Thiên Sủng

Chương 11: Nhảy vào vòng tay cô ngày đêm thương nhớ




Đôi mắt cô sáng long lanh nhìn về phía Phó Hàn, anh dừng lại chút, định lừa cô: "Hay là, chờ anh trở về rồi hôn em được không?"

Giang Yêu Yêu móc chặt lấy tay anh, mày nhíu lại, hai cái má phồng lên trông như hai cái bánh bao, cô mím chặt môi, "Không, anh không chịu hôn em thì em sẽ không buông ra đâu."

Ngón út của hai người móc chặt vào nhau, đụng chạm da thịt khiến lưng anh theo bản năng trở nên căng thẳng. Im lặng vài giây, cuối cùng anh gật đầu: "Được, Yêu Yêu."

Giang Yêu Yêu nghe vậy trên mặt liền lộ ra nụ cười, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Chồng yêu, hôn nhanh lên đi, em chu môi mỏi lắm rồi nè."

Thấy Phó Hàn vẫn chưa chịu động đậy, cô ngửa đầu thúc giục: "Mau hôn em đi."

Lông mi của cô rất dài, nhìn từ góc độ này có thể thấy đuôi lông mi của cô cong cong, run run như vẫy gọi lòng người.

Nhìn đôi mắt sáng rực kia, hầu kết Phó Hàn trượt xuống, anh nhẹ giọng nói: "Em nhắm mắt lại trước đi."

Giang Yêu Yêu lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó chu môi cao hơn.

Ánh mắt của Phó Hàn dừng lại trên môi cô vài giây trước khi anh duỗi ngón tay ra.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người Giang Yêu Yêu, khuôn mặt căng thẳng của cô ửng đỏ, ngay cả những sợi lông tơ tren mặt cô cũng khẽ run.

Phó Hàn nhướng mi, nở nụ cười rất dịu dàng, anh áp phần mặt trong ngón tay dán lên môi cô.

Mùi nước khử trùng lẫn với mùi trầm hương lành lạnh khiến cho Giang Yêu Yêu hít một hơi, tay còn lại nắm chặt ga giường.

Nuốt nước bọt vài lần, cô mới hạ môi xuống, lẩm bẩm nói: "Chồng yêu tại sao lại chưa hôn?". Vừa nói xong liền cảm giác được một cỗ ấm áp chạm vào trên môi.

Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng.

Giang Yêu Yêu sững người, ngồi yên không dám cử động.

Phó Hàn đứng thẳng dậy, thu tay về, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vài cái, cảm xúc trơn trơn và mềm mại bắt đầu lan ra từng chút một.

"Bây giờ có thể để anh đi chưa?"

Trái tim Giang Yêu Yêu đập nhanh một cái dồn dập, phảng phất như thể muốn từ trong lồng ngực nhảy ra. Cô liếm liếm môi sau đó mở to mắt:

"Có thể hôn thêm một cái nữa không?"

"...."

Ngón trỏ của Phó Hàn hơi co lại, làm động tác vờ như muốn gõ nhẹ lên trán Yêu Yêu, "Sao em vẫn nghịch ngợm như khi còn bé vậy".

Giang Yêu Yêu kinh ngạc chớp chớp mắt, lại phát hiện ngón tay của Phó Hàn không rơi xuống.

Đang muốn chạm vào trán của cô, Phó Hàn thu tay lại: "Giang Yêu Yêu, em thật biết hành anh mà."

Giang Yêu Yêu mím môi dưới, ngón tay út buông ra móc lại mấy lần mới miễn cưỡng buông ra, "Em chỉ là không muốn rời xa anh chút nào thôi."

Nghe vậy, Phó Hàn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau nhẹ giọng nói: "Chờ em khỏe lại liền có thể gặp được anh."

Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn anh, "Thật sao?"

Phó Hàn gật đầu, "Thật."

Anh nhìn gò má ửng hồng của cô, "Ngoan ngoãn chữa bệnh, tích cực phối hợp điều trị thì em mới có thể gặp anh sớm hơn".

"Được, em hứa sẽ ngoan ngoãn mà", Giang Yêu Yêu dùng sức gật đầu.

Phó Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đã gạt được Yêu Yêu.

"Vậy tạm biệt em, anh phải đi đây."

