“Thức ăn cho chó có hại cho trẻ con không nhỉ?”
Andie dừng lại và liếc nhìn hai người phụ nữa trong quán. Cả hai đều còn khá trẻ, bận quần Jeans và áo len, tóc cột túm đuôi ngựa, biểu hiện lo lắng, mệt mỏi y hệt nhau. Họ đều là những bà mẹ trẻ, con cái nheo nhóc, bận tối tăm mặt mũi. Họ thường tới quán của Glenn vào 3 giờ chiều ngày thứ Ba, cố tranh thủ chút thời gian cho mình trong khi lũ con được gửi nhà trẻ hoặc có bà trông.
“Đừng để ý đến tôi,” cô nói, không hề ngại ngùng khi nghe lỏm câu chuyện của họ. Rồi vừa cười Andie vừa tiếp tục tới quầy với chiếc khay chất đầy đĩa và dao dĩa bẩn. Chiếc ti vi lắp trên tường đang tắt tiếng, nhưng khi cô lướt qua, một trong những tài xế ngồi ở chiếc bàn dài nói, “Này, bật tiếng tiếng ti vi lên. Đang có bản tin dự báo thời tiết.”
Chuyển chiếc khay nặng trịch sang hông, Andie nhặt chiếc điều khiển và chỉnh âm lượng. Ngay tức thì giọng của một nhà khí tượng học địa phương vang lên khắp phòng và tiếng trò chuyện ầm ĩ lắng xuống khi mọi người quay lại chăm chú vào màn hình.
“…Trung tâm Khí tượng xin thông báo khả năng vào khoảng 9 giờ tối có một cơn bão ập tới những hạt sau đây ở phía Đông Kansas. Thông báo này bao gồm cả khu vực thành phố Kansas. Cường độ của nó rất mạnh…”
Andie bưng cái khay tới ô cửa nơi nhân viên phục vụ tập trung những chồng đĩa bẩn để nhân viên nhà bếp dọn rửa. Cô chưa từng chứng kiến một cơn bão nào khi sống ở New York, nhưng bây giờ khi quay trở lại trung tâm miền Tây, từng ngóc ngách nhanh chóng trở nên quen thuộc như thể cô chưa từng rời đi.
Chú ý đến thời tiết là bản năng thứ hai của những người sống ở trung tâm miền Tây và miền Nam. “Dự báo bão về lúc 9 giờ tồi nhé,” cô nói to với các nhân viên nhà bếp .
“Ôi trời đất ơi,” một nhân viên khác, Denise, vừa nói vừa chùi vội tay trước khi thò vào trong túi lấy điện thoại. “Joshua định ngủ ở nhà đám bạn thân của nó tối nay. Phải hỏi nó xem nó đã cho lũ mèo vào nhà trước khi đi chưa.”
“Lũ mèo sẽ không sao đâu,” Andie lơ đãng nói. “Chỉ cần nhắc cậu bé phải tắt bếp đi.”
“Bếp á? Joshua chẳng bao giờ nấu ăn cả - Ồ!”
Hai mắt cô ta đảo tròn khi phát hiện ra Andie dường như đang rơi vào trạng thái mông lung, họ biết điều đó là dấu hiệu. Cassie không giữ mồm giữ miệng đã đi bép xép với mấy mụ bạn lái xe của cô ta về lần cận kề cái chết của Andie, và mấy mụ đó lại đi hỏi những người phục vụ khác - cho dù trước đây vài người trong số họ đã xem cô có hơi hướng đồng bóng, thì nay họ thực sự xem trọng những gì cô nói.
Denise bực tức bấm từng nút trên điện thoại. “Thư thoại!” cô ta lầm bầm tức tối. Thay vì để lại tin nhắn thoại, cô ta soạn tin cho con trai; bọn choai choai này hiếm khi bỏ qua tin nhắn trong khi dễ dàng lờ đi các tin nhắn thoại.
