“Ách! Huyền lão gia, lão nói xem, kẻ đó có thể là ai?” Thân hình quen thuộc cũng là một manh mối rất quan trọng.
“Được thôi! Tiểu nha đầu, hắc y quỷ diện nhân xuất hiện ở Hưu Linh Cốc rất có khả năng là Thiên Chung Thao, một trong tứ hiệp Xích Kinh bọn ta năm đó, vì thân hình hắn cường tráng, với lại bọn ta đã ở cùng nhau hơn hai mươi mấy năm, đối với thân ảnh của hắn vô cùng quen thuộc, chỉ là giọng nói không giống hắn, đây là điều khiến ta không dám khẳng định.” Huyền Cơ Tử hiếm khi nghiêm túc nói, nếu như Thiên Chung Thao thật sự xuất hiện, vậy, có phải lời tiên đoán của sư phụ sắp trở thành sự thật.
“Huyền lão gia, hắc y quỷ diện nhân xuất hiện ở Hưu Linh Cốc đêm đó âm thanh khàn khàn, rất rõ ràng là đã uống thuốc biến thanh, là một luyện đan sư, điều này ta rõ hơn ai hết.” Lam Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy sự việc có hy vọng, có lẽ chính là Thiên Chung Thao mà Huyền Cơ Tử nói.
“Gì cơ? Nha đầu, nghe lời lão đầu ta, nếu như Thiên Chung Thao thật sự xuất hiện, vậy thì, chỉ hoàn giới của ngươi – Cửu chuyển tinh hồn không gian giới nhất định không được để người khác dễ dàng phát hiện, nghe ta nói, hãy phủ lên một lớp vải đỏ trong Cửu chuyển tinh hồn không gian giới, chỉ cần không để người khác biết được đây là Cửu chuyển tinh hồn không gian giới là được, đúng vậy! Hãy nghe lời ta, nhất định phải làm vậy mới được.” Ngữ khí Huyền Cơ Tử đột nhiên nghiêm lại,khiến người khác không dám hoài nghi lời nói của lão.
Sau khi nghe lời của Huyền Cơ Tử, Lam Tử Duyệt nghi hoặc nhìn lão, bí mật trong tháp Cửu chuyển tinh hồn chẳng lẽ Huyền lão gia đã biết.
“Huyền lão gia, ngươi…..”
“Tiểu nha đầu, đừng ngươi ngươi ta ta nữa, nghe lời lão đầu ta, chuẩn không sai.” Huyền Cơ Tử nhấn mạnh nói, điều này Lam Tử Duyệt ngược lại không nghi ngờ, nhưng mà chắc nàng phải tìm cơ hội bàn bạc lại với Huyền lão gia, có lẽ có một số chuyện lão biết cũng không chừng.
“Biết rồi, Huyền lão gia, ta sẽ nghe lời lão, sẽ không để người ngoài nhìn thấy Cửu chuyển tinh hồn không gian giới.” Lam Tử Duyệt tay phải vẫy nhẹ, một đạo bạc quang lóe lên, chỉ hoàn trên ngón tay của Lam Tử Duyệt liền biến mất.
Còn Lam Tử Thiên vẫn trầm mặc, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn Lam Tử Duyệt, hắn biết trong lòng Duyệt Nhi chỉ có một mình Nam Cung Thành Huân, không ngờ muội ấy lại bảo vệ Long công tử đó như vậy, từ sau khi gặp Duyệt Nhi, hắn sợ Duyệt Nhi thương tâm, nên đều tránh nhắc đến chuyện của Nam Cung Thành Huân,cũng chưa từng hỏi qua phụ thân của Thành Nhi và Dịch Nhi, Duyệt Nhi giờ vẫn có quyền truy cầu hạnh phúc, hắn hy vọng Duyệt Nhi lại có thể tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng lần này trở về Xích Kinh, không biết lại sẽ xảy ra chuyện gì? Duyệt Nhi năm đó xảy ra chuyện, trực giác của hắn cho thấy Lam Tử Nhu có liên quan đến chuyện này,chỉ vì hắn thế lực yếu thế, luôn không điều tra được gì, lần này Duyệt Nhi quay về, nếu như năm đó âm mưu bất thành, vậy thì, nàng ta sẽ giết Duyệt Nhi lần nữa, vì trong lòng Nam Cung Thành Huân vốn dĩ chưa quên được Duyệt Nhi, nếu không sẽ không đổi Quốc hiệu thành Duyệt rồi, điểm này, hắn hiểu rất rõ, mắt thấy sắp đến Xích Kinh, hắn phải tranh thủ bàn bạc với Duyệt Nhi mới được.