Phó Hàn xoay người rời đi.

Tầm mắt Giang Yêu Yêu dính chặt trên người Phó Hàn, không rời đi một chút nào. Ngay khi anh vừa kéo cửa sắp bước ra, cô lại gọi anh, "Từ từ".

Phó Hàn lại quay lại.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng ngập tràn ngoài cửa sổ, cô ngồi trên giường bệnh, ánh sáng ấp áp chiếu lên mặt cô.

Bởi vì tai nạn lần này, cô đã gầy đi khá nhiều, chiếc cằm tròn tròn ban đầu bây giờ trở nên nhòn nhọn, thoạt nhìn khiến cô trở nên yếu đuối, đáng thương.

"Em nói đi", Phó Hàn bất đắc dĩ trả lời.

Giang Yêu Yêu nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: "Em hồi phục, anh nhất định phải đến tìm em, không được gạt em."

Phó Hàn nhìn đôi mắt trong veo của cô, nắm chặt tay nắm cửa, gật đầu, "Anh hứa, sẽ không lừa gạt em".

Chờ khi em khỏi bệnh, chắc có lẽ không muốn anh đến tìm em đâu.

Giang Yêu Yêu cong khóe môi, đôi mắt hồ ly biến thành trăng lưỡi liềm.

Phó Hàn không nói gì nữa, bắt đầu rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy: "Chồng yêu, môi của anh ngọt thật đấy, lần sau anh phải hôn em nhiều hơn chút nữa nha."

"...."

Phó Hàn cứng đờ nhìn người trước mặt.

Giang Bùi khoanh tay đứng ở cửa, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.

"...."

Sau một lát im lặng, Giang Bùi không nói chuyện, chỉ là "thân thiện" mà vỗ vỗ bờ vai của anh, "Thằng nhóc này..."

"Rầm" một tiếng, màng nhĩ anh tê liệt vì tiếng đóng cửa.

Anh đứng đó một lúc, đưa tay lên định chạm vào nơi mà Giang Bùi đã vỗ. Khi tay sắp chạm vào vai, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thu tay lại, xòe lòng bàn tay ra và nhìn vào ngón tay cái của mình.

- ---

Một tháng sau, Giang Bùi đón Giang Yêu Yêu lên xe sau khi đã hồi phục hoàn toàn từ trung tâm phục hồi chức năng.

Ngay khi Giang Yêu Yêu chuẩn bị mở cửa xe, Giang Bùi đã mở trước, sau đó cẩn thận đỡ cô ngồi vào trong xe. Một tay anh chắn ở phía trên xe, một tay đỡ cô ngồi xuống, lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu nhìn Giang Bùi ở ngoài xe, thở dài, "Anh hai, em ổn mà, em có thể tự làm được."

Giang Bùi đứng thẳng người, vươn tay xoa xoa đầu cô, vuốt tóc cô theo thói quen, từ trên đỉnh đầu xuống hết, tóc chỉ dừng lại ở cổ, cuối cùng cũng dài ra một chút.

"Ngoan, Yêu Yêu, bác sĩ nói thời gian hồi phục hoàn toàn cần đến nửa năm, trong thời gian này vẫn phải cẩn thận chút."

Giang Yêu Yêu nghe vậy thì bĩu môi, "Nửa năm, cũng quá dài rồi."

Giang Bùi nhìn hành động trẻ con của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Nửa năm sẽ nhanh chóng trôi qua thôi mà, đến lúc đó em sẽ khỏi bệnh". Nói xong anh đóng cửa xe lại.

Giang Yêu Yêu ngước mắt lên nhìn Giang Bùi vòng qua đầu xe, cô cau mày lầm bầm: "Còn tận 5 tháng mới gặp được anh ấy, lâu quá". Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn Giang Bùi lên xe. Khi anh thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe, cô mím môi, thăm dò hỏi: "Anh, Phó Hàn đã trở về chưa?"

Giang Bùi vừa mới tra chìa khóa vào, nghe thấy cô hỏi thì dừng lại chút rồi trả lời: "Vẫn chưa, phải còn vài tháng nữa mới trở về."

"Còn lâu như vậy sao", sắc mặt Giang Yêu Yêu hoàn toàn suy sụp.

