Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 132: Buông tay, không phải vì ta không yêu nàng, mà ta càng hy vọng nàng có được hạnh phúc




Thời điểm mưa lớn xuống, Lam Thành Thành cư nhiên lại phá được hai trận pháp, phân biệt là Khôn địa trận, Khảm thủy trận, điều này làm cho Lam Tử Duyệt cao hứng đến điên rồi, dù không ngủ nàng cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, người gặp chuyện vui tâm tình liền thoải mái, cuối cùng nàng đã cảm nhận được, thiên tài là cái gì? Tiểu Thành nhi của nàng mới chính là thiên tài!

Mọi người cũng lục tục rửa mặt, Lam Dịch Dịch cùng Long Thiên Tuyệt mới sáng sớm đã vùng dậy, chạy đến bên người Lam Tử Duyệt, nghe được Lam Thành Thành lại phá được Khôn địa trận cùng Khảm thủy trận, hai người đều vô cùng vui vẻ.

Long Thiên Ngâm đi theo phía sau cũng phi thường cao hứng, đồng thời tán dương năng lực của Lam Thành Thành, hắn thực sự đã có ý nghĩ muốn đụng đầu vào tường, cháu trai năm tuổi lại có tu vi cao hơn hắn, trình độ thông minh cũng vượt qua hắn, sau này kêu hắn làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt Thành nhi đây!

Long Thiên Ngâm đi đến bên người Lam Dịch Dịch, mỉm cười, nói: “Tiểu Dịch nhi, ca ca phá được trận pháp, có phải rất cao hứng hay không?”

Long Thiên Ngâm vừa hỏi như vậy khiến Long Thiên Tuyệt cùng Lam Tử Duyệt không rõ nguyên do nhìn hắn.

“Thúc thúc, không biết đã có ai nói với người rằng lời này của người rất vô nghĩa chưa? Nếu như không cao hứng, Dịch nhi còn cười sáng lạn như vậy sao? Ca ca cùng Dịch nhi chính là thiên tài trong thiên tài, Dịch nhi còn có thể không cao hứng sao?” Lam Dịch Dịch buồn cười trả lời, không cho hắn một chút mặt mũi nào, sắc mặt thúc thúc khó coi thế là sao đây!

“Ân! Dịch nhi, các ngươi có muốn tu luyện thêm hay không, dù sao ca ca ngươi cũng vượt qua hai chúng ta rồi, nếu chúng ta không nỗ lực tu luyện nhất định sẽ bị người đời chê cười.” Long Thiên Ngâm hơi ngượng ngùng nói, nếu hắn tiếp tục không tu luyện, Dịch nhi cũng sẽ coi thường hắn, hắn tự biết lấy mình.

Long Thiên Tuyệt cùng Lam Tử Duyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười, cái này chắc chắn là do Long Thiên Ngâm cảm thấy làm thúc thúc mà không thể so với cháu trai nên lúng túng, xấu hổ.

“Ân!” Lam Dịch Dịch học theo Long Thiên Ngâm ân một tiếng, nói: “Thúc thúc, người bị chê cười là thúc mới đúng, bọn họ chỉ biết nói Dịch nhi là thiên tài…, bởi vì năm nay Dịch nhi mới có năm tuổi, tu vi Huyền cấp, hơn nữa còn là Ngự thú sư.” Lam Dịch Dịch mỉm cười sáng lạn nhìn Long Thiên Ngâm, đắc ý nói, thúc thúc chính là đang cảm thấy tu vi của người không bằng ca ca cho nên mới thẹn thùng!

“Khụ!” Long Thiên Ngâm nắm tay đặt ở bên môi, xấu hổ nói: “Dịch nhi! Còn không mau chóng tu luyện đi.Nếu không chúng ta đi tu luyện đi,đến không gian chỉ hoàn giới của thúc thúc cùng nhau tu luyện, dù sao thúc thúc cùng ngươi cùng vào coi như có bạn, hơn nữa trong nhẫn không gian của thúc thúc còn có đồ ăn ngon đấy!”

