Mình có điên không? Drea tự hỏi, cau mày nhìn danh sách những việc cần làm. Dù cô có quyết tâm ra sao, đống việc chết tiệt ấy vẫn cứ dài thêm.
Mỗi hành động của cô dường như lại đẻ thêm một vài việc nữa, nếu không việc làm trước đó sẽ vô dụng. Vì không có thẻ thanh toán, cô dùng tiền mặt mua cái laptop rẻ nhất trong Wal-Mart và cô cũng bắt đầu cháy túi. Trừ phi muốn mạo hiểm bằng cách đi đến ngân hàng Grissom, bằng không cô sẽ phải sử dụng tấm séc 85.000 đô để mở một tài khoản tại một ngân hàng trong thị trấn khi mua sắm ở Wal-Mart, làm thế sẽ kéo theo một bản báo cáo giao dịch nữa.
Vậy, cô sẽ chọn cách nào? Cô phải có Internet để chuyển hai triệu đô. Nhưng trước khi ký hợp đồng dịch vụ mạng, cô cần một cái laptop. Muốn thế cô cần có tiền.
Mọi thứ dường như xoay quanh cái vòng luẩn quẩn. Nếu đến cửa hàng để mua card mạng không dây cho cái laptop mới toanh và đăng ký dịch vụ mạng với công ty, cô phải điền địa chỉ cho họ gửi hóa đơn tới, hoặc thỏa thuận để hóa đơn được khấu trừ luôn vào tài khoản ngân hàng của cô mỗi tháng.
“Chắc rồi, sao lại không chứ?” Drea nói nhỏ với thằng nhóc gầy nhom, người gốc Mỹ Latin đang giúp mình. Tất cả thông tin về tài khoản ngân hàng của cô đã ở trong túi, đương nhiên rồi, vì cô vừa mới mở tài khoản hai giờ trước.
Và những giả thiết của cô vẫn còn đó. Trong khi chắc Rafael đang lùng sục mình, cô lại chẳng có tí manh mối nào về tên chó săn hắn thuê để truy đuổi cô. Có thể hắn sẽ chỉ sai Orlando thạo máy tính nhưng gã ta sẽ không đủ trình độ xâm nhập vào hệ thống của Cục Thuế.
Không những thế, Rafael sẽ không để gã làm. Điều Rafael tối kỵ nhất là để Cục Thuế phát hiện ra hắn, thọc mũi vào tài khoản chính của hắn. Sau cùng thì cũng chính Cục Thuế đã hạ gục Al Capone[1] đấy thôi. Tuần vừa rồi cô đã thấm thía rằng chuyển tiền bí mật khó như nào. Chả trách rửa tiền là cả một công nghệ, có thế thì những kẻ buôn thuốc phiện mới có thể tuồn lượng tiền khổng lồ của chúng vào thị trường để tiêu thụ công khai.
[1] Al Capone (1899-1947): Một tên trùm buôn lậu khét tiếng người Mỹ.
Kể cả khi Rafael có thuê ai đó truy lùng cô, hắn có lẽ cũng không muốn trả tiền để thuê gã. Gã sát thủ thường đưa ra giá cao - rất cao. Rafael hẳn phải hiểu hắn sẽ chẳng bao giờ lấy lại được hai triệu đã mất, rằng một khi tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô, hắn sẽ không đời nào chạm tay tới được nữa. Liệu hắn có sẵn lòng chi tiền, cho gã sát thủ vì hai triệu gần như mất toi ấy?
Có chứ. Cô hoàn toàn chắc câu trả lời là có. Rafael mà nổi cơn thịnh nộ thì hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Bằng sự chuyên nghiệp, gã sát thủ sẽ nắm rõ đường tiền vào lẫn tiền ra và biết cách biến chúng thành tiền mặt.
Đó là thứ duy nhất Drea quên nghiên cứu kỹ, điểm yếu duy nhất trong kế hoạch của cô. Cô đã hành động vội vã vì bị cảm xúc chi phối, và giờ phải trả giá. Chẳng lẽ mình không bao giờ rút ra được bài học sao? Cô chua chát nghĩ. Cảm xúc làm mọi thứ rối tung lên và càng khó khăn hơn. Cô nên rũ sạch mọi thứ về Rafael, rèn luyện để tăng sức chịu đựng và lên kế hoạch cẩn thận hơn. Hoặc cô có thể chờ đến lúc sắp xếp mọi thứ an toàn, thoát khỏi sự soi mói của Cục Thuế, rồi mới hành động.
Cô vẫn còn túi trang sức để chi trả nếu cần. Tuy nhiên, tốt nhất là bán nó trên eBay hay gì gì đó, mà như thế lại mất thêm thời gian. Giờ cô đã có laptop nên có thể bắt đầu việc đó. Cô không còn túng quẫn và vô vọng như lần đầu tiên. Cô đã có sự lựa chọn.
Cái cô cần lúc này là thời gian. Đã vài ngày trôi qua từ khi cô rời New York, đủ lâu cho gã săn lùng cô. Trừ khi cô trốn đi mà để lại hai triệu đô, ít nhất là trong một thời gian. Và sẽ mất bao lâu cho đến khi cô cảm thấy an toàn để quay trở lại lấy tiền? Một năm? Hai năm? Năm năm? Cô phải nhanh lên.