Giang Bùi không nói lời nào, vặn chìa khóa xe, chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe.

Dọc đường đi, Giang Yeu Yêu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại thở dài.

Không biết trời bên ngoài xe bắt đầu mưa từ lúc nào, sấm sét nặng nề cuồn cuộn trên nóc xe, mây đen bao trùm, trong nháy mắt bầu trời tối đen như màn đêm buông xuống.

Người đi bộ bên hai đường hối hả tìm chỗ tránh mưa.

Tâm trạng của Giang Yêu Yêu cũng giống như cơn mưa bất chợt này, phiền muộn và chán nản.

Sau khi xuất viện, bởi vì hôn mê một tháng, tứ chi có chút khô cứng, cô đang tập phục hồi chức năng, gần đây bắt đầu tư vấn tâm lý. Sức khỏe Yêu Yêu ngày một tốt hơn nhưng vẫn chưa gặp lại anh ấy lần nào.

Còn phải chờ vài tháng nữa, như thế này cũng quá dày vò rồi.

Xe chậm rãi dừng lại, Giang Yêu Yêu vẫn tựa ở bên cửa sổ thở dài.

"Chúng ta về đến nhà rồi, Yêu Yêu."

Giang Yêu Yêu cúi đầu gật gật, "Dạ".

"Em xem ai đến này", Giang Bùi chỉ tay ra ngoài cửa xe.

Giang Yêu Yêu ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngoài cổng nhà cô, đang cầm ô quay lưng về phía này.

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn. Xuyên qua màn mưa, bóng lưng có chút mờ mịt, cô mở to mắt, tim đột nhiên nảy lên vài cái, vội vàng mở cửa xe chạy về phía cổng.

"Yêu Yêu, cẩn thận, đừng chạy, bên ngoài còn đang mưa."

Âm thanh sốt sắng truyền đến từ sau lưng Giang Yêu Yêu, cô chạy càng nhanh hơn, nhưng vì vừa mới khôi phục lại, chung quy vẫn không thể chạy quá nhanh.

Như thể nghe thấy giọng nói, bóng người từ từ quay lại.

"Phó Hàn, cuối cùng anh cũng đến rồi."

Người kia vừa xoay người, tán ô chậm rãi hướng lên trên, khi Giang Yêu Yêu nhìn rõ khuôn mặt người nọ, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngúm.

"Sao lại là anh?", nước mưa theo mặt Yêu Yêu lăn xuống, cô nhìn giọt mưa rơi xuống, tâm tình của cô cũng sa sút dần.

Cố Phóng dùng sức nắm chặt cán ô, sắc mặt âm trầm khó coi, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô:

"Anh là bạn trai của em, không nên tới đón em sao?"

"Anh lại ăn nói lung tung, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, Phó Hàn mới là chồng của ta". Giang Yêu Yêu không thèm để ý đến hắn nữa, vòng qua người hắn đi về phía cổng. Nhưng khi cô vừa nhấc chân bước đi, ai đó đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Cô xua tay gạt phắt đi như đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu, "Đừng chạm vào tôi."

Hành động này càng khiến Cố Phóng trở nên tức giận, sắc mặt càng thêm âm trầm. Mấy ngày nay, bởi vì Giang Yêu Yêu mà hắn đã chịu quá nhiều sự sỉ nhục.

Hắn không rời bỏ cô, vậy mà cô liên tục thách thức điểm mấu chốt của hắn.

Suốt ngày gọi người khác là chồng, người đàn ông nào có thể chịu được loại sỉ nhục này đây? Vừa định tiến lên chất vấn cô, hắn liền thấy một người đàn ông đột nhiên đứng bên cạnh cô, lấy ô che chắn cho cô.

Vẻ mặt Cố Phóng cứng đờ, chạm phải một đôi mắt lạnh lùng, hắn lập tức bước lên trước, "Giang tổng."

Nhìn thấy mưa dính trên mặt Giang Yêu Yêu, Giang Bùi đưa ô trong tay cho cô, dịu dàng nói: "Yêu Yêu, em vào nhà trước, nói với thím Trần pha nước nóng cho em tắm, đừng để bị cảm lạnh."