Chỉ hai phút sau điện thoại của cô ta reo lên. “Không, mẹ không lắp camera giám sát ở nhà,” cô ta nói sau khi nghe thằng con xả một tràng oán trách mà ở cách đó hơn ba mét mà Andie vẫn nghe rõ mồn một. “Nhưng đó là ý kiến hay, cảm ơn con đã gợi ý. Giờ thì đi về nhà ngay và chắc chắn là cái bếp đã được tắt, nghe mẹ nói chưa? Ngay lập tức! Joshua, nếu con còn nói thêm một lời nào, con sẽ không chỉ về nhà đâu mà sẽ ở nhà luôn. Rõ chưa? Con nên nói ‘vâng’ đi.”
Với vẻ hài lòng, Denise ngắt điện thoại và nháy mắt với Andie. “Cảm ơn cô. Giờ nó nghĩ hoặc là tôi có camera giám sát ở khắp mọi nơi hoặc là tôi là thầy bói đấy. Dù thế nào, nó sẽ phải nghĩ kỹ trước khi làm điều gì không nên làm.”
“Rất vui vì giúp được cô.”
Trong lòng dấy lên một chút ngạc nhiên, Andie nhận ra cô cảm thấy rất dễ chịu. Cô thích giúp đỡ người khác cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất, mặc dù ngăn chặn một vụ cháy nhà bếp có thể thiêu rụi căn nhà có lẽ không được xếp vào loại “nhỏ”, nhất là với Denise. Cô thích làm việc và tự trang trải cuộc sống của mình. Về mặt thể chất, cô cảm thấy rất khỏe mạnh, không phải vì cô từng bị xuyên đâm thủng ngực và đã chết, mà còn tuyệt hơn những gì cô cảm thấy trong nhiều năm qua. Cô thấy mình năng động, ăn ngon miệng, ngủ say giấc. Nếu cô có thể tìm ra cách để sử dụng hai triệu đô kia vì cá nhân cô, thì, ôi, cuộc sống của cô còn trọn vẹn hơn nữa, nhưng lương tâm không cho phép cô làm điều đó.
Cô những muốn dùng ít nhất một phần số tiền đó để mua cho mình một căn nhà nhỏ xinh và một chiếc xe mới, nhưng cứ mỗi lần cô định làm việc đó thì lại có một giọng nói ma quái vang lên từ bên trong, “Đừng, không thể làm thế.”
À may quá. Cô vẫn còn đống nữ trang, cô không ăn cắp nó nên bán rồi tiêu số tiền đó sẽ chẳng có gì là sai. Tất tần tật chắc cũng không thấm vào đâu so với hai triệu đô kia nhưng cũng còn có một khoản phòng thân - trừ phi cái giọng nói chết tiệt kia khăng khăng bắt cô phải trả lại phần cô trót tiêu lẹm vào hai triệu, thế thì đúng là chó cắn áo rách. Làm người tốt rõ ràng không dễ chút nào.
Cơn bão vần vũ trên bầu trời lúc 5 giờ chiều; đó thường là thời điểm tan tầm vô cùng bận rộn ở bãi xe tải, nhưng màn mưa nặng hạt làm mọi người chết dí trong những chiếc ô tô nhích từng tí một dọc theo các con đường. Đứng yên một chỗ có khi còn tốt hơn nhưng chẳng ai muốn ra ngoài và bị ướt. Kể cả những chiếc xe tải cồng kềnh cũng ráng lăn đi từng tí một. Những khách hàng trong quán tiếp tục ngồi yên, nán lại uống thêm tách cà phê hay ăn miếng bánh, nhưng mừng nhất là đám nhân viên nhà bếp lẫn bồi bàn vì có thời gian mà thở.
Đường xá vẫn tắc nghẽn. Bão tiếp bão càn quét từ đầu này tới đầu kia thành phố, những màn sấm sét nhằng nhịt trên đầu, những cơn gió không ngừng thổi tung bay đất đá lá cây bay rào rào như vãi đạn qua bãi đậu xe. Andie luôn thích những cơn bão nên khi có thể là cô chạy ra cửa sổ xem.
