Thiên Sủng

Chương 12: Em muốn về nhà với anh (1)




Lúc này, mưa đột nhiên nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi xuống mặt đất lọt vào tai Phó Hàn rõ ràng. Anh nghiêng ô về phía trước, che chắn cho Giang Yêu Yêu, rất nhanh sau đó lưng anh đã bị nước mưa thấm ướt.

Phó Hàn chậm rãi buông tay ra khỏi eo cô, nhìn mái tóc ướt đấm nước mưa của cô, nhíu mày hỏi: "Sao em không mang theo ô?"

Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt, đáp: "Bởi vì chỉ có một chiếc ô kia thôi, cái anh kia, gọi là Cố Phóng, anh ta cầm nó đi mất rồi."

"Làm thế nào mà em lại đến được đây?", Phó Hàn đánh giá cô từ trên xuống dưới và giúp cô đứng thẳng lại, thoát khỏi vòng tay của mình, sau đó hỏi: "Anh trai của em có biết chuyện này không?"

"Em...", Giang Yêu Yêu né tránh ánh mắt của anh, "Anh ấy lát nữa sẽ tới, anh của em..."

Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, giương mắt nhìn anh, "Anh ấy nói dối, anh cũng nói dối, cả hai người đều là đồ lừa đảo. Anh rõ ràng là đang ở bệnh viện, tại sao lại không đến tìm em?"

Phó Hàn trầm mặc một hồi, nhướng mày đứng thẳng lên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Anh không gạt em."

Giang Yêu Yêu: "Anh gạt em, anh xem hiện tại anh đang ở bệnh viện là sao?"

Phó Hàn nhìn cô, "Bây giờ em còn đang thực hiện hồi phục chức năng ở trung tâm có phải không?"

Giang Yêu Yêu gật đầu than thở: "Đúng vậy, cách một ngày đi một lần, thật là phiền phức mà."

Phó Hàn lại hỏi: "Bác sĩ nói khi nào em không cần phải đến đó nữa?"

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Nếu như em không còn vấn đề gì nữa?"

Phó Hàn nghe vậy thì gật đầu, "Lúc đó chúng ta đã hẹn nhau, khi nào em khỏi bệnh hoàn toàn, còn anh thì hoàn thành việc học, lúc đó sẽ trở về gặp em. Hiện tại chỉ thõa một điều kiện, cho nên không tính là anh gạt em."

Một hơi này của Phó Hàn khiến Giang Yêu Yêu choáng váng, cô ngây người tại chỗ, mở miệng mấy lần rồi lại ngậm lại.

Phó Hàn nhìn ngón tay cô nắm lấy chân váy, cô nắm rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại vài lần, làn váy đã bị cô nắm cho nhăn lại, đáy mắt anh hiện lên ý cười.

Trước đây, khi Yêu Yêu không thể giải được bài toán nào đó, cô ấy sẽ làm hành động này.

Giang Yêu Yêu sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn anh, "Kỳ thật em nghe vẫn chưa hiểu."

Phó Hàn mím môi nhịn cười, nghiêm túc nhìn cô, "Có nghĩa là anh không có gạt em."

"Này Phó Hàn, anh đi du học lúc nào vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?", Trần Viễn đi lên trước một bước, rõ ràng là nói chuyện với Phó Hàn, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá Giang Yêu Yêu.

"Anh đúng là cao thủ thật đó, từ khi nào mà anh bí mật tìm được một mỹ nữ như thế này, mau giới thiệu cho chúng ta biết đi."

Phó Hàn liếc Trần Viễn, "Sao cậu tự nhiên lại nói nhiều như vậy?"

Trần Viễn không chút chột dạ quay đầu lại: "Không phải a. Đâu phải cậu không biết, tôi nói nhiều đâu chỉ mới ngày một ngày hai."

Giang Yêu Yêu trừng mắt, bắt lấy cánh tay của Phó Hàn, "Anh xem, rõ ràng là anh gạt em, căn bản anh không có đi du học."

Phó Hàn muốn thu tay lại, nhưng không ngờ, anh vừa cử động, liền bị một người ôm lại.

Giang Yêu Yêu ôm chặt cứng cánh tay của anh, nửa người như dựa vào người anh, lẩm bẩm: "Từ nay về sau, mỗi ngày em đều sẽ đi theo anh, không bao giờ rời nửa bước".

Trên cánh tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, anh nhíu mày nhìn xuống cánh tay trắng nõn như sứ của cô. Trên da thịt cô có từng giọt mưa lăn xuống, quần áo của cô ướt sũng, dính chặt vào người.

Anh lại nghiêng ô về phía cô, nói với lão Triệu bên cạnh: "Lão Triệu, buổi chiều anh thay tôi trực khoa chút, tôi đưa cô ấy về."

Lão Triệu nhìn Giang Yêu Yêu ôm chặt lấy Phó Hàn, gật đầu cười cười, "Không thành vấn đề, hai người cứ đi thong thả"

Phó Hàn đáp: "Được, cảm ơn anh"

Vừa định quay lại, anh lại nghe thấy Trần Viễn cười trêu chọc: "Chị dâu, chị lợi hại thật đấy, có thể khiến thánh tăng quan tâm đến chuyện phàm tục."

Anh ta giơ ngón tay cái lên với Giang Yêu Yêu.

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu hỏi Trần Viễn: "Thánh tăng là ai?"