Lam Tử Duyệt cảm thấy không thể nói nổi, Long Thiên Ngâm là đang lâm thời ôm chân phật sao? Sớm chút không tu luyện nghiêm chỉnh, về già hảo bi thương!

“Ân ân! Không đi, không đi, Dịch nhi phải bồi nương, một mình nương ở đây bồi ca ca nhất định sẽ rất mệt mỏi! Nếu có Dịch nhi bên cạnh, mẫu thân sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Lam Dịch Dịch lắc đầu, hắn mới không đi theo thúc thúc đâu! Hắn sợ nhất là tu luyện đấy!

A! Tiểu tử này thế nhưng lại không cắn câu, có thể nói không với mỹ thực cơ đấy! Nếu vậy thì tìm chiêu khác.

“Cái kia, Dịch nhi, ngươi qua đây, thúc thúc nói cho ngươi một chuyện.” Long Thiên Ngâm hướng về phía Lam Dịch Dịch nháy mắt một cái, hắn đã nghĩ ra cách dụ dỗ Lam Dịch Dịch, hơn nữa còn là một công đôi việc.

Lam Dịch Dịch nhìn Lam Tử Duyệt một cái, thấy nàng gật đầu, cho phép Lam Dịch Dịch đi qua, kỳ thực trong lòng nàng hy vọng Dịch nhi đi theo Long Thiên Ngâm tu luyện, đừng chờ đến tầm tuổi của Long Thiên Ngâm mới bắt đầu biết hối hận.

Lam Dịch Dịch đứng lên, nhìn nhìn Long Thiên Tuyệt, lúc này mới đi đến bên người Long Thiên Ngâm.

“Thúc thúc người nói đi? Có chuyện gì? Thần bí như vậy.”

“Qua đây một chút, chuyện này chỉ có hai người chúng ta được phép biết!” Long Thiên Ngâm vẫy tay với Lam Dịch Dịch, làm cho Lam Dịch Dịch tới gần hắn hơn một chút.

Lam Dịch Dịch bĩu môi, trực tiếp nhích lỗ tai đến gần hắn.

“Dịch nhi, nếu ngươi cứ cha ngươi muốn làm chuyện đặc biệt nào đó với mẫu thân ngươi cũng không được,về sau làm sao sinh cho Dịch Nhi ngươi một tiểu đệ đệ tiểu muội muội chứ?” Long Thiên Ngâm biết chiêu này của hắn nhất định sẽ dùng được, Dịch nhi nhất định là rất muốn cha nương mình ở bên nhau, về phần tiểu đệ đệ cùng tiểu muội muội chắc chắn cũng muốn có luôn đi!

“Làm chuyện đặc biệt, sau đó sinh cho ta một tiểu đệ đệ cùng tiểu muội muội, thúc thúc, việc này nghe có vẻ rất tốt, Dịch Nhi đã có một ca ca, nếu có thể có thể có thể một muội muội thì càng tốt ,Dịch nhi còn có thể dạy cho tiểu đệ đệ, tiểu muội muội rất nhiều thứ, được rồi! Thúc thúc, Dịch nhi cùng đi tu luyện với thúc!” Lam Dịch Dịch sảng khoái đáp ứng hắn.

Long Thiên Ngâm bật cười trong lòng, hắn biết Dịch nhi sẽ đi cùng với hắn mà.

Lam Dịch Dịch quay đầu lại nhìn Lam Tử Duyệt và Long Thiện Tuyệt, cao hứng nói: “Nương, hài nhi sẽ đi tu luyện với thúc thúc, khi nào thì cha cùng nương mới làm chuyện đặc biệt để tạo cho Dịch nhi tiểu đệ đệ và tiểu muội muội đây? Dịch nhi rất muốn có đệ đệ muội muội gọi Dịch nhi là ca ca.”

“Cái… cái gì? Làm chuyện đặc biệt sau đó tạo ra cho Dịch nhi tiểu đệ đệ tiểu muội muội?” Lam Tử Duyệt trợn tròn mắt một hồi, thổi mũi trừng mắt nhìn Long Thiên Ngâm, cái tên này, không biết đang dạy Dịch nhi của nàng mấy thứ loạn thất bát tao gì nữa?! Sắc mặt của Lam Tử Duyệt ửng đỏ, liếc mắt nhìn Long Thiên Ngâm.