Đến gần tối thì bão suy yếu dần và mưa cũng ngớt, đoàn xe đã di chuyển được nhanh hơn. Nhưng Mẹ Thiên nhiên vẫn chưa ngừng cơn thịnh nộ - một chuỗi sấm sét liên hoàn cuối cùng giáng xuống, tạo thêm một chút kịch tính mặc dù lần này không mãnh liệt bằng những đợt trước. Một lằn chớp dài ngoằng chói lóa khắp cả bầu trời, và Andie bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu gã đàn ông đó đang đi về phía nhà hàng thì cô không để ý làm gì. Nhưng gã chỉ đứng im như tượng mặc sấm sét đì đùng xung quanh. Không thể nhận ra một nét nào ở gã, gã mặc một chiếc áo mưa dài và chỉ là một khối tối hù, nhưng ruột cô thắt lại, không thở nối và cô biết. Cô chỉ có phản ứng này với một người, chỉ một người.
Cô ép mình rời cửa sổ như thể chưa nhìn thấy gì bất thường. Cô muốn vừa chạy vừa hét lên, nhưng sợ hãi là điều không nên làm chút nào vào lúc này. Phải nhìn xem chuyện gì đang xảy ra trước đã.
Cái cách gã đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào trong, nhắc cô nhớ lại những lời Cassie mô tả gã đàn ông cô ta bắt gặp tháng trước. Không lẽ sau đó gã vẫn tiếp tục theo dõi cô? Gã đã biết cô ở đây bao lâu rồi? Ít nhất là một tháng, cái đó thì chắc chắn. Vậy gã còn chần chừ gì nữa? Tại sao gã vẫn chưa ra tay?
Cô không thể hiểu nổi gã đang chơi trò gì. Có lẽ gã đang vờn cô như mèo vờn chuột. Có lẽ gã đang chơi một trò tiêu khiển nào đó, chờ xem đến bao giờ thì cô mới phát hiện ra gã. Nếu cô chạy, gã sẽ giơ móng vuốt ra.
Khi tia chớp tiếp theo lóe lên, Andie không thể ngăn mình cuống cuồng nhìn ra cửa sổ, nhưng bóng dáng đen sì kia đã biến mất. Chẳng có ai đứng ngoài nhìn cô qua màn mưa. Mặc cho sấm sét giáng xuống đầu. Nếu không vì Cassie đã trông thấy gã và cái cách thần kinh cô co giật, ruột gan cô thắt lại, Andie đã nghĩ mình chỉ tưởng tượng ra cảnh vừa rồi.
Cô bắt mình hoàn thành ca làm việc. Cô bắt mình nhận yêu cầu của khách, rót đầy những chiếc cốc, ly, lau dọn vụn thức ăn thừa. Trong lúc làm, cô nghĩ xem những biểu hiện của gã có ý nghĩa gì, và đối mặt với sự thực đã cố tình trốn tránh suốt tám tháng qua.
Khi làm xong, cô tìm Glenn, ông thường làm việc muộn nhất ở quán. Những đầu bếp nấu ăn ngon trong khoảng thời gian tốc hành sẽ khó kiếm và Glenn không muốn mượn những người chỉ đáp ứng vừa đủ yêu cầu; ông đòi hỏi rất cao trong việc này. Nếu không tìm được hai đầu bếp nữa vừa ý mình thì ông ấy sẵn lòng làm việc gấp đôi, chẳng một lời phàn nàn.
“Tôi nói chuyện với ông một chút được không”? cô nói khi tháo chiếc tạp dề, thả vào sọt để giặt. “Là chuyện riêng, ông có thể dành chút thời gian không?”
“Bộ trông tôi giống rỗi rãi lắm hả?” ông ấy càu nhàu, khuôn mặt rắn chắc bóng nhẫy mồ hôi. Ông ấy liếc nhìn hai phiếu đặt món được kẹp thành một hàng trước mặt. “Hai cái này không mất nhiều thời gian đâu, cứ bình tĩnh chờ chút đi. Ngồi đợi trong văn phòng tôi ấy.”
Cô bước vào văn phòng của ông ta, ngồi vào một chiếc ghế lưng thẳng, thở phào nhẹ nhõm khi đôi chân được giải phóng khỏi trọng lượng cơ thể. Cô duỗi dài hai chân, gập bàn chân ra đằng sau về phía mình hết mức có thể, cảm nhận lực kéo của những dây chằng ở hai gót chân khi chúng thả lỏng. Chúa ơi, cô mệt kinh khủng; mệt vì chạy trốn, mệt vì cứ phải canh chừng và chỉ có một cách duy nhất giúp cô thực sự được giải thoát.
