra.
Âm nhạc tùy ý tràn ngập khắc không gian.Hắn với thân hình cao to hoàn mĩ cô đơn đứng trong không gian đen kịt trong thư phòng,cặp mắt sắc bén trước kia bây giờ có chút chán chường mông lung nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ như một hố sâu sâu không thấy đáy.
Một giờ sau vẫn đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích,Thanh Phong Tuấn lại xoay người cầm ly rượu trên khay trà lên, ót cho mình một ly whisky, sau đó lại tiếp tục tư thế bất động.
Khối băng trong ly dần dần tan ra,hắn hơi nghiêng ly rượu,một hớp rót toàn bộ sắc rượu vàng vào miệng, lạnh buốt vào trong họng.
Lại một đêm khó ngủ……………
Trút đi vẻ bồ ngoài bận rộn quý đoán ban ngày,hắn không còn là tổng tài của đại tập đoàn Phản Quang,không còn là thiếu chủ duy nhất của tổ chức Ám Ảnh,mà là một người bình thường không thể bình thường hơn,tất cả những thương tâm hối hận đè nén trong lòng cùng lúc kéo tới đánh thẳng vào tất cả những giác quan cảm nhận của hắn,trong tim như bị tê liệt đau đớn cả đêm không lúc nào buông tha cho hắn, mỗi đêm đều là ác mông, xung quanh đều là máu tanh nhưng hắn luôn có một lọi ảo giác mãnh liệt, Diệp Vị Ương chưa chết!
Không cam tâm,hắn không cam tâm! Phật nói, kiếp trước năm trăm lần ngoảnh lại nhìn nhau, mới đổi được một duyên gặp gỡ thoáng qua kiếp này, đây là duyên phận hòa hợp kỳ diệu! Như vậy……khi hắn thật vất vả để yêu một người, tại sao người đó lại có thể chết?
Năm năm hắn đau khổ không phục,hi vọng của hắn cũng không mờ nhạt đi,mất đi mới biết quý trọng,mới như mò kim đáy bể không chịu buông tha tự lừa dối mình vẫn tiếp tục tìm kiếm!
Thay vì nói đang tìm,không bằng nói đó chính là lý do duy nhất để hắn tiếp tục sống.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác đau khổ vẫn tràn đầy trong lồng ngực hắn,Thanh Phong Tuấn hướng về phía bầu trời đêm lẩm bẩm “……………Tôi không lập bia cho em bởi vì anh tin em còn sống. Nếu như trực giác của anhsai, nếu như……em thực sự còn sống, vậy rốt cuộc em ở nơi nào? Em có biết không…………….anhrất nhớ em!”
Uống sạch giọt rượu cuối cùng trong ly, Thanh Phong Tuấn đứng thẳng người,ra khỏi thư phòng.
Khối băng trông ly thủy tinh đặt ở cửa số sát đất vẫn chưa tan hết, âm nhạc đê mê vẫn tràm ngập trong gian phòng trống rỗng…….
………………..
Đảo bắc Hải.
Một người khác ở một nơi xa xôi,trong một căn phòng xa xôi dường như cũng giống Thanh Phong Tuấn thao thức cả đêm.
Hình ảnh hỗn loạn khiến tâm tình người đang ngủ say bất an! Cô đột nhiên vùng vẫy,sắc mặt hoảng hốt hoàn toàn thể hiện trên khuôn mặt không trang điểm một chút nào,mặc dù vì cơn ác mộng mà mồ hôi túa ra đầy trên trán nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ đẹp mê người! Đặc biệt là mái tóc dài đen nhảy đổ xuống giống như đám mây bồng bềnh tùy ý xõa trên vai xỏa trên gối, hơi thở quyến rũ tản ra chỉ thuộc về cô gái ấy! Da thịt trơn mềm trắng như tuyết,cộng thêm dáng người tuyệt vời quả thật là trời sinh ưu tú!
“Không cần! Cầu xin anh không cần đi, ở lại với em nhiều hơn một chút…….” Cô gái nhắm chặt hai mắt hoảng hốt gào thét “Van xin anh………Anh không cần đi, anh đi rồi……em sẽ chết, thực sự sẽ chết………….”
Lạnh quá, lạnh thấu, lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, như muốn gặm nhấm từng tấc da thịt cô………..Cô muốn tỉnh lại, muốn nắm lại bàn tay đã buông tay cô ra,xin hắn đừng quay đầu rời đi,bất lực hết lần này tới lần khác cho dù cô giãy giụa thế nào cũng vô dụng!
————– Đây là cơn ác mộng của Diệp Vị Ương khi suýt chút nữa chết trên bàn mổ,cô biết người cầm tay cô là Đông Phương Thước nhưng đáy lòng như thiếu một thứ gì đó mà nứt ra thành một vết thương,cô vô cùng hoảng sợ trong giấc mơ luôn có một bóng người rời khỏi cô,hắn cũng không chịu quay lại nhìn lấy một lần! Đây là giấc mơ mà sau năm năm sống lại cô không thể nào thóat khỏi!