A! Long Thiên Ngâm nghe Dịch nhi nói vậy thì trợn to mắt, Dịch nhi thế mà lại nói ra ngoài, không tốt, phải chuồn mau, đã có vết xe đổ của Niên Bình Sùng, hắn nhất định phải đánh bài chuồn mới được, Long Thiên Ngâm nhanh chóng ôm lấy Lam Dịch Dịch, lắc mình vào không gian chỉ hoàn giới.

“Tiểu tử thối, coi như ngươi chạy trốn nhanh.” Lam Tử Duyệt oán hận nói, cũng không nghĩ nàng sẽ phải ngượng ngùng đấy.

“Ha ha ha…” Long Thiên Tuyệt cúi đầu cười.

“Ngươi còn cười, cười cái gì mà cười? Có cái gì đáng để cười.” Lam Tử Duyệt khẽ giọng quát, Long Thiên Ngâm chết tiệt đúng là cái gì cũng dám nói. Bát tự của nàng và Long Thiên Tuyệt còn chưa hợp đấy, thành được hay không vẫn còn là vấn đề.

“Duyệt nhi, Thiên Ngâm nói không sai, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tạo tiểu đệ đệ tiểu muội muội cho Dịch nhi.”Long Thiên Tuyệt đùa giỡn nói, khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm có chút đỏ ửng, nếu có trời cao chiếu cố ban tặng cho hắn một nữ nhi, hắn nhất định sẽ cảm kích trời cao.

“Sinh, sinh cái đầu ngươi! Thành nhi của chúng ta chính là tiểu áo bông tri kỉ rồi, ta không có cái phúc khí có thể sinh nữ nhi!” Lam Tử Duyệt trừng mắt với Long Thiên Tuyệt, tức giận nói, nàng cũng rất muốn có nữ nhi đấy! Nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt để sinh.

“Chỉ cần Duyệt nhi muốn, nhất định sẽ có.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu nói, hắn cũng muốn có thêm một nữ nhi, một nữ nhi xinh đẹp như Duyệt nhi.

“A! Thật là đau! Ta đau quá…..” Trong lúc Lam Tử Duyệt và Long Thiên Duyệt  đang trò chuyện, từng tiếng kêu đâu như giết heo khiến lỗ tai đau nhức vang lên, khiến mọi người muốn không chú ý cũng khó.

Lam Tử Duyệt có chút không vui nhìn về phía xe ngựa của Mộc Thành Phượng, rõ là tự mua dây buộc mình, hiện tại mới biết kêu đau, đúng là rất biết nhẫn nhịn.

“Hưu….hưu…” Trên trận pháp màu bạc phía trước Lam Tử Duyệt, Ly hỏa trận đột nhiên biến đen.

“A! Thành nhi…..” Lam Tử Duyệt không rảnh để lưu ý đến những thứ khác, ngay lập tức tập trung tinh thần rót Ngự lực vào trong Ly hỏa trận.

“Thành nhi, không nghĩ, không giận, không vui, không buồn, tất cả những thứ ngươi nhìn thấy đều nhìn là ảo cảnh, tất cả đều không chân thật, nhắm mắt lại, dũng cảm đi về phía trước.” Lam Tử Duyệt dùng Ngự lực truyền âm cho Lam Thành Thành, nàng hy vọng Thành nhi có thể nghe được.

Niên Bình Sùng, Lam Tử Thiên và Nam Cung Thần Huân nghe được tiếng kinh hô của Lam Tử Duyệt, lo lắng chạy đến xem.

Nam Cung Thần Huân cùng Long Thiên Tuyệt vừa vặn đối diện nhau, trong mắt hai người lộ ra sắc bén, tròng mắt cũng sắp tóe ra tia lửa, Long Thiên Tuyệt không vui rời ánh mắt, đồng thời cũng phòng bị với Nam cung Thần Huân, Duyệt nhi chỉ có thể là của hắn, bất kì ai có ý muốn nhúng chàm, cho dù là hoàng đế Xa Xích quốc cũng không được!

