Phó Hàn trầm mặc một lúc rồi đưa tay đem chúng xuống.
"Cái này, Giang Yêu Yêu...", trong giọng nói của anh có một cảm giác bối rối mơ hồ.
- ----
Bên ngoài phòng tắm, Giang Yêu Yêu ăn mì xong nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, trợn tròn mắt, tầm mắt nhìn về bên phải phía trước rồi dừng lại.
Tầm khăn trải giường màu xám đập vào mắt cô.
Đó là phòng ngủ của chồng cô.
Giang Yêu Yêu chớp chớp mi, cong khóe môi, của chồng cô thì không phải cũng là của cô sao?
Giang Yêu Yêu đặt đũa xuống, lập tức đi đến cửa phòng ngủ, nhìn vào bên trong.
Phòng không lớn, bài trí đơn giản nhưng rất ngăn nắp. Khi cô đi một vòng trong phòng, ánh mắt rơi vào một quyển sách dày cộp bên cạnh bàn làm việc.
Cô đi tới, dùng ngón tay lật lật từng trang sách, nhìn thấy bên trong toàn tiếng nước ngoài khiến cô lập tức cảm thấy buồn ngủ. Yêu Yêu dừng lại, gấp sách, nhìn về phía giường.
Có một chiếc gối máu xám ở trên đó, một ý tuyệt vời lóe lên trong đầu cô.
Nếu cô ngủ quên thì anh cũng không thể đưa cô về nhà.
Chỉ nghĩ đến đây, Yêu Yêu lập tức nằm xuống giường, đắp chăn kín mít, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng hòa với hương thơm lành lạnh bao trùm lấy cô. Yêu Yêu vùi mình vào trong chăn, vui vẻ lăn lộn trong đó.
Một lúc sau, cô ló mặt ra, cong môi, cuối cùng cũng được nằm trên giường của chồng cô!
Lò sưởi cạnh tường không biết được bật lên từ lúc nào, không khí ấm áp khiến Giang Yêu Yêu đang nằm trong chăn dễ chịu nheo mắt. Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến khiến mí mắt cô sụp xuống vài lần rồi từ từ nhắm hẳn.
Phó Hàn cầm trên tay bộ quần áo cần sấy đi ra khỏi phòng tắm, thấy phòng khách không có người, ánh mắt theo bản năng chuyển hướng tới phòng ngủ, nhìn thấy giường phồng lên một đống, liền đi vào.
Anh đi đến bên giường, đặt quần áo bên cạnh gối, cúi người kéo chăn xuống, thấp giọng gọi: "Giang Yêu Yêu"
Người trên giường bỗng dưng kéo chăn xuống, tay anh khựng lại một chút, nhìn người trên giường.
Quần áo trên người Giang Yêu Yêu rộng thùng thình, cổ áo hở lộ ra một mảng làn da trắng như tuyết, mái tóc hơi rối chút bên tai. Khuôn mặt cô cũng không lớn bằng lòng bàn tay, sắc mặt đôi môi còn có chút nhợt nhạt.
Trông phá lệ mỏng manh, tinh tế.
Phó Hàn nhìn cô một lúc rồi đắp chăn lại.
Anh vừa buông chăn ra, đứng thẳng lên thì tay bị ai đó nắm lấy.
"Đừng bỏ lại Yêu Yêu mà"
Đôi mắt cô đầy sương mù nhìn thẳng vào anh.
Phó Hàn im lặng nhìn cô vài giây, sau đó nắm tay cô, thấp giọng dỗ dành: "Được, không đi đâu cả, mau ngủ đi"
"Em sợ bóng tối, đừng rời đi..."
Phó Hàn nhìn chằm chằm khóe mắt sắp rơi lệ của cô, lại nhẹ giọng dỗ: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ rơi em"
Cô nắm chặt tay anh, hàng mi từ từ khép lại rồi bỗng dưng mở ra một cách mạnh mẽ, "Chồng"
Phó Hàn choáng váng, cảm thấy cổ mình bị một vòng tay câu lấy, anh mất thăng bằng rồi ngã xuống giường trong giây lát.
Vào vài giây cuối, anh kịp chống tay lên giường và nhìn người bên dưới.
Cánh tay trên cổ đột nhiên siết chặt, yết hầu như bị thứ gì đó cọ qua, cơ bắp toàn thân của Phó Hàn lập tức căng lên.
Đôi môi của Giang Yêu Yêu đang nhẹ nhàng áp vào yết hầu của anh.
"Chồng yêu, chúng ta ngủ cùng nhau đi."
"...."
- -----
Giang Yêu Yêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mở mắt ra, cầm chiếc điện thoại di động trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường lên, bấm nhấc máy.
"Yêu Yêu, mau thay quần áo rồi xuống dưới lầu", Giọng nói của Giang Bùi truyền đến.
