Lần động này của chim ưng biển khiến Qủy Cốc Tam Ưng trở tay không kịp, ba người đang tập trung tinh thần đối phó Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, sơ sót lần này, khiến ba người lập tức rối loạn.
Thiếu chút nữa từ trên lưng chim ưng biển ngã xuống.
Vừa may tạo cơ hội cho Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, huynh đệ hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Lam Thành Thành trong lòng mặc niệm: “ Phục Hy, vạn niệm tĩnh quy, nhân kiếm hợp nhất, uy lực vô cùng.” Vừa niệm xong, Lam Thành Thành liền biến mất trước mặt mọi người, còn Phục Hy kiếm thần tốc bay về phía Qủy Cốc Tam Ưng, dường như mọc thêm mắt, vừa nhanh vừa chuẩn bay về hướng Qủy Cốc Tam Ưng.
Lam Dịch Dịch cũng không nhàn rỗi, cùng với Đông Đông một trước một sau, công kích chim ưng biển, ngay lập tức, Bán Nguyệt Sơn ẩn trong đếm tối bị hào quang của ngự lực chiếu rọi tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, giống như pháo hoa tuyệt đẹp.
Những người trên chiếc xe ngựa bị buộc dừng lại cũng bị ngự lực cường đại của Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch làm chấn động, ào ạt đứng lên tìm nơi an toàn ẩn trốn ngẩng đầu quan sát, có người thậm chí vỗ tay hoan hô.
Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn biểu hiện xuất chúng của hai hài tử mình, khóe miệng hiện lên nụ cười tuyệt mỹ, nàng biết Thành Nhi và Dịch Nhi sẽ không khiến nàng thất vọng.
Long Thiên Tuyệt cách hơi xa, nhưng hắn vẫn thấy được trong nháy mắt nàng lộ ra nụ cười khuynh thành, cùng lúc đó, lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ lạ, cảm giác này thật lạ lẫm, trước giờ hắn chưa từng trải qua, khiến lòng hắn nhảy nhót liên hồi, nhưng hình như tim cũng đập nhanh hơn, mặt cũng có chút nóng, cảm giác mạc danh kì diệu khiến hắn xúc động không thôi, muốn ngừng cũng không được.
“Dịch Nhi, Thành Nhi, giỏi lắm! Đánh họ đi, hung hăng đánh bọn họ, coi họ còn dám khoe khoang nữa không ….!” Niên Bình Sùng nhảy nhót la hét, xem đến đoạn hay còn vỗ tay trầm trồ.
Lam Tử Duyệt quay đầu hung hăng trừng mắt, hắn không biết như vậy sẽ làm Thành Nhi và Dịch Nhi phân tâm sao?
Cái trừng mắt này của Lam Tử Duyệt, khiến Niên Bình Sùng sợ sệt ngưng lại hẳn, giọng cũng càng ngày càng nhỏ. ( =))))))))
Lam Tử Thiên mỉm cười vô thanh, không ngờ thiếu chủ Bình Dương thành cư nhiên lại sợ Duyệt Nhi, xem ra, thiếu chủ Bình Dương này đối với Duyệt Nhi cũng có chút tâm tư khác.
Huyền Cơ Tử hưng phấn ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch,càng nhìn lòng càng vui, càng vui càng yêu thích hai đứa nhỏ này, thiên tài đây! Trên đời này không thể tìm được tiểu thiên tài khác đâu! Lần này lão có việc phải làm rồi, một thân tuyệt kỹ của mình cuối cùng đã có người kế thừa, Bách Thiên Mị, chúng ta so nào, hai ta cùng dạy xem ai có thể khiến cho hai huynh đệ nó bức phá ngự lực cường mạnh hơn, đương nhiên, tư chất của nha đầu đó cũng không tồi, là luyện đan sư, đem ngự cổ chi thuật truyền cho nha đầu đó, không những có thể trị bệnh ngăn địch, còn có thể thêm chút kỹ năng, sau này hành tẩu trên giang hồ sẽ vô cùng có lợi.
Long Thiên Ngâm cũng kích động vô cùng, nhìn Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành đánh sướng tay như vậy, hắn ở dưới cũng đắm chìm vào trận chiến, mắt nhìn, hai chân hai tay cũng không ngừng khoa chân múa tay, “ Đại ca, ngự lực của người và nhân kiếm quả thật quá mạnh rồi, huynh xem, ba lão đó hơi mất sức rồi, hơn nữa có một tên đã bị thương, đại ca, huynh nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, quả không sai chút nào, chỉ hai hài tử năm tuổi, cũng có thể đem Qủy cốc Tam Ưng mà người người kính sợ trên giang hồ đánh đến tránh né không kịp. Đây nhất định là kỳ tích!”