———–Dĩ nhiên,cô mất trí nhớ! Năm năm tới chỉ còn dư lại một chút cảnh mơ hồ trong mơ lạnh như băng, trong mơ có một bóng người con trai lại nhìn không rõ là ai.
Mồ hôi lạnh khiến cô giùng giằng từ trong giấc mơ tỉnh lại nhìn lên trần nhà tống rỗng,tại sao năm năm liên tiếp lại mơ chỉ một cơn ác mộng?Người đàn ông trong mơ kia là ai? Tại sao lại có cảm giác chân thật như vậy?! Nếu như…..thực sự có một người đàn ông như vậy tồn tại, nhất định là người cô rất coi trọng phải không? Đúng là…………Đông Phương Thươc sao?
Người cô muốn yêu hiện tại cũng là người duy nhất có thể yêu chính là Đông Phương Thước! Cô đang đem hết toàn thực để khiến mình yêu Đông Phương Thước xấu xa kiêu ngạo lại có lúc rất đáng yêu rất tà ác! Ai, hi vọng lần sau khi hôn cô sẽ không có cảm giác muốn ói,nếu không………..sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng phái nam của Đông Phương Thước,không thể dễ dàng tha thứ cho những câu nói đụng chạm quá đáng của hắn, hắn nhất định sẽ tức chết! Như vậy cô có thể sẽ bị thương rồi,nhất định sẽ bị huấn luyện đáng sợ hơn!
Ô ô…………..đầu cô nhất định là bị hỏng rồi, Đông Phương Thước tức giận đẹp trai như vậy đối với cô lại rất tốt, cô nên dùng hết tâm hết sức vui vẻ tiếp nhận hắn, tại sao mỗi lần………
Nghĩ tới nghĩ lui,mặt Diệp Vị Ương lại đỏ lên,mỗi lần hôn đến thời khắc mấu chốt cô đều không chịu nổi kêu dừng lại!
Ai nha,bảo Bối năm tuổi cũng rất thích Đông Phương Thước,tại sao cô lại không tiếp nhận được?
Diệp Vị Ương khép chặt cánh cửa bị một người dùng một cước đá bay, một bóng người nhỏ oai hùng nhẹ nhàng đi vào,mở đèn,nhìn về phía Diệp Vị Ương đang ngẩn người, quan tâm hỏi “…………..Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vời rồi hình như con nghe mẹ hét chói tai. Mẹ……lại gặp ác mộng có phải không?”
Sau khi mở đèn,trong phòng sáng trưng, ánh sáng kéo Diệp vị Ương từ trong suy nghĩ ra, cô cố gắng mở lớn hai mắt nhìn vào Bảo Bối, nghi hoặc nhìn vẻ mặt lo lắng vượt qua tuổi của bảo Bối,miễn cưỡng nói “Bảo bối, con không ngoan,con còn chưa đi ngủ,lần sau trước khi vào nhớ gõ cửa biết chưa, không được dùng chân đạp. Mẹ không sao…….sớm đã thành thói quen, con không cần lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ, mẹ lại mơ giấc mơ kia phải không? Con vừa nghe được mẹ lớn tiếng thét, thật sự không yên tâm,cho nên không nhịn được tới xem một chút. Rốt cuộc ở trong mơ ai đã bắt nạt mẹ,nếu như bị con phát hiện ra con sẽ đạp bay hắn giống như đạp cửa!’ Tiểu Bảo Bối đi tới, ngòi xuống mép giường, đư cánh tay trắm mềm nhỏ bé ma quỷ vuốt tóc Diệp Vị Ương bị mồ hôi thấm ướt ra sau tai.
“Ai,mẹ không sao….chỉ là……….có vẻ như cửa bị hư rồi,lại phải tìm người tới sửa.Bảo bối, mẹ lại mơ ác mộng,chuyện này ngàn vạn lần đứng nói cho chú Đông Phương Thước của con,mẹ không muốn chú ấy lo lắng cho mẹ!”
Tiểu Bảo Bối đẹp trai vô cùng làm bộ thở dài, yếu ớt nói “Mẹ không biết con và chú Đông Phương Thước mói xấu mẹ trước mặt, điểm này con rõ nhất,muốn con giữ bí mật cũng không phải là không thể,có hai điều kiện nha.Thứ nhất, mặc dù con rất thích chú Đông Phương Thước nhưng con cũng không thích lần nào chú áy cũng vuốt ve mặt con! Con đã kháng cự nhiều lần rồi nhưng chú ấy vẫn ghen tị vì con đẹp trai hơn chú ấy! Chuyện vô cùng trọng nại này giao cho mẹ đi đàm phán với chú Đông Phương Thước đi, tuyệt đối không cho chú ấy vuốt mặt con nữa! Thứ hai, mẹ không cần cả ngày cực khổ rèn luyện mình như vậy….một đại mĩ nữ xinh đẹp mà chú Đông Phương Thước cùng bà Anh Túc lại dám huấn luyện mẹ thành một phụ nữ mạnh mẽ, hừ, con không thích mẹ như vậy,con đã trưởng thành, thân thủ của con cũng không kém ai, về sau mẹ cứ để con bảo vệ!”