Drea thậm chí còn chưa rút về 85.000 đô. Lấy số tiền đó cũng mạo hiểm ngang với lấy hai triệu đô. Cô vẫn còn tiền mặt và trang sức, nhưng chừng nào còn phải sống dựa vào số đó thì cô vẫn chưa thế có số chưng minh thư mới để biến mất. Chẳng có một ngôi nhà nào, một tổ ấm nào dành cho cô cả. Cô sẽ phải làm những việc chui lủi kiểu như chạy bàn ở một quán ăn tồi tàn nào đó. Trước đây cô đã sống một cuộc đời như thế, và không có ý định lặp lại nó nữa.
Nhưng cô thấy rằng dù mạo hiểm hay không vẫn cứ phải hành động.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã được dàn xếp xong xuôi, cô gọi cho bà Pearson. “Tôi đã sẵn sàng,” cô nói. “Tôi đã có laptop và mạng không dây.”
“Tốt quá! Tôi đã chuẩn bị xong đơn từ rồi. Tôi sẽ xong việc lúc 5 giờ. Tôi có thể gặp cô ở… đâu thì tiện nhỉ?”
“Tôi không biết. Để tôi nghĩ xem.” Trong một thị trấn cỡ này, chẳng có nơi nào thuận tiện hết. Quán cà phê thì không được. Drea không muốn bị bắt tại một nơi chật hẹp, đông đúc mà chỉ có một lối thoát đi qua bếp. Cô đã đến quán cà phê ấy. Thức ăn được chuyển qua một ô cửa lớn cho bồi bàn. Có một cánh cửa đằng sau quán dẫn đến buồng vệ sinh hoặc là vào bếp, cô không biết chắc. Trừ khi cô muốn thoát qua ô cửa chuyển đồ ăn ấy - cô sẽ không đời nào làm thế vì có thể lò nướng sẽ nằm ngay dưới đó - thì quán cà phê đúng là cái bẫy.
Đây lại là một ví dụ nữa cho việc lập kế hoạch không kỹ lưỡng. Đáng lẽ cô nên kiểm tra mọi thứ, vì sự sống của cô có thể phụ thuộc vào nó. Từ giờ trở đi, cô phải nghĩ rằng gã đang chỉ cách cô một bước sau lưng và sẵn sàng ra tay bất cứ khi nào. Chưa xóa sạch chứng cứ thì cô chưa an toàn, mà việc đó cần có thời gian.
“Gặp nhau tại chỗ đỗ xe của cửa hàng bách hóa được không?” cuối cùng cô gợi ý. Nơi đó có nhiều lối vào. Hơn nữa, nó còn nằm ở góc phố nên cô sẽ có vài con đường để chọn lựa. Không ai từng biết Drea lại đi tìm cô tại cửa hàng tạp hóa.
***
Trò này giống như chơi cờ vua vậy. Simon thích thú nghĩ. Gã thích đấu trí với ai đó như Drea. Hầu hết thời gian, con mồi của gã lặn tăm không dấu vết và phòng bị rất cẩn trọng. Nhưng rồi họ cảm thấy quá an toàn trong cái kén của mình và dần lơ là. Sai lầm lớn. Sai lầm chết người. Cách duy nhất để sống sót là không bao giờ thả lỏng, không bao giờ cho rằng mình đã an toàn.
Gã bắt một chuyến bay đến đây vào trưa qua, thuê một chiếc xe bán tải để trà trộn với người dân ở đây, và lái xe đoạn đường còn lại. Gã mặc một chiếc quần jean, đôi bốt lao động màu đen, một áo sơ mi lao động màu xanh thẫm cộc tay giống những gã thợ cơ khí hay mặc. Áo của gã thậm chí có in cả tên, Jack, trên túi ngực trái. Mọi người đều biết Jack. Cái tên Jack có ở mọi nơi, nó quá thông dụng nên sẽ không ai để ý. Một mũ lưỡi trai bạc màu, kính râm, và một bộ râu lởm chởm, thế là gã đã ngụy trang xong xuôi.
Nếu trước đây Drea chưa nhận ra việc rút một khoản tiền mặt lớn khó khăn thế nào, thì giờ cô ta đã thấm thía. Cô ta có thể cũng giống đa phần những mục tiêu trước đây của gã, tự cho rằng mình đã an toàn ngay tại đây, nơi hang cùng ngõ hẻm này vì đã không sử dụng thẻ tín dụng ở bất cứ đâu, và lái xe thay vì đi máy bay. Nhưng gã kỳ vọng cô khôn ngoan hơn thế.