Giang Yêu Yêu từ trên giường bật dậy, nhìn xung quanh. Trong phòng yêu tĩnh, chỉ có một mình cô. Cô xuống giường, đi dép lê vào, ra khỏi phòng ngủ, nhìn vào phòng khách.
Bên ngoài không có ai, anh ấy đi làm sao?
Giống như đang trả lời thắc mắc của cô, giọng nói của Giang Bùi lại vang lên, "Phó Hàn đến bệnh viện rồi, mau xuống đi, em có biết hôm qua anh tìm em bao lâu không? Em còn có thể tùy tiện hơn nữa không?"
Giang Yêu Yêu bĩu môi, ảo não nhỏ nhỏ giọng lầm bầm: "Phó Hàn không gọi mình dậy mà đi liền vậy, thật khó khăn mới ngủ..."
"Giang Yêu Yêu, em đang nói gì đó", âm thanh lại nâng lên cao hơn.
Giang Yêu Yêu lập tức thay đổi lời nói: "Không ngủ quên là em có thể hảo hảo chỉnh Phó Hàn rồi, thứ quỷ xui xẻo!"
"Không được nói Phó Hàn như vậy, cũng không nghĩ mạng em là ai nhặt về cho. Sao còn khôgn mau xuống dưới?"
Giang Yêu Yêu lưu luyến không rời mà nhìn trong nhà, không tình nguyện đáp: "Em xuống liền đây anh hai"
- ---
Trên đường trở về, Giang Yêu Yêu vẫn luôn ảo não chuyện cô đi ngủ quá sớm vào tối hôm qua, huống chi cô còn không biết Phó Hàn rời đi khi nào. Đúng vậy, Yêu Yêu thậm chí còn không biết buổi tối anh đi ngủ lúc mấy giờ.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, lần sau sẽ phải kiếm cớ gì để đi tìm anh đây?
"Yêu Yêu, em với Cố Phóng xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên đường đang bị kẹt xe.Giang Bùi dừng xe lại, nhìn về phía Giang Yêu Yêu.
Giang Yêu Yêu thu hồi ánh mắt và nhìn Giang Bùi, đối mặt với ánh mắt của anh hai, cô chột dạ nhìn sang nơi khác và trả lời: "Em cảm thấy Cố Phóng không đủ quan tâm đến em, đi đăng ký kết hôn còn có thể đến muộn, em còn mong đợi gì ở anh ấy?"
Giang Bùi nhấp môi liếc nhìn mặt cô, "Thái độ của em với cậu ta trước đây không giống như vậy, tình cảm của hai đứa lâu như vậy bảo chia tay liền chia tay sao? Em suy nghĩ nghiêm túc đấy chứ?"
" Anh hai, con người ai cũng sẽ thay đổi, em khôi phục trí nhớ, nhưng tình cảm đã không còn thì phải làm sao? Nói lâu, nhưng mới có hơn một năm quen chính thức, suy xét kỹ càng, vẫn là nên cùng anh ta chia tay đi." Giang Yêu Yêu cau mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Giang Bùi im lặng giơ tay chạm vào đầu cô, ôn nhu nói: "Anh chỉ là lo lắng cho em, nếu em đã suy nghĩ kỹ, anh sẽ ủng hộ em."
"Cảm ơn anh", Giang Yêu Yêu nghe vậy lập tức cong khóe môi.
Giang Bùi nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, im lặng nuốt xuống những gì anh muốn nói.
"Anh hai, đừng nháo, lái xe đi."
Giang Bùi thu hồi tay, khởi động xe.
Mười phút sau, xe của Giang Bùi đã đỗ trong ga ra của Giang gia, anh vừa tháo thắt dây an toàn thì tiếng rung vang lên, anh cầm điện thoại lên xem tên trên đó, lập tức kết nối.
"Chào dì?"
Giang Yêu Yêu đang tháo dây an toàn nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía Giang Bùi.
"Cô ơi, buổi xem mắt đã được sắp xếp. Ngày mai lúc sáu giờ sáng tại quán cà phê Mạnh Đạo, người phụ nữ mà con quen biết tính cách cũng tốt, cô ấy từng du học đại học, hiện đang làm việc trong lĩnh vực tài chính."
"Tốt, quyết định rồi, con nhớ làm sao cho Phó Hàn đến đúng giờ." Giọng nói của Thư Thanh với một nụ cười phát ra rõ ràng từ ống nghe.
Giang Yêu Yêu cũng lắng nghe, và cô ngay lập tức nhìn Giang Bùi.
Giang Bùi cúp điện thoại, cảm thấy có một ánh mắt thiêu đốt đang nhìn mình, anh quay lại.
Giang Yêu Yêu mở to hai mắt tức giận nhìn anh.
"Có chuyện gì sao?" Giang Bùi hỏi một cách khó hiểu.
