Edit : Dực
Beta:Tieumanulk
Tối nay……………Kết hôn sao? Đây………..có phải thật không?
Trước mắt không tiếng động như sợi dây trân châu bình thường bị đứt
rơi xuống cánh tay, rơi xuống nơi yếu đuối nhất trong tim,đau đến mất đi tri giác…………….
Không! Cô không tin! Sáng sớm nay hắn đối với cô săn sóc vô cùng dịu
dàng! Cô muốn chạy trốn ra ngoài! Cô muốn tận mắt chứng kiến sự thật!
Lời nói của ai cô cũng không tin!
Đám người hầu đã sớm đi xa…………….
Diệp Vị Ương lại đau đến mức không cách nào hô hấp!
Lời nói kia như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô……………….
Rõ ràng hành động chịu dàng của thanh Phong Tuấn vẫn còn chân thật
như vậy,rõ ràng nụ cười của hắn chân thành như vậy,rõ ràng là hắn
vui.Muốn cô không biết bao nhiêu lần,rõ ràng cô vừa mơ một giấc mơ rất
đẹp! Tại sao lại có một tin tức dọa người nhảy ra như vậy?
Cô sợ đến mức vô lực chống đỡ.
Những lời mà đám người hầu vừa nói là sự thật hay chỉ là lời nói dối? Cả trái tim cũng vô cùng rối loạn cảm giác đầu đau đớn như sắp nứt ra!
Làm sao bây giờ? Hắn….muốn kết hôn!
Làm sao bây giờ? Hắn muốn cùng người khác kết hôn! Thì ra tấm thiệp kia là thật! Cô thật ngốc!
Nếu như……..những lời nói của đám người hầu kia là thật,vậy sau đêm
tân hôn tối hay hắn sẽ có vợ và gia đình của mình,không lâu sau có lẽ sẽ có một đứa bé đáng yêu,vậy đến lúc đó……………trái tim đã thất lạc của cô
phải làm sao bây giờ?
A,tương lai! Tương lai ở đâu? Những lời nói của đám người hầu kia có
đúng không? Vốn cô phải học được cách thỏa mãn,không nên có lòng tham vô đấy muốn có được tim của hắn.
Đúng vậy,cô thật ngu ngốc,hắn chưa bao giờ lừa gạt cô,chỉ là cái gì
cũng không muốn nói với cô mà thôi.Nhưng hành động của hắn luôn rõ ràng
như thế.Đáng lý cô nên sớm nghĩ tới? Kiên trì không có lợi ích gì!
Ha ha ha DIệp Vị Ương tiếp tục cười,cười đến rơi nước mắt,cười đến mức cuối cùng hai mắt cũng khổ sở không thể mở nổi.
Hàn Thiên Tuyết! ………..Đúng vậy,trên tấm thiệp kia viết chính là cái
tên dễ nghe này! Cô vì cô gái xinh đẹp này bó một bó hoa tươi,làm quà
chúc mừng bọn họ!
Ha ha ha! Thật nực cười! Mỗi món quà đều được lựa chọn rất tỷ mỉ,sau đó còn được cô cẩn thận gói lại! Cô đã làm váy cưới cho ngươi khác!
————- Cô từng mong muốn cỡ nào chuyện gì cũng đừng xảy ra nữa,cố gắng cùng hắn vui vẻ,cố gắng……khiến tình yêu giữa bọn họ có thêm màu sắc!
Như vậy cô còn chưa đủ ngu ngốc? Ngu ngốc,quả nhiên là ngu ngốc! Diệp Vị Ương,mi đúng là thập phần ngu ngốc,mi ngu ngốc lại đi làm trò người
cho người ta,hôm nay biết được bọn họ phải kết hôn lại đem những mũi kim đâm vào trái tim mình!
Thật vất vả để quyết định yêu thêm lần nữa,kết quả lại là như vậy………….
Loại đau đớn này phải dùng loại từ ngữ như thế nào để miêu tả đây?Tất cả mọi lời nói đều trở nên mờ nhạt vô lực………
Dường như khóc thực sự đã đủ rồi, đôi mắt cô cứ trống rỗng như vậy thêm một lát………..
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc phải làm chuyện giờ mới vơi đi nỗi đau trong lòng?
Trong lòng đang có một thanh âm rất rõ từ từ lan rộng,cô không tin………
Cô vẫn chưa thể tin được rằng Thanh Phong Tuấn có thể đối với cô như
vậy! Hay tìm người hỏi xem sao! Hoặc trực tiếp chạy đi gặp Thanh Phong
Tuấn!
Đúng rồi! Cô có thể tìm tờ báo mà hai người hầu khi nãy nói! CÓ
lẽ……….Có lẽ bọn hj hiểu nhầm ý tứ văn chương! Có lẽ chuyện họ bàn luận
cũng chỉ là chuyện tào lao không có chứng cứ thôi!
