Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 57: Mặt than thúc thúc - Thay đổi chủ ý




“Haha haha! Tiểu cô nương, gan dạ đấy, A! nhưng lúc đó đừng húyt sáo qua bãi tha ma, tự nạp gan cho mình đi! đến lúc đó lão đầu đây không giúp ngươi được đâu.” Huyền Cơ Tử không phải nói đùa, bảo bối đó ở Bán Nguyệt Sơn cũng mấy trăm năm, nếu người khác có thể lấy được, thì sớm đã không còn ở Bán Nguyệt Sơn rồi, nha đầu này nghĩ thật đơn giản, đó là cổ cổ song dực xà thần thú ngự trị bảo vệ Hưu Linh Kim Đỉnh, nọc độc của nó dễ dàng nhẹ nhàng tiêu diệt người thường.

“Vậy lão cũng đừng quên, miêu bị đuổi đến đường cùng cũng sẽ biến thành sư tử, nên lão đừng lo ta sẽ sợ, được rồi, đào ta hái cũng đủ rồi, rau dại cũng đủ, phải về làm bữa tối thôi, lão đầu lão thì sao? Muốn đi theo Lam Mân Côi ta, quan trọng nhất là, không được quản việc riêng của ta, hiểu không? phải làm đến không nghe thấy, không nhìn thấy, không hỏi, không hiếu kỳ, như vậy đấy? mới có thể cạnh ta lâu dài được, lão hiểu ý ta không?” Lam Tử Duyệt bẻ ngón cái rồi nói, lần này trở về, nàng phải làm một số việc khiến người khác không lường trước được, người khác không hiểu cũng chẳng sao, nhưng nàng ghét nhất chính là bị người khác hỏi đông hỏi tây, tuy nàng không phải Lam Tử Duyệt thật sự, nhưng đích thị chính là Lam Tử Duyệt trong thời không này, nên có một số việc nàng không thể không đối mặt.

“Biết rồi, biết rồi, lão tử ta sẽ tuân thủ quy tắc của ngươi, bất quá một ngày ba bữa của ta cũng xem như giải quyết rồi.” Huyền Cơ Tử vừa đi vừa nói, không nghe thấy, không nhìn thấy, không hỏi, không hiếu kỳ, nha đầu này gắt như vậy, làm không tốt thì một ngày ba bữa cũng chẳng còn.

“Ừ, tin tức của lão đáng giá lắm, một ngày ba bữa của lão để ta lo, nhưng lão phải đảm nhận trách nhiệm làm bảo tiêu của chúng tôi, gặp phải người xấu, lão phải là người xả thân đầu tiên, vạch ra một đường sống cho chúng ta.”

“Ừ! Nha đầu ngươi, những việc tốn công vô ích cứ để lão này lo..” Âm thanh hai người xa dần, Long Thiên Tuyệt mới từ trong bóng tối bước ra, liếc nhìn trận pháp sau khi bị phá vỡ, mới xoay người bước ra khỏi rừng.

“Ca ca, mẫu thân sao người còn chưa về? Dịch Nhi đói rồi.” Lam Dịch Dịch ngước nhìn nồi cơm cũng sắp chín mất tiêu, nhưng mẫu thân vẫn là chưa về đến, trong lòng vừa đói vừa lo lắng. Lam Dịch Dịch vừa hỏi xong, Niên Bình Sùng và Lam Tử Thiên bắt đầu sốt ruột, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm.

Lam Thành Thành cũng ngẩng đầu, lo lắng nhìn về khu rừng đó, nhưng lại thấy Long Thiên Tuyệt từ trong rừng đi ra, Lam Thành Thành trong lòng tức khắc tràn ngập nỗi sợ, thân hình nhỏ bé cũng nhanh chóng đứng lên tức tốc chạy nhanh vào rừng.

“Ơ! Thành Nhi…”

“Thành Nhi …”

“Ca ca, ca ca muốn đi đâu?” Tiếng hét đồng thanh của ba người,kinh động đến Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt nhìn về phương hướng Lam Thành Thành đang chạy, khắc nghĩ chắc sẽ sớm gặp nhau thôi!

Niên Bình Sùng và Lam Tử Thiên cũng phát hiện ra Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt lãnh đạm khí chất bức người, gương mặt tỏa ra băng lạnh khiến người khác không thể đến gần, trực giác nói với họ, nam nhân này tuyệt không phải người thường.

Lam Dịch Dịch cũng nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, để ý thấy hắn cũng từ trong rừng bước ra, liền chạy đến trước mặt Long Thiên Tuyệt, đáng thương hỏi “Mặt than thúc thúc, người có thấy mẫu thân của ta không.”

Mặt than thúc thúc? Long Thiên Ngâm ngồi trên xe ngựa bên cạnh lập tức hóa thạch, hài tử giúp phụ thân đặt biệt hiệu, đúng là đủ tạo nghiệt, đại ca của hắn rõ ràng da trắng hơn ai hết, chỉ là nét mặt có chút băng lãnh, sao lại biến thành mặt than thúc thúc rồi?