Ở trong lòng của Nam Cung Thần Huân, không tự giác đem Long Thiên Tuyệt trở thành tình địch, hắn hận Long Thiên Tuyệt vì dám chạm vào Duyệt nhi của hắn, rất hận, vì sao hài tử không phải là của hắn mà lại là của Long Thiên Tuyệt, vì chuyện này hắn đã phải lăn lộn suy nghĩ cả buổi tối.

Hiện tại không có ai buồn quan tâm đến biểu tình đối chọi của hai người, Lam Tử Duyệt vẫn luôn một mực nhìn chăm chú vào màu sắc của pháp trận, đường cong màu đen vẫn không có biến hóa, trong lòng nàng đã rất sốt ruột.

“Thành nhi, hùng hùng liệt hỏa, trợ ta thiêu đốt, liệt hỏa chi viêm, thiêu chi đãi tẫn*, ly hỏa trận, phá.” Đây chính là khẩu quyết để phá mắt trận của ly hỏa trận, Lam Tử Duyệt nhanh chóng truyền âm vào lỗ tai của Lam Thành Thành, hy vọng hắn có thể nhanh chóng phá được ly hỏa trận.

(*đốt cháy hầu như không còn)

Trong khi mọi người vẫn còn đang nôn nóng chờ đợi, màu sắc của ly hỏa trận đột nhiên biến thành màu đỏ, chuyện này làm cho mọi người không ngừng hưng phấn.

“Tốt lắm, Thành nhi đã thành công.” Lam Tử Duyệt kinh hỉ nói, Thành nhi phản ứng rất mau, hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận, mất một hồi công phu liền có thể phá được thiên hỏa trận, nhưng kế tiếp, độ khó khăn của mỗi trận pháp chỉ có hơn chứ không kém, Thành nhi nhất định phải nỗ lực hơn mới được.

“Lam Mân Côi, van cầu ngươi, hãy cứu muội muội của tại hạ đi!” Mọi người vừa mới phục hồi lại tinh thần liền nghe được thanh âm nôn nóng của Mộc Thành Phong.

Lam Tử Duyệt ngay cả đầu cũng không buồn quay qua, Mộc Thành Phượng kia nàng không không muốn cứu, không phải nói hoan nhạc cổ là do nàng hạ sao? Nếu là nàng hạ thì cần gì nàng phải phí công sức đi cứu nàng ta, tâm tư Mộc Thành Phượng không đơn thuần chung quy lại chính là một mối tai họa.

“A! Đau quá, ta đau quá, cứu mạng a! Ca ca, cứu muội, muội đau quá! Ô ô….” Lại truyền đến thanh âm thống khổ của Mộc Thành Phượng, Lam Tử Duyệt nhắm mắt lại, không nghĩ không nghe thì sẽ không sinh lòng trắc ẩn.

“Lâm Mân Côi, lần trước là do gia muội đã hiểu lầm ngươi, tại hạ lấy danh nghĩa Duật Thành thiếu chủ thay mặt gia muội xin lỗi ngươi, thực xin lỗi, Lam Mân Côi, cầu xin ngươi cứu nàng đi!” Mộc Thành Phong đặc biệt dùng thái độ mềm mỏng, nhất định phải cứu sống được Thành Phượng, bằng không cái vị trí thành chủ này của hắn cũng không thể giữ nổi được nữa.

” Nam nhân bà, ngươi nghe, tiếng kêu kia tựa như rất thống khổ, ngươi mau cứu người ta đi! Không phải nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp sao?  Ngươi cứu nàng một mạng coi như tích đức cho Dịch nhi cùng Thành nhi về sau này!” Niên Bình Sùng khuyên bảo, nếu không phải ngày hôm qua Mộc Thành Phong đi tìm hắn, hắn cũng lười nói mấy lời này. Mà hắn cũng rất hiểu biết Lam Tử Duyệt, nếu gán chuyện này với việc tích đức cho Dịch nhi cùng Thành nhi thì nàng nhất định sẽ đáp ứng.