Cô ta đã chơi các nước cờ quá thông minh, nhưng giờ thì chắc đã phát hiện ra điểm yếu trong kế hoạch của mình đồng thời nhận ra mình có thể đã bị theo dõi. Liệu cô ta có đoán ra gã sẽ là kẻ lần theo mình không nhỉ? Có thể lắm chứ. Cô ta biết Rafael quá rõ để chơi hắn ta một vố, nghĩa là cô ta có thể đoán chính xác hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Cô ta cần có dịch vụ Internet để chuyển tiền qua mạng nên sẽ phải điền giấy tờ hoàn thành thủ tục. Đêm qua gã đã lướt qua hệ thống dữ liệu của những công ty trong khu vực này nhưng chưa thấy tên cô ta. Cho đến khi có được giấy tờ tùy thân mới thì cô ta vẫn phải dùng tên thật của mình, mà tất cả những công việc giấy tờ ấy sẽ tốn nhiều tiền hơn số gã ước lượng cô ta có. Chừng nào cô ta chưa đổi được thẻ căn cước thì đừng hòng thoát khỏi gã.
Ngồi yên trong chiếc xe bán tải, gã dùng laptop dòm qua hệ thống lưu trữ không dây một lần nữa, bắt đầu từ công ty lớn nhất - cô ta đây rồi. Lần theo dữ liệu cung cấp dịch vụ di động, tên Drea lập tức hiện ra trong hệ thống.
Lúc này cô ta chắc hẳn phải đương đầu với đống giấy tờ ngân hàng, điều đó có nghĩa cô ta sẽ phải đến nhà băng, hoặc đã tạo được một mối quan hệ với ai đó trong nhà băng sẵn sàng mang giấy tờ đến cho mình. Cô ta là Drea cơ mà, thế nên gã nghiêng về giả thiết sau hơn.
Nhân viên ngân hàng sẽ không ra về bằng cửa chính. Họ đều đi qua cửa bên dành cho nhân viên. Simon đậu xe ở chỗ có thể quan sát lối ra đó. Bất kỳ ai bước ra, ngoài thời gian đóng cửa, đều trở thành tình nghi số một của gã.
Gã kiên nhẫn quan sát. Lúc 4 giờ 30, các cửa chính đã khóa hết. Okay, điều này sẽ chẳng dễ dàng, nhưng gã sẽ thất vọng nếu nó dễ thật. Gã sẽ phải nhìn bao quát hết đám nhân viên nhà băng khi họ đi ra, và đi theo người có vẻ khả nghi nhất.
Không thể là đàn ông được. Gã quyết định ngay tức khắc. Drea không tin vào đàn ông, với lý do khá chính đáng. Cô ta khinh bỉ những gã mình có thể lừa, còn không thì luôn nghi ngờ. Loại khỏi đàn ông ra khỏi danh sách cũng chẳng giúp được mấy vì hầu hết nhân viên là nữ.
Đối tượng khả nghi nhất sẽ là một phụ nữ trung tuổi, gã thầm nghĩ. Ai đó trông có kinh nghiệm, và có một chút quyền hành. Một phụ nữ lớn tuổi sẽ đem lại cảm giác an toàn hơn cho những người ở tuổi Drea. Bà ta cũng có thể mang theo giấy tờ, có thể cầm tay hoặc để trong cặp tài liệu hay cặp táp. Với những dự đoán ấy, gã chờ đợi và tiếp tục quan sát.
Gã phát hiện ra bà ta ngay tức thì. Vì bà ta rời đi rất nhanh vào lúc 5 giờ, nó gợi ý rằng bà ta đang có việc gì đó. Có thể chỉ là nấu bữa tối. Tuy nhiên, bà ta lại mang theo cặp tài liệu. Cầu Chúa cho bà ta, gã nghĩ với một chút khôi hài. Bà ta đang rất sẵn lòng đi giúp đỡ nhưng lại trông cực kỳ bối rối. Còn gì rõ ràng hơn?
Bà ta ngồi vào một chiếc Chrysler màu be. Gã ghét xe màu be. Chúng dễ bị hòa lẫn. Hên là giao thông ở đây còn thưa.
Câu hỏi lớn là: bà ta đang đi đâu? Grissom có rất ít những địa điểm công cộng. Có thể bà ta đã hẹn gặp Drea tại nhà.
Simon không lái xuống phố ngay mà để một nhân viên nhà băng khác đi xen giữa mình và chiếc Chrysler. Gã lái chậm rãi, không muốn bà ta để ý, mặc dầu khả năng đó rất thấp.
Bà ta lái qua hai tòa nhà, rồi đến ngã rẽ thứ hai thì rẽ phải, tới nơi đậu xe của một cửa hàng bách hóa. Simon không đạp phanh, không nhìn thẳng vào chiếc Chrysler khi đi qua. Nhưng bằng tầm nhìn ngoại biên gã xem xét những người đang ngồi trong mấy chiếc xe tại khu đỗ đó. Liệu Drea có vào chiếc Chrysler hay người phụ nữ này sẽ đến chỗ cô ta? Gã cá bà ta sẽ ra khỏi xe. Drea quá thông minh để xuất hiện ở nơi công cộng này trong khi cô ta biết có người đang tìm kiếm mình.
Qua kính chiếu hậu, gã thấy người nhân viên ngân hàng bước xuống xe, dừng một thoáng, rồi bước đi đầy chủ đích qua bãi đỗ.
“Có thế chứ,” gã nhẹ nói. “Tóm được em rồi, em yêu.”