Mặt than thúc thúc, Long Thiên Tuyệt người đờ ra, hiển nhiên không lường được Lam Dịch Dịch sẽ gọi hắn như thế, nhớ đến trước kia Lam Dịch Dịch từng nói hắn đen như đáy nồi, tâm trạng hắn giận không nói được, Dịch Nhi trước giờ đều tùy ý đặt biệt hiệu cho người khác như vậy sao? Thói quen này thật không tốt.

“Bổn tọa…”

“Dịch Nhi, con làm gì thế?” Sự xuất hiện của Lam Tử Duyệt, đánh gãy lời hắn định nói, Long Thiên Tuyệt cũng quay đầu nhìn, Lam Thành Thành cũng đã gặp bọn họ, trong lòng cũng an tâm hơn rồi, ánh mắt hắn và nàng bất chợt giao nhau, Lam Mân Côi nhanh chóng tránh đi.

“A! Mẫu thân, người không phải đi hái rau dại sao? sao lại hái một lão đầu về đây.” Lam Dịch Dịch nhìn nhìn Huyền Cơ Tử, kinh ngạc hỏi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lam Tử Duyệt.

Oách! Lam Tử Duyệt không còn lời nào để nói, xem Dịch Nhi nói gì kìa, gì mà hái về một lão đầu chứ?

“ A! Tiều nha đầu, chúng nó đều là con của ngươi sao, còn lại một đôi song sinh, đây, đây quả là chuyện tốt, a,a! Tiểu nha đầu, lão đầu ta thay đổi chủ ý rồi, lão đầu ta muốn nhận hai huynh đệ nó làm đồ đệ, ngươi thấy thế nào?” Lão híp mắt cười hì hì, hai tên tiểu tử này, lão vừa nhìn đã biết là bậc kỳ tài tu luyện, cốt cách phi phàm, thiên phú dị bẩm.

Lão lâu rồi không gặp được kỳ tài như vậy,lần này quyết phải thu nhận làm đồ đệ.

“Nhận chúng tôi làm đồ đệ, lão gia gia, lão nhìn mình xem, tóc râu lông mày đều bạc trắng, lão gia gia người còn có thể nhận đồ đệ sao, không già rồi mắt mờ chứ?” Lam Dịch Dịch híp mắt nhìn Huyền Cơ Tử hỏi, khuôn mặt đáng yêu thêm phần hoài nghi, muốn làm sư phụ của nó, vậy nhất định phải lợi hại hơn sư phụ Thiên Mị, nếu không nó mới không dễ dàng bái sư như vậy,một mình sư phụ Thiên Mị dạy cũng quá tốt rồi, về phần lại bái thêm sư, nó tạm thời còn chưa nghĩ đến cơ?

Lam Thành Thành đứng một bên, một mực im lặng, chỉ bình tĩnh lắng nghe và quan sát mọi thứ xung quanh.

Lam Tử Duyệt trừng mắt nhìn Huyền Cơ Tử, đúng là lão đầu hay thay đổi, tùy lão vậy!  Có thể dạy hài nhi của mình chút bản lĩnh, nàng mừng còn không kịp, nhưng quan trọng nhất là chúng nó đồng ý mới được.

“ Tiểu Oa Nhi, xem thường người khác vậy sao? lão đầu ta lợi hại lắm đấy? làm đồ đệ của ta, chính là thiên hạ vô địch!” Huyền Cơ Tử vẻ mặt mèo khen mèo dài đuôi, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết trân trọng lòng tốt của ta, bị mẫu thân bọn nó khi dễ một lần cũng đủ mất mặt rồi, giờ lại bị hai hài tử của mẫu thân nó khi dễ, lão đây sống cũng gần 100 tuổi, đúng là mất hết thể diện.

“Không phải tiểu oa nhi ta xem thường gia gia người, chỉ là sư phụ Thiên Mị ….” “

“Này! Nam nhân bà, ngươi về rồi sao,mau qua đây, có thể dùng bữa tối rồi.” Niên Bình Sùng đứng cạnh xe ngựa, xa xa hét lên, cũng đánh gãy lời nói của Lam Dịch Dịch.

“Nam nhân bà, sâu bám đuôi, hắn đến lúc nào vậy?” Lam Tử Duyệt vẻ mặt buồn bực nhìn Niên Bình Sùng, bỗng nhiên, nhìn thấy Lam Tử Thiên bên cạnh, Lam Tử Duyệt trong khoảnh khắc ấy có cảm giác thân thuộc, ngực nhói lên, sống mũi cay cay, cảm giác muốn bật khóc, Lam Tử Duyệt hiểu rõ, đây không phải tình cảm của nàng, đây là tình cảm của Lam Tử Duyệt trước kia, Lam Tử Thiên đối với nàng ấy rất tốt, trong lòng nàng vẫn luôn tưởng niệm hắn, Lam Tử Duyệt nhắm mắt lại thầm nhủ, Lam Tử Duyệt, ta thay cô nhận ca ca, sau này sẽ chăm sóc hắn thật tốt, tuyệt không phụ tình thân của cô, Lam Tử Duyệt nói xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.