“Duyệt Nhi….”
“Phanh….” Bên ngoài truyền đến sự dao động của ngự lực, đánh đoạn lời nói của Lam Tử Thiên, Lam Tử Duyệt nhanh chóng kéo rèm nhìn xem, trong mưa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đá ngựa ngọc bích xa hoa lộng lẫy rộng lớn, đang bị vậy quanh bởi mười mấy vị cao thủ ngự lực.
Lam Tử Duyệt nhíu mày, quan sát bên ngoài xe ngựa, người trên xe ngựa không phải phú ông thì là quý tộc, một hoàng tộc Xích Kinh, sao lại bị đuổi giết tại đây?
Lam Tử Thiên cũng phát hiện xe ngựa ngoài đó, mày nhíu chặt, xe ngựa này không phải Tử Nhu sao? Hắn vẫn nhớ, xe ngựa này là do sáu năm trước Huân Cung vì Duyệt Nhi mà đặc biệt chế tạo, chỉ tiếc là thành hôn ngày đó, Duyệt Nhi xảy ra chuyện, Duyệt Nhi cũng chưa kịp ngồi trên xe ngựa bảo thạch ngọc bích đó, sao lại ở đây bị người khác tập kích, Tử Nhu này không ở trong hoàng cung mà chạy ra đây làm gì?
“Oa! Nam nhân bà, đánh đến thật kịch liệt! Chúng ta có cần cứu họ không?” Niên Bình Sùng thấy người trên xe ngựa quá ít chống không lại đông, muốn ra tay tương trợ.
“Đợi đã, xem tình huống thế nào rồi nói, miễn cứu những người không nên cứu.” Lam Tử Duyệt vừa quan sát tình huống xung quanh vừa nói.
“Ơ! Nam nhân bà, ngươi từ khi nào đã lãnh đạm như vậy, sao chúng ta biết được có phải người đáng cứu hay không?” Niên Biên Sùng bất mãn, hắn thế lại là người hành hiệp trượng nghĩa, bất luận là người nào, cứu trước rồi nói.
Lam Tử Duyệt sau khi nghe lời nói của Niên Bình Sùng, liền không vui quay đầu nhìn Niên Bình Sùng: “Ngươi nhiệt tình lương thiện như vậy, vậy ngươi lên đi! Nhìn cách bố trí của xe ngựa này, nói không chừng là anh hùng cứu mỹ nhân! Lần cứu này, không chừng hoa đại nương sẽ có được một nàng dâu xinh đẹp, bà ấy chắc chắn vui đến nỗi ba ngày ba đêm không ngủ được.”
“Nam nhân bà, ngươi….. Hừ! Bổn thiếu chủ liền anh hùng cứu mỹ nhân cho ngươi xem.” Niên Bình Sùng tức giận nhìn Lam Tử Duyệt, nam nhân bà đáng ghét này, nàng hy vọng hắn tìm nữ nhân đến vậy sao?
“Oa! Niên thúc thúc, anh hùng cứu mỹ nhân có phải giống như Niên thúc thúc nói, cứu xong mỹ nhân, thì ở trước mặt các nàng làm vài hành động hay ho, khiến các nàng mê mệt, giống như tỷ tỷ và ca ca ôm nhau trong Thúy Bình U Mộng, cứ thế thuận theo mà ôm mỹ nữ vào lòng, sau đó liền trở thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi, có phải như vậy không, Niên thúc thúc?” Lam Dịch Dịch gương mặt đáng yêu ngẩng lên hỏi, cười hề hề nhìn Niên Bình Sùng, nó rất tò mò chuyện này cơ, cho nên chẳng quan tâm có người nào ở đây, liền cứ thế mà nói ra.
