Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 74: Tốc chiến tốc thắng




Mộc Thành Phong cũng thấy được bò cạp độc trong tay Lam Tử Duyệt, trong lúc nhất thời, trong lòng tức giận không thôi, kế hoạch của hắn vừa mới bắt đầu, mà Mộc Thành Phượng đã làm ra chuyện ngu xuẩn này rồi, cứ như vậy, Lam Mân Côi nhất định sẽ hoài nghi bọn họ, đều là lỗi của mình, Thành Phượng luôn có thù tất báo, đáng lẽ hắn nên nhắc nhở nàng sớm một chút.

Lam Tử Duyệt xoay người nhìn những người chung quanh, tất cả mọi người đều ở tập trung tinh thần để nhìn Thành Nhi và Dịch Nhi, chỉ có hai huynh muội Mộc Thành Phong là cách nàng gần nhất, mà Mộc Thành Phượng vừa nãy còn đứng cùng với Mộc Thành Phong, tại sao bây giờ lại đứng trước Mộc Thành Phong rồi? Trong nháy mắt, sự ngờ vực trong lòng Lam Tử Duyệt đã được xác định, nghĩ vết thương trên mặt Mộc Thành Phượng, đáp án trong lòng càng chắc chắn, ngẩng đầu, ánh mặt sắc bén liếc nhìn Mộc Thành Phượng một cái, quả nhiên như nàng suy đoán, Mộc Thành Phượng khẩn trương nhìn nàng.

Mộc Thành Phượng vừa chạm phải đôi mắt sắc bén của Lam Tử Duyệt, đã chột dạ dời mắt, trong lòng hoảng loạn không thôi, nhưng vẫn cố gắng duy trì trấn định.

“Duyệt Nhi, làm sao vậy?” Nhìn Lam Tử Duyệt ngồi xổm trên mặt đất, Lam Tử Thiên cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, nhìn thấy bò cạp độc trên tay Lam Tử Duyệt, con ngươi ôn hòa hiện lên một tia sát ý, nơi này có người muốn mạng của Duyệt Nhi.

“Ca ca, không có chuyện gì đâu, chỉ là một vài tên tiểu nhân tác quái mà thôi.” Lam Tử Duyệt nói, lấy ra một cái bình sứ, đem bò cạp độc cẩn thận bỏ vào bình sứ, tuy rằng Hắc Quả Phụ này độc, nhưng lại là cực phẩm luyện đan, chuyên dùng để luyện chế đan dược, cho dù là trong bất kỳ tình huống nào.

Long Thiên Tuyệt nhìn hành động của Lam Tử Duyệt, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nàng muốn con bò cạp độc kia để làm gì vậy?

“Không có việc gì thì tốt, cẩn thận chút.”

“Ca ca, muội biết rồi.”

Lần này, Lam Tử Thiên trực tiếp đứng bên cạnh Lam Tử Duyệt, cảnh giác chú ý chung quanh.

“Thành Nhi, Dịch Nhi, tốc chiến tốc thắng, không cần khách khí với bọn họ.” Lam Tử Duyệt nhìn sắc trời, lớn tiếng nói với Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, mỗi ngày muộn nhất là giữa trưa có thể rời khỏi nơi này, dưỡng tốt tinh thần đi tìm Hưu Linh Kim Đỉnh mới là quan trọng

“Dạ, mẫu thân.” Lam Dịch Dịch hưng phấn đáp ứng, rèn luyện đã một năm, đêm nay rốt cục cũng có thể thống thống khoái khoái đánh một trận rồi, bé tin rằng ca ca cũng cao hứng giống như bé.

“Đồng Đồng, tăng thêm hỏa lực, đốt cháy mông con chim hải ưng kia đi, thiêu cánh của nó luôn, xem nó còn là thần khí nữa được nữa hay không.”

“Tốt, Dịch Dịch, đệ công kích ở phía trên, ta đánh lén ở phía dưới.” Đồng Đồng thật cao hứng, con xú hải ưng kia mông bị cháy rụi! Chỉ nghĩ đến chân gà thôi, là nó đã nhiệt tình mười phần, nó mới không có muốn ăn cái con xú hải ưng kia đâu!

Quỷ Cốc Tam Ưng vội vàng đối phó Lam Thành Thành nhân kiếm hợp nhất, không rảnh bận tâm dưới thân chim hải ưng.

Chim hải ưng mông bị đốt cháy, đau lớn gào rống, bay tán loạn, khiến cho Quỷ Cốc Tam Ưng đầu óc choáng váng, hình thể nó khổng lồ, mà vóc dáng Đồng Đồng lại nhỏ xinh, mặc kệ là nó dùng biện pháp gì, Đồng Đồng tựa như một con cá, dùng cách nào cũng không bắt được nó.

“Chim hải ưng, kiên trì trụ vững cho ta, ngươi muốn đem mặt già của Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta ném đi sao?” Một trong ba người kêu lớn, Lam Thành Thành nhân kiếm hợp nhất, uy lực cương đại, có thể hóa hữu hình mà cũng có thể hóa vô hình, hơn nữa lại thường xuất kỳ bất ý (ý là tấn công những nơi không ngờ tới, không đoán trước được), hư ảo hư vô, khiến bọn họ khó có thể đối phó, làm cho ba người bọn họ phải dốc hết sức để ứng phó, cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà chim hải ưng đang phẫn nộ, căn bản nghe không lọt tai lời bọn họ nói, nó chỉ nghĩ muốn bầm thây vạn đoạn Đồng Đồng.

Đồng Đồng và Lam Dịch Dịch trên dưới công kích, rất nhanh, chim hải ưng không thể kiên trì thêm được nữa, lông chim toàn thân bị lửa của Đồng Đồng đốt đến tan tác rơi lả tả, nó cảm thấy lại đau lại vừa mất mặt, móng vuốt sắc bén không ngừng tấn công Đồng Đồng và Lam Dịch Dịch.