“Xem ngươi nói kìa, bổn thiếu chủ chăm sóc Dịch Nhi không tốt, nhưng không phải vẫn còn Cữu cữu Dịch Nhi ở đây sao? ngươi còn gì mà không yên tâm?”
Niên Bình Sùng sờ sờ mũi, nếu ngay cả Lam Thành Thành mà hắn còn chăm sóc không được, hắn sẽ không không họ Niên nữa.
“Được rồi, vậy Dịch Nhi nhờ vào mọi người rồi.” Lam Tử Duyệt đương nhiên biết họ sẽ thay nàng chăm sóc Dịch Nhi,Lam Tử Duyệt xoay người đi về phía xe ngựa.
Long Thiên Tuyệt cũng đi về phía trước vài bước, nếu như có thể, hắn cũng muốn theo, hài tử của hắn xảy ra chuyện, phụ thân như hắn lại không thể ở bên cạnh nó.
Mộc Thành Phong không chú ý gì khác, đem mọi biểu hiện và hành động của Long Thiên Tuyệt khắc sâu trong lòng, hắn dường như rất quan tâm Lam Dịch Dịch!
“Thành Nhi, vẫn còn một canh giờ là trời sắp sáng, nghỉ ngơi thêm một canh giờ chúng ta lên đường đi!” Lam Tử Thiên cúi người xuống ôn nhu nói với Lam Thành Thành.
“Vâng, Cữu cữu.” Lam Thành Thành gật gật đầu, ngoan ngoãn bước vào trong xe.
“Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi! Có lão đầu ta bên cạnh Dịch Nhi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Huyền Cơ Tử theo sau Lam Thành Thành bước lên xe ngựa.
Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng ngước nhìn Huyền Cơ Tử lên xe ngựa của Lam Thành Thành, trong lòng cũng yên tâm hơn, cũng xoay người bước về xe ngựa của mình.
Mộc Thành Phong nhìn ánh mắt của Long Thiên Tuyệt vẫn một mực theo dõi xe ngựa của Lam Thành Thành, bị Long Thiên Ngâm phát hiện, mới ngượng ngùng quay về xe ngựa của mình.
Nhìn mọi người đều đi hết, Long Thiên Ngâm đi đến phía sau Long Thiên Tuyệt: “Đại ca, đừng lo lắng, có Lam Mân Côi ở đây, Dịch Nhi sẽ ổn thôi, huynh mệt mỏi một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi!”
“Thiên Ngâm, truyền mệnh lệnh của bổn tọa, bảo Tam Hiệp, Đoạt mệnh, Đoạt Phách, Đoạt hồn triệt để điều tra chuyện hôm nay, trước khi đến Xích Kinh, điều tra rõ cho ta, bổn tọa phải biết được hắc y mông diện nhân xuất hiện đêm nay là ai? Người này tu vi cao, sau khi trở về, đệ đem mọi chuyện xảy ra đêm nay từ đầu chí cuối kể hết cho ta.”
“Vâng, đại ca.” Long Thiên Ngâm gật đầu.
Long Thiên Tuyệt xoay người lên xe ngựa, Long Thiên Ngâm nhanh chóng theo sau.
Đợi Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm rời khỏi, Mộc Thành Phong mới từ phía sau xe ngựa bước ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, họ chính là Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm, nhưng hắn không lo lắng chuyện đêm nay sẽ bị phanh phui, chuyện đêm nay, hắn làm đến thiên y vô phùng* (*không chút sơ hở), sư phụ và họ chưa từng tiếp xúc, lúc xảy ra chuyện, hắn luôn ở cùng bọn họ, đương nhiên sẽ không có lý do bị hoài nghi, nhưng đáng hận là, đêm nay lúc đến Hưu Linh Cốc, bị trận ngự khí đó thổi bay, lúc đến Hưu Linh Cốc là đã trễ, Lam Tử Duyệt lấy được hết mọi thánh vật, đúng là rổ tre đựng nước cũng bằng không* (*công dã tràng), Lam Tử Duyệt, cái tên này sáu năm trước ở Xích Kích đã lẫy lừng, có lẽ sau khi trở về Xích Kinh, mọi chuyện sẽ ngày một đặc sắc. Mộc Thành Phong âm trầm cười, xoay người bước vào Túc Ý không gian giới, hắn phải đến gặp sư phụ rồi.
Trong Túc Ý không gian giới, Thiên Chung Thao vẫn như mọi ngày tiếp tục tu luyện, dường như chuyện đêm nay chẳng ảnh hưởng đến hắn, nghe tiếng động của Mộc Thành Phong, mắt cũng không mở.
Mộc Thành Phong giậm chân, ngước nhìn sư phụ vẫn đang nhắm chặt mặt, trong lòng giận dữ, chuyện đêm nay, nếu không bởi vì sư phụ hành sự độc đoán, thì sao thất bại?
“Phong Nhi bái kiến sư phụ.” Mặc kệ trong lòng bất mãn, nhưng bên ngoài Mộc Thành Phong vẫn luôn thể hiện sự tôn kính đối với Thiên Chung Thao.