“Muốn ta cứu nàng cũng có thể, nhưng mà những từ nhục mạ ta trước đây lặp lại lần thứ hai thì ta nhất định sẽ không để yên, nếu Mộc Thành Phượng tiếp tục nảy sinh ý nghĩ không yên phận với ta nữa thì kết cục của Thiên Tú Vi cũng chính là kết cục của nàng.” Lam Tử Duyệt cuối cùng cũng đáp ứng, liền như Niên Bình Sùng nói, nàng coi như đang tích đức cho Dịch nhi cùng Thành nhi đi.

“Đa tạ ngài, tại hạ đảm bảo với ngài nhất định sẽ để mắt tới Thành Phượng, sẽ không để muội ấy làm chuyện gì có lỗi nữa.” Mộc Thành Phong cao hứng nói, đồng thời ném cho Niên Bình Sùng một ánh mắt cảm kích.

“Thiêm Tuyệt, niêm lại thí trùng, các ngươi ở lại đây canh trừng trận pháp, nếu lại xuất hiện hắc tuyến thì phải lập tức kêu ta.” Lam Tử Duyệt đứng lên, dặn dò Long Thiên Tuyệt cùng Niên Bình Sùng, nhất định phải bảo vệ trận pháp thật tốt, chỉ cần hơi vô ý một chút thôi thì Thành nhi của nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Duyệt nhi, nàng cứ yên tâm.” Long Thiên Tuyệt vừa ngồi xuống vị trí của Lam Tử Duyệt.

“Ha hả! Nam Nhân bà, ngươi cứ yên tâm mà đi. Nhìn ngươi kìa, bình thường đều là bộ dáng lạnh lùng vô tâm, kỳ thật thì a… trong lòng ngươi vẫn duy trì thiện tâm.”Tay Niên Bình Sùng vỗ mấy cái vài bả vai của Lam Tử Duyệt, hoàn toàn một bộ dáng huynh đệ tốt.

Nam Cung Thần Huân nhanh chóng đem tay của Niên Bình Sùng trên bả vai Lam Tử Duyệt lấy xuống. “Tay của ngươi để chỗ nào đấy?” Nam Cung Thần Huân trầm giọng quát, tên Bình Dương thiếu chủ này quả là thiếu đòn, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám chạm vào.

Hành động này của Nam Cung Thần Huân khiến mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.

Niên Bình Sùng sờ sờ mũi, có vẻ vị hoàng thượng này đang ghen tị với hắn, nhưng mà hắn cùng nam nhân bà ở cạnh nhau luôn là hình thức như này, vị  này đang ăn bậy giấm kiểu gì đây?

Lam Tử Duyệt không vui nhìn Nam Cung Thần Huân, hắn quản nhiều vậy làm gì!

Nhìn ánh mắt không vui của Lam Tử Duyệt, trong lòng của Nam Cung Thần Huân giống như bị đao cắt, Duyệt nhi của hắn không biết đến khi nào mới quay trở lại bên cạnh hắn đây?

Long Thiên Tuyệt cũng chỉ nhìn nhìn, trong lòng hắn cũng có chút ghen tuông nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân nhưng đây cũng chỉ là hòa nhã giữa bằng hữu, hắn tin tưởng Duyệt nhi của hắn.

“Duật Thành thiếu chủ, đi thôi!” Lam Tử Duyệt đánh vỡ không khí xấu hổ, đi cùng Mộc Thành Phong về phía xe ngựa của bọn họ.

Nam Cung Thần Huân không có việc gì làm nên cũng đi theo Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Nhu đứng trước mặt Lam Tử Duyệt, âm trầm nhìn nàng, vì sao hoàng thượng lại trở nên khẩn trương với Lam Mân Côi như vậy, nàng ta không phải là một nữ nhân tốt đẹp gì, thông đồng với nam nhân khắp nơi, không lẽ ngay cả hoàng thượng cũng bị nàng ta câu dẫn sao?