Ngay khi Trần Viễn định trả lời, Phó Hàn đã cắt ngang trước, "Đừng nghe cậu ta nói nhảm."

Nói xong, anh liếc nhìn Trần Viễn, ra hiệu cho anh ta im lặng.

Mối quan hệ giữa hai người họ khá tốt, Trần Viễn thích đùa, Phó Hàn thì ít nói, nhưng chỉ cần một cử chỉ là đã hiểu ý nhau. Trần Viễn còn muốn trêu chọc thêm vài câu, thấy ánh mắt của Phó Hàn thì ngậm miệng lại.

Với cái nhìn này, Trần Viễn biết rằng đó không phải là đùa.

Phó Hàn nhìn Giang Yêu Yêu bên cạnh, hạ giọng nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà trước"

Giang Yêu đảo mắt, gật đầu: "Được, nghe anh". 

Nói xong hai người xoay người, đi về phía cổng bệnh viện.

Lão Triệu nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất, mỉm cười nhìn Trần Viễn bên cạnh, "Lần này cậu thật sự là thanh niên độc thân duy nhất còn sót lại của khoa"

Trần Viễn cười nhạt, "Vậy anh mau mau nhờ chị dâu giới thiệu cho em một người đi, đừng để em là người duy nhất còn lại"

Lão Triệu: "Ta sớm đã nói với chị dâu của ngươi rồi, chỉ là bất quá, Phó Hàn tìm bạn gái khi nào vậy? Sao không nghe cậu ta nhắc đến bao giờ?"

"Cái này em cũng không biết. Thôi không nói nữa, em phải đi ăn cơm đây", nói xong Trần Viễn liền hướng nhà ăn mà chạy.

Lão Triệu ở phía sau gọi anh ta, "Hai giờ chiều nhà ăn mới đóng cửa, cậu vội vàng như vậu, là quỷ đói đầu thai sao?"

Trần Viễn quay đầu lại, "Đương nhiên là phải vội rồi, em phải ăn nhanh nhanh còn lên khoa đưa tin Thánh tăng thoát ế."

- ---

Phó Hàn khởi động ô tô lại không lập tức lái xe đi. Anh vươn tay đến bảng điều khiển trung tâm của xe, ấn bật điều hòa, anh quay đầu nhìn người ngồi trên ghế phụ. 

Giang Yêu Yêu mũi đỏ lên vì lạnh, cúi đầu xoa xoa bàn tay.

Hiện tại đã tới tháng chín, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ. Lần này trời mưa lâu như vậy, nhiệt độ đã giảm xuống khá nhiều. 

Anh vươn tay mở chiếc hộp trước mặt Giang Yêu Yêu, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho Yêu Yêu.

"Lấy khăn này lau tạm, bây giờ anh sẽ đưa em về". 

Giang Yêu Yêu cầm lấy khăn, đối mặt với anh, cô mím môi lắc đầu, "Em không muốn về nhà"

Thấy cô cầm khăn nhưng không có ý định dùng, Phó Hàn cầm lấy khăn trên tay cô, trực tiếp lau mái tóc ước sũng của cô. Anh lau chậm lại, "Sao em lại không muốn, trời mưa to như vậy em muốn đi đâu."

Giang Yêu Yêu thò mặt ra khỏi khăn, nhìn thẳng vào mắt anh, "Ở nhà không có anh, em muốn ở cùng với anh.:

Động tác trên tay Phó Hàn dừng lại chút, đối diện với Yêu Yêu, một hồi lâu anh mới mở lời: "Chúng ta không phải đã nói, em phải ngoan ngoan dưỡng cho hết bệnh, anh mới đến tìm em sao"

"Nhưng em thấy anh cũng có thể chăm sóc cho em mà? Anh không còn yêu em nữa sao?", Giang Yêu Yêu nói đến đây thì mắt đỏ ửng.

Phó Hàn nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, không đáp lời.

Cô lặp đi lặp lại những gì mình vừa nói ở trong lòng, "Anh không còn yêu em nữa sao?"

Giang Yêu Yêu thấy anh im lặng liền đảo mắt, đưa tay xoa xoa cánh tay, "Em thấy lạnh quá"

Phó Hàn đem khăn từ trên đầu Yêu Yêu xuống, duỗi tay điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, "Về nhà sớm chút, tắm và thay quần áo kẻo bệnh"

"Em không về", Yêu Yêu lắc đầu.

Phó Hàn kiên nhẫn hỏi cô: "Không về nhà thì làm sao mà thay quần áo được?"

Giang Yêu Yêu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Em muốn cùng anh về nhà của anh để thay."

"....."

"Không được, hiện tại anh không tiện", Phó Hàn lập tức từ chối, khởi động xe.

Giang Yêu Yêu vừa nghe lời này, liền quay mặt về phía cửa kính, bĩu môi cụp mắt, "Anh đưa em trở về cũng vô dụng, em vẫn có thể chạy được. Anh là người nói dối, ai cũng là người nói dối."

"Mọi người đều gạt em."

Phó Hàn nhìn cô, lưng cô hướng về phía anh. Mái tóc ngắn của cô dường như dài thêm đôi chút, nhưng bờ vai lại hơi gầy gò, trông yếu đuối mong manh. Anh trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Vậy em có thể đảm bảo với anh, là khi em thay quần áo xong liền ngoan ngoãn về nhà được không?"

- ---