Glenn hối hả vào phòng rồi khép cửa lại. “Được rồi, có chuyện gì vậy?”
“Tối nay tôi thấy một gã ngoài bãi đậu xe.” Cô nói thẳng vào vấn đề. “Gã đã theo dõi tôi cả năm nay và giờ đây gã lại lần ra tôi. Tôi phải dời đi.”
Khuôn mặt Glenn đỏ bầm lên. “Chỉ thằng đó cho tôi và tôi bảo đảm nó sẽ không bao giờ dám ho he gì nữa,” ông gầm gừ.
“Ông không thể bảo vệ tôi khỏi gã đâu,” Andie nói nhẹ nhàng. “Tôi nghĩ ngay cả những vệ sỹ canh gác ngày đêm cũng không cản được hắn. Điều duy nhất tôi có thể làm là đi trước gã một bước.”
“Cô đã báo cảnh sát chưa?”
“Glenn, ông biết lệnh bắt giam còn chẳng đáng giá bằng cái tờ giấy họ dùng để viết mà,” cô rầu rĩ. “Nếu gã bị bắt vì phạm tội thì đó cũng chỉ là một tội rất nhẹ hay cái gì đó kiểu thế, tôi không rõ từ chuyên môn gọi là gì, nhưng một kẻ đã quyết làm gì thì lệnh bắt giữ không ngăn nổi đâu.”
Glenn nghiền ngẫm những điều cô nói, mặt cau có khi cuối cùng phải thừa nhận là cô đúng. “Chết tiệt, tôi không muốn mất một nhân viên như cô. Cô đã trở thành một bồi bàn thạo việc và đem đến sự thư giãn cho nơi này. Cô đã dự định đi đâu chưa?”
Andie mất một phút để hiểu cái ý cô mang đến sự thư giãn cho nơi đây, mặc dù cô cho rằng ông ta cũng thấy thích thú khi nghe cô dọa sẽ lấy dĩa xiên của quý của mấy thằng đê tiện. “Không, tôi sẽ chạy xe tới khi tìm được nơi nào đó an toàn. Tôi sẽ cắt đuôi gã, nhưng gã rất biết cách truy lùng người khác.” Cô biết chính xác mình sẽ đi đâu, nhưng tốt nhất không nên để Glenn biết.
Ông ấy nâng mình lên khỏi chiếc ghế và đi tới cái két đằng sau bàn làm việc. Giữ cho vóc người to con của mình chắn giữa cô và màn hình, ông ấy bấm một dãy số; có tiếng vo vo rồi ổ khóa mở cách một cái. “Đây là những gì tôi còn nợ cô,” ông nói, đếm tiền công của ngày hôm đó. “Lên đường mạnh giỏi nhé.” Ông ấy đỏ mặt lần nữa rồi cúi người về phía trước, hôn vội lên má cô. “Cô là một cô gái tốt, Andie. Nếu khi nào đó cô thấy có thể quay lại đây được, luôn có một công việc dành cho cô.”
Andie mỉm cười rồi hấp tấp ôm Glenn một cái đầy trìu mến và cố gắng không khóc. “Tôi sẽ luôn nhớ điều đó. Ông cũng bảo trọng nhé.” Cô đột ngột dừng lại, ánh mắt mơ màng khi cô nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua ông ta. “Ông cần thay đổi thói quen đi,” cô buột miệng. “Đừng đem gửi tiền trên đường về nhà vào ban đêm nữa.”
“Ồ, chết tiệt, vậy tôi còn biết gửi vào lúc nào được?” ông ấy cáu kỉnh hỏi. “Ngân hàng ngay trên đường về nhà và tôi thì chẳng có nhiều thời gian…”
“Hãy sắp xếp. Và dùng một chi nhánh ngân hàng khác vào tuần tới hoặc đại loại thế.”
Ông ấy há mồm ra rồi mím môi lại. “Cô đang nhìn thấy cảnh tượng nào đó à?” ông ấy nghi ngờ hỏi.