Lam Tử Duyệt trực tiếp làm lơ Lam Tử Nhu, mặt nàng ta rất âm trầm, nhất định không có tâm tư tốt.

“Uy! Ma Huyền Thành thành chủ, mệnh ngươi cũng thật tốt, tiểu nhân nhi trong tay ta một năm vậy mà ngươi chỉ cần có nửa tháng đã có thể ôm được vào lòng.” Niên Bình Sùng ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tuyệt, vẻ mặt bất mãn nói, trong lòng hắn rất ghen ghét với Long Thiên Tuyệt.

“Không phải là bổn tọa mệnh tốt, mà là bổn tọa có duyên với Duyệt nhi.” Long Thiên Tuyệt nhìn chắm chằm vào trận pháp, lạnh lùng trả lời Niên Bình Sùng, cho dù trong lòng hắn không cam lòng đến đâu thì hắn cùng Duyệt nhi chính là không có duyên phận.

“Đúng vậy! Duyên phận, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tựa như một năm trước, lúc Nam Nhân bà cứu ta, nhiều người qua đường như vậy lại không có một ai phát hiện ra người bị thương là ta, cố tình chỉ có Nam Nhân bà là phát hiện ra, có lẽ đây gọi là duyên phận!” Niên Bình Sùng thê lương nói, trong lòng một mảnh chua sót.

“Long Thiên Tuyệt, bất luận về sau như thế nào ngươi cũng không làm tổn thương đến nàng, được không? Nàng mang theo hai đứa bé sinh sống, còn phải chịu tiếng xấu chưa có phu quân đã có con, Duyệt nhi, sống rất không dễ dàng, vì để Thành nhi và Dịch nhi có được một cuộc sống tốt nàng đã phải thường xuyên thức đêm luyện đan, có khi thì luyện ba ngày ba đêm, nàng thực sự rất vất vả.” Niên Bình Sùng vỗ vỗ bả vai của Long Thiên Tuyệt, lời nói sâu xa, người cha tiện nghi này chắc sẽ không có cảm giác gì nhưng chính hắn đã chứng kiến, người làm mẫu thân như nàng cũng không dễ dàng gì. Mặc kệ là ăn uống hay may mặc đều là một tay nàng làm ra, chưa bao giờ dùng đồ người khác làm, nàng cũng làm hắn cảm nhận được trên đời này lại có mẫu thân yêu hài tử của mình đến như vậy, cho dù nàng không biết phụ thân của hài tử mình là ai nhưng nàng vẫn có thể dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, hơn nữa nàng còn dạy dỗ hài tử của mình rất xuất sắc, nàng, là nữ nhân kì lạ nhất mà hắn từng gặp qua, chậm rãi, hắn cảm nhận được tình yêu cùng lòng dũng cảm của nàng, hắn không nghĩ tới tâm của mình cũng đi theo nàng, người hắn yêu chính là nữ nhân tên Lam Tử Duyệt.

Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt nhìn Niên Bình Sùng một cái, những lời vừa rồi không phải là hắn chưa từng nghĩ tới, hắn biết Duyệt nhi sống không dễ dàng, nhưng từ nay về sau sẽ không còn như vậy nữa, hiện tại đã có hắn ở bên cạnh, về sau nàng sẽ không cần vất vả nữa.

“Việc này không nhọc ngươi phải lo lắng, bổn tọa tất nhiên sẽ chiếu cố Duyệt nhi, Thành nhi cùng Dịch nhi thật tốt.” Khi đối mặt với người khác, biểu cảm trên mặt Long Thiên Tuyệt luôn luôn vừa cương vừa ngạnh, giống như người ta thiếu bạc của hắn vậy.

“Như vậy liền được, có cam kết của Ma Huyễn Thành thành chủ ngươi, bản thiếu chủ cũng yên tâm rất nhiều, về sau, mẫu tử họ liền giao cho ngươi, có cha ruột như ngươi ở bên cạnh nhất định Thành nhi cùng Dịch nhi sẽ cao hứng, họ sẽ không bao giờ phải tổn thương với mấy lời nói mắng họ là hài tử không có cha.” Niên Bình Sùng ưu thương nói, có lẽ có cha ruột ở bên cạnh thì sau này Dịch nhi cùng Thành nhi sẽ không dính lấy hắn nữa đi! Cũng không bao giờ đòi hắn muốn đùi gà nữa!

