“Không nói thì không nói, ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tiền thuốc bôi mông ta ngươi trả đó nha.” Niên Bình Sùng sờ sờ cái mông bị đá, nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến bên cạnh Huyền Cơ Tử, hắn nên cách xa nàng một chút, nếu như nam nhân bà mà tức giận, vậy thì người gặp tai ương có thể là hắn.
Quỷ Cốc Tam Ưng thấy bản thân bị coi thường như vậy, lại bị Lam Dịch Dịch mắng rất khó nghe, trong lòng tức giận không thôi, Quỷ Cốc Tam Ưng bọn họ ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, đi tới chỗ nào cũng được chúng tinh phủng nguyệt [1], hôm nay lại bị một nữ nhân không ngừng nói vi phạm đạo nghĩa giang hồ, còn bị hai đứa con nít ranh chỉ mũi mà mắng, sau này kêu bọn họ làm sao lăn lộn trên giang hồ đây!
“Hừ! Hai tiểu thí hài các ngươi, cái tốt không học, học người khác mắng chửi người, dám mắng tổ tông của ta, để xem Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta làm sao thu thập các ngươi.” Ba người Quỷ Cốc Tam Ưng hoàn toàn lửa giận công tâm, rất nhiều năm qua, trên giang hồ trừ Độc Tam Nương ra, nào có ai dám đối đầu với bọn họ cơ chứ? Chỉ tiếc Độc Tam Nương kia đã biến mất vài thập niên trước rồi, bây giờ, rốt cục cũng xuất hiện người dám đối đầu với Quỷ Cốc Tam Ưng bọn họ, thật là thú vị, bọn họ phải dạy dỗ các nàng tốt một chút, để tránh cho các nàng không biết trời cao đất rộng.
“Hừ! Mắng tổ tông ngươi thì thế nào, Nam Vô Sơn Quỷ Cốc Tam Ưng hèn hạ, hoàng thổ cũng sắp chôn tới cổ họng rồi, còn phách lối như vậy, hai huynh đệ chúng ta mới không thèm để vào mắt đâu, dám kêu chúng ta là tiểu thí hài, đợi một lát nữa sẽ cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của hai huynh đệ chúng ta, để xem ngươi còn dám nói chúng ta là tiểu thí hài nữa hay không.” Lam Dịch Dịch tức giận nói, bé rất không thích mấy chữ tiểu thí hài này.
“Dịch Nhi, Thành Nhi, cẩn thận chút.” Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn hai nhi tử của mình, nghiêm túc dặn dò, nàng biết, trận chiến hôm nay là khó tránh khỏi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, nàng không thể bảo vệ nhi tử dưới cánh chim của mình cả đời, hai nhi tử phải rèn luyện ở trong tình cảnh máu tanh này từ nhỏ, người ta cũng không biết xấu hổ muốn khiêu chiến với hai nhi tử mới vừa tròn năm tuổi của nàng, nàng dĩ nhiên phải cho các con một cơ hội rồi.
Được mẫu thân cho phép, huynh đệ hai bé đều rất vui vẻ, mẫu thân các bé luôn không cho phép các bé làm chuyện nguy hiểm, hôm nay mẫu thân để cho hai huynh đệ các bé đối phó với Quỷ Cốc Tam Ưng, huynh đệ các bé đều rất cao hứng.
“Dạ, mẫu thân, Dịch Nhi nhất định sẽ đánh bọn họ một trận để tổ tông họ cũng không nhận ra.” Lam Dịch Dịch hưng phấn nói, trong lòng đặc biệt hân hoan, bé chưa từng dùng qua ngự lực chân chính để chiến đấu. Lần này rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện bản lãnh.
“Mẫu thân yên tâm.” Lam Thành Thành cũng cho Lam Tử Duyệt một ánh mắt yên tâm.
“Hừ! Nghe nói nhi tử của Lam Mân Côi từ nhỏ thiên phú dị bẩm, hai huynh đệ một đứa là ngự lực sư, một đứa là ngự thú sư, là hai thiên tài, hôm nay, Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta lãnh giáo cái gọi là thiên tài một chút, coi thử xem chúng có lợi hại như trong lời đồn hay không, hay chỉ là hư danh [2].” Người ngồi ở chính giữa âm trầm nói, trong tay đã bắt đầu ngưng tụ ngự lực.
Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch nhìn nhau một cái, cũng nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
“Đồng Đồng, ra đây.” Lam Dịch Dịch nhẹ nhàng ra lệnh, ngón tay vung lên không trung, một đạo bạch quang xuất hiện, một con thượng cổ thần thú so với Lam Dịch Dịch không lớn hơn bao nhiêu hiện ra trước mặt mọi người, thân tựa như trường xà, đầu kỳ lân, đuôi cá chép, mặt có râu dài, đôi sừng, có năm móng, mọi người nhìn một cái, là thượng cổ thần thú Thương Long khó tìm được ngự khế nhất trong truyền thuyết, không nghĩ tới Lam Dịch Dịch còn nhỏ tuổi mà đã có thể có cơ hội ngự khế được Thương Long trong truyền thuyết, hơn nữa còn là Thương Long Huyền cấp tu vi.
Đặc biệt là Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng, trong lòng vừa là kinh ngạc vừa ghen tỵ.
“Oa! Đại ca, là Thương Long đó! Thương Long so với thượng cổ thần thú Giao Kim Long của đại ca còn lợi hại hơn, chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, tu vi ở Huyền cấp, chắc chắn sau này, sẽ trở thành tay trái tay phải của Dịch Nhi.”
[1]: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được chú ý, là cái rốn của vũ trụ.
[2]: gốc lãng đắc hư danh, uổng được cái danh hão.