Đúng! Cho dù thế nào đi nữa cô cũng muốn biết sự thật.
Trong nháy mắt một chút hi vọng được dấy lên,cô chính là chịm thiên
đường bất tửcó một chút khả năng sinh tồn,cho dù có là dục hỏa cô cũng
phải ra sức sống lại!
Đúng vậy,không sai,tìm chứng cứ mới là chuyện quan trọng nhất,nói
không chừng cũng chỉ là lời đồn mà thôi! Đối với cô gái ngay cả chết
cũng không sợ như cô mà nói,quy tắc sinh tồn duy nhất không phải là lạc
quan sao?
Trong biệt thự cô không tài nào tìm được một tờ báo hay là TV, ngay
cả gọi điện thoại cũng không thể.Cho nên,trước hết cô phải đi ra ngoài.
Ngẩn đầu,ánh mắt hơi sưng đỏ nhìn thấy bức tường cao,lại thấy được đại thụ.
Đúng,cô không thể từ lan can bằng sắt leo ra,nơi đó có camera giám
sát,cô nên chuồn êm từ nơi này,chỉ cần ra ngoài một chút mua tờ báo xong sẽ lập tức quay về, tìm một chỗ không người,thấy tin tức rõ ràng để
trái tim mình yên tâm,không suy nghĩ lung tung nữa!
Sau đó thần không biết quỷ không hay,cô lại từ tay xuống phòng
bếp,làm một bàn đầy thức ăn cho hắn,hắn bảo ngày mai trở lại nói không
chừng tối nay sẽ về! Giống như hôm qua hắn về khiến cô một phen vui mừng cùng kinh ngạc.
Hôm nay biệt thự đặc biệt vắng và yên tĩnh,người làm đi đâu hết,
không thấy mấy ai,mà cô nên cảm ơn Thanh Phong Tuấn vì đã ép cô học
quyền đạo! Không nghĩ thêm nhiều,cô hít thật sâu,nhìn giày cao gót dưới
chân một chút,rất dễ nhận thấy nó sẽ trở thành gánh nặng!
Đang lúc cô đang định leo cây thì một cánh tay gầy như que củi bắt dược cô!
DIệp Vị Ương hỏang sợ quay đầu,thấy chính là bà lão giúp mình phẫu thuật xóa đi vết sẹo – anh túc lão nhân!
“Bà ơi,bà đừng làm cháu sợ,bà tìm cháu có việc sao? Hiện tại cháu
nhất định phải ra ngoài!” Diệp Vi Ương cố gắng lấy lại bình tĩnh trong
giọng nói.
Anh Túc lão nhân cũng không tính là rất già ánh mắt phức tạp cười
cười,móc ra một khẩu súng và một viên thuốc mạnh mẽ đặt vào tay Diệp Vị
Ương, nói với cô “Con gái, ta với con cũng được coi như là có duyên,hiện tại ta cũng muốn đi,xem ra con dường như cũng không vui vẻ gì,khẩu súng và viên thuốc này để lại cho con,chờ lúc còn muốn trốn thoát thì trước
đó hãy nuốt viên thuốcnày,sau đó tự bắn mình một phát súng,chớ ngu ngốc
bắn vào huyệt thái dương và tim.Được rồi,ta đi,con nhớ giữ sức khỏe!”
Nói xong không đợi Dệp Vị Ương kịp phản ứng,anh túc lão nhân lại dùng cách chạy trốn mà cô nghĩ ra nhanh chóng nhảy lên cây rời đi,động tác
vô cùng linh hoạt!
Diệp Vị Ương ngây ngốc một lúc lâu,nhìn khẩu súng lục và viên thuốc
trên tay một chút rồi bỏ vào túi,cuối cùng vẫn còn nhíu mày cẩn thận cất đi!
Cô cởi giày ra, ném vào bụi cỏ,hai ba cái liền nghiêm chỉnh trèo lên cây,lại mượn những cành cây để bay qua tường.
Trong quá trình có vô số cành cây khô lá úa cào rách da cô nhưng cô
không rảnh để bận tâm những thứ này, cũng tạm thời quên mất đau đớn!
Thật vất vả để bay qua tường,thế giới bên ngoài dường như có sự thay
đổi rất lớn, so với trước khi cô vào bi thự tuyệt đối khác! Thì ra cô đã ở trong tòa biệt thự lâu như vậy,bên ngoài đã sớm biến thành một thế
giới khác rồi!
Bên ngoài ánh mắt trời dường như cũng chói mắt hơn so với trong biệt
thự rất nhiều, chiếu vào đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng lên thật khó chịu!
Đã lâu rồi,cô chưa từng nghĩ sẽ dùng cách bất lực này để thoát ra
ngoài! Cô muốn tìm Thanh Phong Tuấn,nhất định phải tìm được hắn trước
khi hôn lễ được cử hành.