Giang Yêu Yêu mất kiên nhẫn, cầm lấy ô cũng không thèm nhìn, "Dạ", sau đó bước qua cửa.

Thấy bóng lưng Giang Yêu Yêu đã đi xa, Giang Bùi nhướng mày nhìn Cố Phóng, "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Hãy kiên nhẫn với con bé, vậy mà cậu ở đây nóng nảy cái gì?".

Cố Phóng đè nén lửa giận cháy hừng hực trong lồng ngực, siết chặt lấy cán ô, điều chỉnh vẻ mặt trở nên bình tĩnh hết mức có thể, "Tôi không vội, chỉ là tôi quan tâm đến cô ấy quá mà thôi". Hắn dừng lại chút, cụp mắt nói, thanh âm khàn khàn, "Cô ấy trước kia yêu tôi bao nhiêu, hiện tại lại né tránh như vậy, Giang tổng, tôi thực sự rất sốt ruột, muốn cô ấy trở về là Yêu Yêu như trước kia."

"Sau này cô ấy muốn gì tôi đều nghe theo, nuông chiều Yêu Yêu."

Giang Bùi không nói gì, chỉ là nhìn Cố Phóng như thể đang tìm kiếm cái gì đó.

Mưa càng ngày rơi xuống càng nhanh, hệt như tâm tình lúc này của Cố Phóng. Khoảng thời gian gần đây, số lần hắn gặp Giang Yêu Yêu nhiều không đếm xuể, cha hắn cũng không chỉ một lần giục hắn định ngày cưới sớm.

Còn không ngừng đánh mắng hắn ta, nếu không có sự giúp đỡ của gia tộc học Giang, công ty sẽ được giao cho hai người anh em cùng cha khác mẹ của anh ta quản lí,

Không, hắn ta không thể tiếp tục sống cuộc sống như trước đây được nữa.

Cố Phóng ngẩn đầu nhìn Giang Bùi, "Giang tổng, trước khi tai nạn xảy ra, anh cũng biết cô ấy yêu tôi nhiều đến thế nào mà. Tôi sợ rằng sau khi Yêu Yêu bình phục, cô ấy sẽ cảm thấy khổ sở vì đã đối xử với tôi như vậy".

Nghe vậy Giang Bùi trầm ngâm một chút, sau đó hơi hất cằm, "Được, tôi hiểu, cậu về trước đi."

Cố Phóng còn định nói gì đó, Giang Bùi đã xoay người rời đi.

Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, oán hận nhìn bóng lưng của Giang Bùi, các đốt ngón tay nắm cán ô trắng bệch. Hắn vừa định rời đi, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

Giang Bùi đi vài bước rồi xoay người lại, "Tôi sẽ tìm cơ hội để  cậu có thể tiếp xúc với Yêu Yêu nhiều hơn trong thời gian tiếp theo, tôi mong cậu sẽ kiên nhẫn với con bé."

Cố Phóng ngay lập tức gật đầu, "Anh Giang, đừng lo, tôi sẽ đối xử với cô ấy tốt nhất, kiên nhẫn nhất có thể."

Giang Bùi quay người, không nói gì nữa.

Tuy rằng anh không thích Cố Phóng này, nhưng Yêu Yêu nhà anh lại thích, sau khi cô khỏi bệnh, nếu phát hiên Cố Phóng là bị chính mình đuổi đi, không biết cô sẽ đau lòng cỡ nào.

Và anh thật sự hy vọng rằng, Yêu Yêu của anh sẽ hạnh phúc.

Bác sĩ tâm lý mà Phó Hàn giới thiệu nói rằng Giang Yêu Yêu có khả năng cao là do chứng rối loạn căng thẳng sau khi tai nạn xe gây ra. Cô ấy đã vô thức tránh né việc tai nạn, sau đó dẫn đến ký ức bị hỗn loạn.

Cô ấy cần có sự đồng hành cùng với kiên nhẫn của những người thân thiết bên cạnh để hồi phục càng sớm càng tốt.

Sẽ thật tuyệt nếu người Yêu Yêu thích là Phó Hàn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.

"Anh hai, anh mau vào đi, trời còn đang mưa mà?", Giang Yêu Yêu mở cửa, nhìn thấy Giang Bùi đang đứng yêu trong sân mà gọi anh.