“Tôi không thấy cảnh gì cả,” cô phủ nhận, giọng cáu kỉnh không kém gì ông ấy. “Đó là linh cảm thông thường. Đêm nào ông cũng mạo hiểm đi gửi tiền vào cùng một ngân hàng và ông biết nó nguy hiểm thế nào rồi đấy. Hãy cẩn thận hơn, nếu không ông sẽ bị lãnh một phát đạn.”
Thực ra Andie chỉ nghĩ rằng Glenn sẽ bị đánh cho choáng váng, nhưng ăn một phát đạn nghe có vẻ kịch tính và nghiêm trọng hơn, vậy may ra ông ấy mới chịu nghe lời cô. Trông ông ấy vẫn có vẻ bướng bỉnh nên cô thầm thì, “Thế thì cứ cứng đầu cứng cổ làm theo ý ông đi,” rồi rời khỏi văn phòng trước khi bật khóc. Cô thực sự rất yêu quý kẻ ngốc ương ngạnh này và cô ghét có chuyện gì chẳng lành xảy ra với ông ấy, nhưng sau cùng quyết định là ở ông ấy, không phải cô.
Cô có đủ những quyết định sống còn cần tự giải quyết rồi, Andie nghĩ khi lê bước về phía chiếc Explorer. Các nhân viên ca hai ra về cùng lúc nên cô không chỉ có một mình và cô cho rằng thế là an toàn. Cô không thấy gã. Gã bỏ đi. Khi cô cảm nhận được gã xuất hiện, cũng là lúc cô cảm nhận được sự vắng mặt của gã. Gã không biết rằng cô đã nhìn thấy gã và con mèo đã lượn tới chỗ naò đó để đánh một giấc ngủ trưa, tin rằng con chuột vẫn chết gí trong hang.
Cô cảm thấy… bình tĩnh lạ lùng, lúc ra quyết định. Việc đầu tiên phải làm là tẩu tán hai triệu đô, bởi vì nếu cô bị giết trước khi kịp làm gì thì món tiền sẽ chỉ mãi nằm đó, chẳng giúp gì cho ai. Bệnh viện Thánh Jude có thể cần số tiền đó và cô sẽ giúp những bệnh nhi. Đó. Đã quyết định xong. Nó quá dễ dàng tới mức cô tự hỏi sao mình phải đấu tranh với việc đó lâu như vậy.
Quyết định tiếp theo là cô sẽ không được tự do chừng nào Salinas còn sống. Hắn sẽ tiếp tục phái sát thủ truy tìm cô và trong lúc đó tiếp tục tuồn ma túy vào đất nước, làm tan nát bao cuộc đời, giết hại những mạng người, còn hắn thì kiếm bộn tiền. Cô không thể để hắn tiếp tục.
Andie từng là kẻ hèn nhát khi còn sống với hắn, chắc chắn cô chưa từng xem xét kỹ để tìm bất kỳ chứng cứ nào có thể chống lại hắn, cô chủ tâm lờ đi những cơ hội khám phá thêm về những gì hắn đang làm. Thế nên cô không có chút cơ sở nào để trình báo cho FBI bắt giữ hắn. Hơn nữa, Rafael có tiền để đấu với hệ thống pháp luật; cho dù có bị buộc tội, hắn cũng có thể khiến vụ kiện kéo dài lê thê.
Nhưng cô biết hắn, biết những việc tàn ác được làm dưới cái bộ cánh trị giá ba nghìn đô và kiểu tóc được cắt tỉa kiểu cách kia. Cô hiểu lòng tự tôn của hắn và luật lệ trong thế giới hắn sống. Nếu hắn thực sự nhìn thấy cô, biết cô vẫn còn sống, sờ sờ ngay trước mũi, hắn sẽ phát điên. Và có thể mất cảnh giác.
FBI có thể giúp cô an toàn. Andie hy vọng thế, nhưng với một linh cảm định mệnh cô tin rằng họ sẽ không làm gì được. Dù vậy, cách này hay cách khác cô phải làm điều gì đó để ngăn chặn Rafael, phá tan tành việc làm ăn của hắn. Việc này, là cái giá cho cuộc đời mới - và rất có thể cô phải trả bằng mạng sống của mình.