“Ngươi yêu Duyệt nhi?”Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nói ra một câu như vậy khiến Niên Bình Sùng kinh ngạc một hồi.

“Nếu bản thiếu chủ nói, người ta yêu là nàng thì ngươi sẽ buông tay sao?” Niên Bình Sùng khẩn trương nói.

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn Niên Bình Sùng, nói: “Nếu ngươi đã buông tay thì cớ gì bổn tọa phải buông tay? Nếu ngươi thật sự luyến tiếc thì đã không ngồi đây nói mấy lời vừa rồi với bổn tọa, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã chiếu cố ba mẫu tử họ trong một năm qua.” Long Thiên Tuyệt thật lòng cảm tạ Niên Bình Sùng, những ngày không có hắn, Niên Bình Sùng đã xuất hiện đối xử tốt với Dịch nhi cùng Thành nhi, giống như phụ thân ở bên cạnh chiếu cố họ, về điểm này, hắn nhất định phải nói lời cảm tạ với Niên Bình Sùng.

“Ha hả! Có thể làm Ma Huyền Thành thành chủ nói lời cảm tạ với ta, Niên Bình Sùng ta quả thật là vinh hạnh! Ngươi nói không sai, ta đã buông tay, buông tay, không pahir vì ta không yêu nàng mà ta càng hy vọng nàng có được hạnh phúc.” Niên Bình Sùng vừa bình tĩnh vừa ưu thương nói, trong tâm đau nhói, nói thật, hắn luyến tiếc, cực kì luyến tiếc, chính là, chỉ cần Duyệt nhi có được hạnh phúc thì cho dùi có hàng ngàn luyến tiếc hắn cũng sẽ học cách buông tay, cả đời này hắn chưa từng huy vọng mong cho nữ nhân nào được hạnh phúc, nhưng với nàng, trong lòng hắn cực kì, cực kì đau lòng, trừ bỏ hy vọng nàng có được hạnh phúc ra hắn không còn ước nguyện nào khác cả, Niên Bình Sùng xoay người nhìn bóng dáng xinh đẹp đang khuất dần của Lam Tử Duyệt, hắn phát ra tiếng cười từ nội tâm, có lẽ, buông tay cũng không phải là việc quá khó, có lẽ, tâm hắn buông tay việc yêu nàng nhưng vẫn sẽ có thể lưu lại bên cạnh nàng để nhìn nụ cười hạnh phúc của nàng, đối với hắn đây cũng là một loại hạnh phúc.

Trong nhất thời, hai người cứ vậy mà ngồi yên lặng, cả hai đều biết đối phương đang nghĩ cái gì trong lòng, nam nhân, rất nhiều thời điểm, một số việc không nói cũng rõ.

“Duật Thành thiếu chủ, ngươi đem nàng ấy đỡ xuống, phân phó người chuẩn bị nước sạch.” Sau khi vào xe ngựa của Mộc Thành Phong, Lam Tử Duyệt nhanh chóng phân phó, tiếng kêu của Mộc Thành Phượng tiếng sau so với trước càng lớn, xem ra đã đau đến kịch liệt, hoan nhạc cổ trong cơ thể nàng ta bắt đầu sinh sôi nảy nở, không đau mới là lạ.

“Hảo, Mộc Hoàn, đi lấy một chậu nước sạch lại đây.” Mộc Thành Phong phân phó cho đầy tớ đánh xe ngựa Mộc Hoàn.

“Là, thiếu chủ.” Nói xong gia nô này liền xoay người đi.

“Thỉnh chờ một chút, tại hạ sẽ nhanh chóng đỡ muội muội xuống.” Ở đây chỉ còn lai ba người, Mộc Thành Phong chỉ đành tự mình động thủ.