Giang Bùi lấy lại tinh thần, bước nhanh lên bậc thang, "Trời đang mưa rất lạnh, mau vào nhà đi."

- ----

Mười giờ tối, Giang Yêu Yêu sau khi tắm xong nằm trên giường, trời bên ngoài vẫn còn đang mưa tầm tã. Một giọng nói vội vã vang lên cùng với tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mưa có vẻ lại trở nên nặng hạt.

Ở đó có mưa không?

Giang Yêu Yêu mở to hai mắt mới xoay người đứng dậy xuống giường, đi dép lê vào, đi ra khỏi cửa. Cô dừng lại trước cửa phòng bênh cạnh đang khép hờ vài bước, nghĩ nghĩ định cong ngón tay định gõ cửa.

Mới vừa giơ tay lên liền nghe được một giọng nói bên trong truyền đến.

"Con bé đã tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu đã giới thiệu người bác sĩ này. Anh ta nói Yêu Yêu hồi phục rất nhanh, có lẽ sẽ sớm khỏe hoàn toàn. Gần đây, con bé ngày nào cũng nói muốn gặp cậu, tôi đều chống đỡ không nổi, thật vất vả mới ngăn con bé lại được."

"Phó Hàn, đợi Yêu Yêu không còn vấn đề gì nữa, tôi sẽ đích thân đưa con bé đến cảm tạ cậu."

Ngón tay Giang Yêu Yêu cứng đờ giữa không trung, cô mím môi trầm giọng nói: "Đồ nói dối, tất cả đều là kẻ nói dối."

Đầu dây bên kia, Phó Hàn tháo kính xuống, đưa tay nhéo nhéo mi tâm, trầm giọng đáp: "Sau khi cô ấy khỏi bệnh có lẽ sẽ không muốn gặp em nữa đâu."

Bên này, người nghe im lặng rồi có chút lúng túng nói: "Rốt cuộc giữa hai người tại sao lại trở nên như thế nhỉ, gặp nhau liền như muốn lao vào cắn nhau?"

Phó Hàn cúp máy, đem mắt kính đeo lên lại, kéo bóng đèn lại gần mặt bàn chút. Có một cuốn sách nằm dưới ngọn đèn, anh lật sách đến một trang nào đó.

Bên trong là một bức ảnh.

Trong bức ảnh, cô gái chải tóc đuôi ngựa, đôi mắt sáng ngời và lay động.

Ánh mắt anh đảo qua một bên rồi dừng lại, phía sau cô gái đó không xa, có một bóng người mơ hồ đang dựa vào tường.

Ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng sấm trầm đục, Phó Hàn nhìn đi chỗ khác, đưa tay chậm rãi đóng sách lại.

- ----

Mưa không ngớt, mãi đến sáng hôm sau mới tạnh. Sau khi Giang Yêu Yêu thay quần áo xong, cô đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Phóng đang đợi dưới lầu, cô khẽ mỉm cười.

Khi Cố Phóng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, hắn có ảo giác về một tương lai xa xăm.

Đã bao lâu rồi Yêu Yêu không cười với hắn như vậy? Lần này cô chủ động rủ hắn đi chơi. Cố Phóng nhếch khóe môi, khẽ gọi: "Yêu Yêu". Giang Yêu Yêu theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng lại lập tức thả lỏng ra. 

Cô đi xuống cầu thang, cười nói: "Tôi muốn đi ăn lẩu cay Trần Ký."

Cố Phóng sửng sốt hỏi: "Giang tổng không phải muốn anh đưa em đi trung tâm phục hồi chức năng sao?"

Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt, hạ giọng nói: "Anh không thể đưa tôi đi ăn sao?"

Cố Phóng vẫn luôn biết Giang Yêu Yêu là tuyệt sắc giai nhân, nhưng trước đây quá mức phô trương khiến anh có cảm giác không chịu nổi. Nhưng từ sau tai nạn, cô thiếu đi vài phần phô trương, nhiều thêm một chút nhu nhược, yếu đuối, khiến người khác không khỏi sinh ra lòng thương tiếc.

Hắn cười cười nói: "Mang em đi ăn cũng được, nhưng chỉ sợ anh trai của em biết...."

