Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 52: Phản ứng tự nhiên




“Đó là vì lão già rồi, ăn một quả thì đã chua muốn rụng răng, sao dám ăn lần nữa!” Lam Tử Duyệt mang giọng châm chọc nhìn lão nói, nàng cảm thấy lão đầu này thật thú vị, nhịn không được chọc lão một chút.

“Ta nói này tiểu nha đầu, mở miệng là chẳng chút lưu tình thế? ta trông già lắm sao? già lắm sao?” lão không phục hỏi Lam Tử Duyệt, trừng mắt trừng mũi nhìn Lam Tử Duyệt, còn dùng tay chỉ chỉ gương mặt không nếp nhăn của mình, lão rất ghét người khác nói lão già, lão hiện tại chỉ được coi là trung niên, cách già còn cả ngàn vạn dặm.

“Không phải ta nói chuyện không lưu tình, mà là lão tự nhận mình hay, lão tưởng mình vẫn còn là thanh niên ba mươi tuổi hay sao?” Đúng là lão hồ đồ đến mơ màng,người ta tóc râu đều đen nhánh, lão nhìn lão xem, tóc râu lông mày một mảng trắng, lão cũng nên về nhà đi! Đừng cản trở ta hái đào, ta còn phải về nhà làm bữa tối nữa?” Lam Tử Duyệt thấy thời gian không còn sớm nữa, nàng nên nhanh chóng hái đào trở về thôi, nếu không Thành Nhi và Dịch Nhi sẽ lo lắng, nói đoạn liền bước qua lão ấy, giương tay hái đào trên cành trước mặt.

“Aiz, ta nói này tiểu nha đầu không lễ phép nhà ngươi …… cái đó, đợi chút, đợi chút, trên tay ngươi đang đeo không gian giới gì thế, lão đầu ta sao lại cảm thấy quen mắt đến vậy?”lão nhân tinh mắt phát hiện chiếc nhẫn Cửu chuyển tinh hồn không gian giới trên tay  Lam Tử Duyệt, nét mặt cũng nghiêm túc lại, chẳng còn tâm trạng đấu khẩu với Lam Tử Duyệt, lão linh cảm hôm nay ắt hẳn có chuyện khiến tâm trạng lão cuồn cuộn dâng trào.

Lam Tử Duyệt theo phản xạ giấu tay về sau, ánh mắt phòng bị nhìn lão.

“Ta nói này tiểu nha đầu, sao ngươi lại hẹp hòi thế này? Ngươi giấu đi thì có tác dụng gì? ngươi đã cùng không gian giới huyết khế qua, cho dù ta muốn cũng không giành được.” Lão một bên nói một bên giương đầu về trước, trừng mắt tròn xoe nhìn phía sau của Lam Tử Duyệt.

“Lão không nghe qua câu phòng nhân chi tâm bất khả vô sao? Ta chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, phản xạ tự nhiên, rõ không? làm gì mà hẹp hòi chứ.” Lam Tử Duyệt mới không nhận mình lòng dạ hẹp hòi, cả nhà mẫu tử ba người đều ngụ trong Cửu chuyển tinh hồn không gian giới, nàng có thể không khẩn trương sao? lỡ như có chuyện gì, mẫu tử ba người còn không hóp gió Tây Bắc mà sống sao?

“Ai da, ta nói tiểu nha đầu này, nếu như ta không nhìn lầm, trên tay ngươi đang đeo nhất định là Cửu chuyển tinh hồn không gian giới đi.” Lão nét mặt kiên định nói, ánh mắt cũng mang theo chút khác thường.

Lam Tử Duyệt trong lòng một lần trận kinh ngạc, lão ấy sao có thể đoán chuẩn vậy? không lẽ lão quen biết sư phụ nàng, nhưng hiện tại địch ta bất phân, vẫn là cẩn thận trên hết, liền nói: “Không phải, lão nhìn lầm rồi,đây chỉ là chiếc nhẫn bình thường.”

“Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi chính là muốn tức chết lão đầu ta chứ gì? rõ ràng là Cửu chuyển tinh hồn không gian giới? lão đầu ta rõ hơn ai hết, sao lại có chuyện nhìn lầm được chứ? Độc Tam Nương là gì của ngươi?” ánh mắt lão hoài nghi nhìn Lam Tử Duyệt, trong lòng thấp thoáng một mực mong đợi đáp án mong muốn.

Ân! có mùi quỷ quyệt, ngay cả danh hiệu của sư phụ cũng biết, không được, sư phụ đã ẩn cư nhiều năm, biết tin người còn sống trên đời không nhiều, trong đó cũng không thiếu người có tâm thuật bất chính.

“Vậy lão và Độc Tam Nương có quan hệ gì?” Lam Tử Duyệt truy vấn ngược lại.