“A! Lam Dịch Dịch, tiểu hổn đãn ngươi lại bán đứng bổn thiếu chủ, bổn thiếu chủ sau này không dẫn ngươi đến đó nữa.” Niên Bình Sùng hét lên, cũng chẳng dám nhìn đến ánh mắt giết người của Lam Tử Duyệt, Oa! Lam Dịch Dịch này, thật không đủ nghĩa khí, sau này hắn cũng chẳng dám nó dắt nó đi nữa, nếu hắn mà dắt nó đi, vậy hắn chính là tiểu cường mà nam nhân bà nói.
“A!” Lam Dịch Dịch cũng biết nó lỡ miệng,nhanh tay che lại cái miệng nhỏ, áy náy nhìn nhìn Niên Bình Sùng, nó, nó không phải cố ý đâu, chỉ là gặp phải chuyện nó hiếu kỳ thôi mà.
“Niên Bình Sùng, lá gan ngươi lớn thật, dám dạy hư con ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi, ngươi.” Lam Tử sau khi giận dữ hét lên, liền nắm chặt lỗ tay của Niên Bình Sùng.
Huyền Cơ Tử và Lam Tử Thiên, Lam Thành Thành, Bắc Sơn nhịn cười, chỉ có Niên Phúc và Lam Dịch Dịch là đau lòng nhìn Niên Bình Sùng.
“A! Nam nhân bà, đau, đau, ngươi nhẹ tay chút!” Niên Bình Sùng nghiêng đầu, rụt cổ, cầu xin Lam Tử Duyệt tha thứ.
“Không đau ngươi sẽ không nhớ lâu được, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nói với Dịch Nhi những chuyện không đâu, còn nữa, lúc ở thành Bình Dương, chuyện ngươi dẫn theo Dịch Nhi đi bắt trộm lão gà mái của Tú cô gia làm gà quay ta đã sớm biết, ngươi xem ngươi, đã lớn thế này rồi, như một hài tử lên ba, còn hại ta đền cho Tú cô mười hai lượng bạc, một lão gà mái, mười hai lượng bạc! Ở tửu lầu, có thể thưởng thức được 2 con gà nướng sẵn, ngươi biết không hả?” Lam Tử Duyệt không chỉ không nhẹ tay mà còn tăng thêm sức.
“Không phải, không phải, nam nhân bà, ngươi buông ta ra rồi nói, ta đường đường là một đại nam nhân ngươi lại nắm tai ta như vậy, làm ta rất khó xử! A!” Niên Bình Sùng cười hì hì cầu xin tha thứ, cả đời này hắn cũng chẳng dám trước mặt nam nhân bà khoe khoang.
“Ừ! Đi, đi mà anh hùng cứu mỹ nhân.” Lam Tử Duyệt một phát đẩy thẳng Niên Bình Sùng lao ra ngoài xe ngựa, dù sao lát cũng phải ra tay giúp đỡ, chi bằng để hắn tiên phong trước.
“A! Nam nhân bà, sao ngươi vô lương tâm thế! Ngươi.” Niên Bình Sùng bên chạy, bên sử dụng ngự lực bay lên.
“Ai! Tiểu nha đầu, Đừng! Người bên ngoài chúng ta trêu không nổi!” Huyền Cơ Tử vội vàng ngăn cản, nhưng đã chậm một bước.
Long Thiên Tuyệt và Mộc Thành Phong yên lặng quan sát, đột nhiên trông thấy Niên Bình Sùng từ trong mưa xuất hiện, còn đi cứu người, ai nấy đều nhíu mày.
Ngước nhìn xe ngựa của Lam Tử Duyệt, vậy mà chỉ có một mình Niên Bình Sùng xuất hiện.
“Huyền lão gia, sao vậy, hắc y mông diện nhân bên ngoài là người gì? Tại sao chúng ta lại không thể trêu vào?” Lam Tử Duyệt nghiêm túc bĩu môi, người không thể trêu vào nàng cũng chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng mà sâu bám đuôi đó bị nàng đẩy ra rồi, giờ cho dù nàng không ra ngoài cũng đã dính phải phiền toái rồi.