Giang Yêu Yêu lập tức cong mắt, "Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh tôi biết đâu, nếu ảnh thật sự biết, tôi sẽ nói là do tôi ép anh. Đi thôi."

Cố Phóng an tâm, nhớ tới trước đây Giang Yêu Yêu cũng không ít lần bảo vệ hắn trước mặt Giang Bùi.

"Vậy thì đi thôi, tôi rất nóng lòng muốn xem thử..."

Câu nói phía sau của Giang Yêu Yêu nhỏ dần, Cố Phóng nghe không rõ, nhìn thấy Giang Yêu Yêu đi tới cửa, hắn lập tức đi theo, "Yêu Yêu, chờ anh với."

Lâu lắm rồi cô mới thay đổi thái độ với hắn, hắn nhất định phải nhân cơ hội này dỗ dành cô cho tốt.

- ---

12 giờ trưa, trời vẫn mưa, Phó Hàn cầm ô đi trên đường đến căn tin nhân viên cùng với hai đồng nghiệp cùng khoa.

Phó Hàn nhìn những hạt mưa rơi nhanh và nghe thấy giọng cười ha hả của Trần Viễn.

"Lão Triệu, khi nào có thời gian thì nhờ chị dâu giới thiệu bạn gái cho tôi với, tôi là thanh niên độc thân duy nhất trong khoa, anh xem có nỡ lòng nào để như vậy không?"

Lão Triệu liếc nhìn Phó Hàn đang đứng phía ngoài cùng, cười nói: "Cậu xem, bên cạnh cậu không phải vẫn còn một người đó sao? Người ta lại còn không vội chút nào."

Trần Viễn chua xót nhìn Phó Hàn, "Phó Hàn không vội vì cậu ta căn bản không có phàm tâm, đừng tưởng  cậu ấy đáng thương thế nào, người theo đuổi có thể xếp dài qua bên kia khoa luôn đó, nhưng vậy thì có ích gì, tất cả đều bị cự tuyệt tất. Anh biết mọi người đặc biệt hiệu cho cậu ta là gì không?"

Lão Triệu: "Là cái gì?"

Trần Viễn: "Là Thánh tăng."

Sau đó hai người cùng nhau cười rộ lên.

Phó Hàn tựa như không để tâm, thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra. Giang Bùi nói hôm nay Cố Phóng đưa Yêu Yêu đến trung tâm phục hồi chức năng.

Anh không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.

Lão Triệu và Trần Viễn ở một bên vẫn tiếp tục trò chuyện.

"Cho dù vậy thì tôi vẫn cảm thấy rằng Phó Hàn nhất định sẽ kiếm được một người vợ trước cậu."

"Không có khả năng! Tôi, Trần Viễn ở nơi này liền hứa, nếu so với tôi, Phó Hàn có vợ trước, thì tôi liền gọi cậu ấy là baba."

Trần Viễn vừa dứt lời, bên tai liền nghe được một tiếng rõ ràng, "Chồng."

Bước chân Phó Hàn đột ngột dừng lại, anh nâng tán dù lên.

Bên kia màn mưa, cách anh hơn 10 mét có một người đang chạy về phía anh.

Anh ngước mắt lên, dù xuyên qua màn mưa dày đặc, anh vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời kia.

"Chồng yêu", Giang Yêu Yêu chạm phải ánh mắt cách đó không xa, cô cụp mắt không nói lời nào, chạy nhanh về phía anh. Khi đến gần trước mặt anh, cô dùng sức mạnh mẽ nhảy lên.

Nhảy vào vòng tay cô ấy mong nhớ cả ngày lẫn đêm.

Phó Hàn vững vàng đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt trở nên kích động.

Ngưng đọng vài giây, Trần Viễn lắp bắp hỏi: "Đây là ai?"

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu, hướng về phía Trần Viễn cùng lão Triệu vẫy vẫy tay, "Tôi là vợ của anh ấy."

Trần Viễn trợn tròn mắt nhìn Phó Hàn, ánh mắt đờ đẫn như trong cơn mê.

Lão Triệu, "Theo như lời cậu vừa nói, cậu phải gọi cô gái kia là mẹ."

...

- -----

Tác giả: Phó Hàn thực sự đã hôn bằng ngón tay cái của anh ấy, hahahaha

Phó Hàn:"..."