Lam Tử Duyệt gật đầu một cái, cũng không nói gì, Nam Cung Thần Huân cứ thế đứng lẳng lặng phía sau nàng, nhìn thân ảnh xinh đẹp của nàng, nhớ lại những hồi ức đã qua.

Chờ sau khi Mộc Thành Phượng được Mộc Thành Phong đỡ xuống, ngay cả Lam Tử Duyệt cũng bị dọa sợ, trong thời gian ba ngày Mộc Thành Phượng đã bị Hoan nhạc cổ hành hạ không ra hình người, gầy trơ xương, mặt mày xanh xao, bọng mắt phát sưng tựa như nữ quỷ, nếu như thấy vào buổi tối nhất định sẽ bị dọa đến vỡ mộng.

“Lam Mân Côi, phiền toái ngươi.” Mộc Thành Phong đỡ Mộc Thành Phượng đến trước mặt Lam Tử Duyệt, khách khí nói.

“Đem nàng đặt trên mặt đất, đút nàng ăn viên giải dược này.” Lam Tử Duyệt lấy ra một cái bình sứ đưa cho Mộc Thành Phong.

Mộc Thành Phong nhanh chóng làm theo lời nàng, Mộc Hoàn cũng không hề chậm chễ bê chậu nước sạch đặt xuống trước mặt Mộc Thành Phượng.

Lam Tử Duyệt thả một chút thuốc bột vào trong chậu nước, ngồi xếp bằng xuống đối diện với Mộc Thành Phượng, cách nàng ta khoảng hơn một thước, không biết từ khi nào trong tay nàng đã cảm một chuỗi chuông đồng tinh xảo.

“Các ngươi thối lui một chút, đặc biệt không được phát ra tiếng động, hiện tại ta muốn đem Hoan nhạc cổ dẫn ra ngoài, cho đến giờ trong cơ thể nàng có hơn hai trăm Hoan nhạc cổ, đại khái phải mất một canh giờ mới có thể dẫn toàn bộ ra ngoài, có khả năng Duật Thành công chúa sẽ không kiên trì được, không bằng Duật Thành thiếu chủ cứ tĩnh tọa một bên, đỡ lấy nàng ấy đi.” Lam Tử Duyệt có chút ý xấu, đợi chút nữa rất có khả năng Mộc Thành Phong sẽ đem đồ ăn đều nôn ra đi.

“Tốt lắm, tại hạ sẽ ở bên cạnh đỡ muội ấy thật tốt.” Mộc Thành Phong sảng khoái đáp ứng, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Mộc Thành Phượng.

“Duật thành thiếu chủ, chờ lát nữa công chúa nhổ ra Hoan nhạc cổ, ngươi nhất định phải để nàng phun vào trong thau nước có thuốc bột này.”

“Hảo, ngươi yên tâm.” Mộc Thành Phong nhìn Mộc Thành Phượng đang suy yếu bên cạnh, trong cơ thể nàng ta có hơn hai trăm cổ trùng tựa hồ có chút khủng bố, ngẫm đi ngẫm lại hắn đều có cảm giác buồn nôn.

Lam Tử Duyệt quay đầu lại nhìn Nam Cung Thần Huân, nói: “Ngươi không đi sao?”

“Ta không đi, ở lại nhìn các ngươi một chút.” Nam Cung Thần Huân kiên định nói.

“Vậy thì ngươi đừng hối hận.” Lam Tử Duyệt quay đầu lại, dù sao nàng đã rất tròn chức trách nhắc nhở rồi, nếu hắn không muốn đi thì nàng cũng không có biện pháp, không biết chờ thêm một lát nữa, hắn có thể an ổn ăn cơm trong ba ngày được nữa hay không, Lam Tử Duyệt có chút xấu xa mà nghĩ, lấy ra một cái khăn tay đặt trước mũi ngửi ngửi, lúc này mới nhìn về phía Mộc Thành Phượng.

Lam Tửu Duyệt giơ chuông đồng trong tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc, tiếng chuông đồng lanh lảnh vui tai vang lên, trong nháy mắt vang vọng khắp toàn bộ sơn cốc.