Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 71: Đừng mè nheo nữa




“Muốn đánh thì mau lên, đừng lèo nhèo nữa.” Lam Dịch Dịch tự tin tràn đầy, hắn và ca ca nhất định sẽ đánh bại ba quái vật Qủy Cốc Tam Ưng người không giống người quỷ không giống quỷ này, chỉ cần đánh thắng ba quái vật này, danh tiếng của nó và ca ca trên giang hồ ắt vang dội hơn, đến lúc đó, để xem ai dám ức hiếp mẫu tử ba người nó nữa.

Về phần Lam Thành Thành vẫn luôn bình tĩnh, địch bất động,ta bất động, tính cách nó không giống Lam Dịch Dịch cậy mạnh hiếu thắng, nó vẫn thích dùng cơ trí của mình giải quyết vấn đề, trừ phi lúc mất đi lý tính, nó mới manh động muốn dùng vũ lực để giải quyết, hơn nữa giới hạn cuối cùng của nó là Lam Dịch Dịch và mẫu thân, những thứ khác nó chẳng bận tâm.

“Hừ! Chính là vì địa vị và danh tiếng của Qủy Cốc Tam Ưng ta trên giang hồ, hôm nay ắt phải khiêu chiến một phen, chim ưng biển, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.” Ba người đồng thanh hô lên, sống gần nửa đời người, cư nhiên bị hai tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi khiêu chiến, thật khiến bọn họ hổ thẹn.

“Dịch Nhi, tự mình cẩn thận chút.” Lam Thành Thành bình tĩnh căn dặn, chỉ cần thắng trận này, sau này mẫu thân sẽ yên tâm hơn rồi, tránh trường hợp mẫu thân không thấy hai huynh đệ nó lại lo lắng trong lòng.

“Ca ca cũng cẩn thận, Dịch Nhi sẽ chú ý.” Lam Dịch Dịch cười cười nói, Lam Dịch Dịch nó bản lĩnh khác tuy không giỏi, nhưng bản lĩnh chạy trốn là có thừa đó.

Lam Thành Thành nghe được câu trả lời của Lam Dịch Dịch, nhấc theo Phục Hy kiếm cả người bay lên lập tức giao chiến cùng Qủy Cốc Tam Ưng.

“Đông Đông, đợi lát ngươi dùng lửa đem đuôi của xú chim ưng biển đó đốt sạch đi, nếu có thể giết nó luôn càng tốt, vừa hay lại có thể tẩm bổ cho Đông Đông ngươi!”

“Được, Dịch Dịch, lát nữa ngươi cứ xem Đông Đông, nhưng nếu Đông Đông thui trụi lông của xú chim ưng biển đó, Dịch Dịch nhớ phải mỗi ngày tẩm bổ cho ta một cái đùi gà nha!” Đông Đông ngẩng đầu, bán manh nói, đùi gà là của nó và Dịch Dịch nhất định không được thiếu.

“Biết rồi, đợi đánh xong ba lão đầu kia, ta sẽ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ đồng ý thôi.” Lam Dịch Dịch vỗ vỗ đầu của Đông Đông, biết Đông Đông cũng giống nó đều thích ăn đùi gà, tự nhiên cũng không muốn ủy khuất nó.

“Được! Chỉ cần ma nữ đó đồng ý, đi thôi! Dịch Dịch, chúng ta đi xử xú chim ưng biển đó.” Đông Đông hưng phấn nói.

“Được!” Lam Thành Thành nhanh chóng phi thân lên người nó, tức tốc bay về nơi giao chiến giữa Qủy Cốc Tam Ưng và Lam Thành Thành.

Lam Thành Thành và Qủy Cốc Tam Ưng đã đánh được mấy hiệp, có Phục Hy kiếm trên tay, cộng thêm ngự lực cấp kim bậc, cho dù Qủy Cốc Tam Ưng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, ngự lực cao hơn Lam Thành Thành, nhưng cũng chẳng dễ dàng chiếm được tiện nghi.

“Ca ca, Dịch Nhi đến đây, Đông Đông, ngươi đối phó với xú chim ưng biển đó, ta đi trợ giúp ca ca.” Lam Dịch Dịch nói xong, thân hình nhỏ nhắn bay hướng về Lam Thành Thành, hai tay nhỏ bé chẳng nhàn rồi, ngự lực ở ngón trỏ và ngón giữa như tia chớp lao về phía Qủy Cốc Tam Ưng, lập tức, Qủy Cốc Tam Ưng ba người có chút đối phó không kịp.

“Được, Dịch Dịch, xem ta đây, phốc….!” Đông Đông nói xong, lập tức phun lửa vào chim ưng biển.

Chim ưng biển mắt thấy Đông Đông phun lửa vào nó, trong lòng giận dữ, chỉ một con rắn nhỏ nhoi chết tiệt lại dám khiêu chiến nó, quả thật không biết sống chết, chim ưng biển tính tình nóng nảy, hay nóng giận, lại dễ manh động, lòng dạ lại cao ngạo, sau khi tránh được ngọn lửa của Đông Đông, nó liền trở nên manh động, hiển nhiên đã quên mất ba vị chủ nhân vẫn còn trên lưng mà tức giận kích động lật cánh, giương ra móng vuốt, bay về phía Đông Đông, muốn đem Đông Đông xé nát.