"Anh, vừa rồi anh với dì nói cái gì?" giọng nói của Giang Yêu Yêu có chút tức giận run lên.
Giang Bùi nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của cô, anh nhìn cô và thành thật trả lời: "Giới thiệu một người cô gái cho Phó Hàn, đó là một buổi hẹn hò xem mắt."
" Sao anh có thể sắp xếp cho Phó Hàn đi xem mắt cơ chứ? Anh không biết anh ấy là..."
Chồng của cô, Giang Yêu Yêu trong lòng tức giận suýt nữa hét lên.
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh ta là cộng sự chí cốt của em, anh không được giới thiệu bạn gái cho anh ta."
Giang Bội cười, phớt lờ lời cô nói: "Trở về thôi." Nói xong, anh bấm chìa khóa xe, xuống xe.
Giang Yêu Yêu lập tức xuống xe, đuổi theo Giang Bùi đang đi phía trước, khoác tay anh: "Anh, anh đừng giới thiệu bạn gái cho anh ấy được không?"
Giang Bùi dừng lại, kéo tay cô, "Không được, anh không thể đồng ý với em, anh đã hứa với dì rồi. Bây giờ anh còn phải đi công ty, đừng quậy nữa."
Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm bóng lưng phía xa, tức giận nói: "Em không đồng ý, em sẽ không trơ mắt nhìn chồng mình hẹn hò với người khác."
- -----
5:30 chiều ngày hôm sau, Giang Yêu Yêu đỗ xe ở bãi đậu bên cạnh quán cà phê Mạnh Đảo, cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, mở hộp thoại mà cô trò chuyện tối qua.
[Tối qua tớ muốn hỏi cậu, nhưng...]
Cô vừa gửi tin, bên kia lập tức trả lời.
Văn Ngọc: [ Yêu Yêu, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, có gì cậu nói thẳng đi. Nói thật, buổi xem mắt cũng là do mẹ tớ ép buộc, bà ấy thề rằng buổi xem mắt này đối tượng rất đẹp trai, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý đi. ]
Giang Yêu Yêu: [ Thật ra là, tớ đã đến bệnh viện xem diện mạo người thật, chỉ là...]
Văn Dục: [ Làm sao vậy? Mau nói đi, tớ phải đi bây giờ nè]
Giang Yêu Yêu mím môi cố nén cười, đáp vài câu.
[Chỉ là tóc không được nhiều lắm. ]
Văn Ngọc: [...]
Giang Yêu Yêu thấy không có trả lời, cố nén cười nhắn tiếp: [ Cũng không có gì quá đáng lắm. Trừ đỉnh đầu, những chỗ khác có. ]
Lần này còn không có dấu chấm lửng, phải một lúc sau bên kia mới trả lời.
Văn Ngọc: [ Aaa, làm sao bây giờ?! Tớ đã đáp ứng với mẹ rồi, không đi sẽ bị niệm cả năm mất. ]
Giang Yêu Yêu: [ Ài, vậy hay là như vầy đi, việc này cũng là do anh trai tớ làm không thõa đán, vì vậy tớ sẽ đi thay cậu và giải thích rõ ràng với anh ấy.]
Văn Ngọc: [ A! Yêu Yêu, tớ cảm thấy cậu chính là tỷ muội tốt nhất của tớ, cám ơn cậu nhiều, nam nhân xấu cũng không sao, chỉ là trọc thì...]
Trả lời xong tin nhắn với Văn Ngọc, Giang Yêu Yêu xuống xe lập tức đi vào quán cà phê, lễ tân tiến lên lịch sự hỏi:
"Chào cô, cô có hẹn trước không ạ?"
Giang Yêu Yêu dùng ngón trỏ lấy chiếc kính râm trên mặt ra, nhếch môi cười: "Vâng, chúng tôi đặt bàn số 6 cho hai người."
Nhân viên lễ tân vươn tay về phía trước, "Mời cô đi ở bên này."
Giang Yêu Yêu ngồi xuống, đặt túi xách bên cạnh bàn.
Cô đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã năm giờ năm mươi, vừa hạ tay xuống thì nghe thấy "Xin chào"
Giang Yêu Yêu vô thức ngước mắt lên, một bóng người cao lớn đi về phía cô, cô vẫy tay với người trước mặt.
Đứng ở bên cạnh người phục vụ, Phó Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt phản chiếu một đôi mắt sáng ngời, anh nhướng mày.
Đôi mắt anh tựa hồ muốn nói: "Tại sao lại là cô?"
Giang Yêu Yêu nhìn thẳng vào anh, đắc thắng hếch cằm, "Anh tới xem mắt sao?"
Phó Hàn trừng mắt nhìn cô, không trả lời.
Sắc mặt Giang Yêu Yêu càng thêm đắc ý, ngữ khí rất "khoa trương" nói: "Anh cảm thấy đây là trùng hợp sao? Đúng rồi đó.