Thiên sứ tầng dưới

Chương 20




Edit: Cháo

Rằm tháng Giêng vừa qua, học kỳ mới bắt đầu, Lâm Cảnh cũng bắt đầu bận bịu hẳn lên.

Mỗi sáng Lâm Cảnh sẽ dậy sớm, chuẩn bị bữa trưa cho Nguyên Nhạc trước, sau đó mới gọi cậu dậy, hai người cùng nhau ăn sáng.

Ăn sáng xong, Lâm Cảnh đi làm, Nguyên Nhạc ở nhà xem tivi, đọc sách, chơi đồ chơi, mệt thì ngủ một giấc, sau đó chờ Lâm Cảnh tan việc. Cuộc sống của cậu như trở lại trước kia chờ mẹ tan làm, nhưng giờ người cậu chờ là Lâm Cảnh nên cảm giác cũng có chút không giống như xưa.

Mỗi ngày trên đường về nhà, cứ nghĩ tới trong nhà có người đang chờ mình là Lâm Cảnh thấy trong lòng ấm hơn, nhịp bước đi nhanh hơn hẳn.

Mỗi cuối tuần, ngoài việc ở nhà viết bản thảo, Lâm Cảnh cũng sẽ dẫn Nguyên Nhạc ra ngoài đi chơi, hoặc là tới nhà mới xử lý chút việc vặt linh tinh.

Có lúc Lâm Cảnh sợ Nguyên Nhạc ở nhà một mình chán, vào những ngày ít tiết học anh sẽ dẫn Nguyên Nhạc tới trường, lúc anh giảng bài sẽ để cậu ngồi hàng cuối cùng trong phòng học vẽ vời một chút.

Loading...

Nguyên Nhạc rất thích vẽ, mặc dù vẽ rất trừu tượng, người bình thường nhìn không hiểu, nhưng cậu vẫn cứ vui vẻ mà vẽ, hoặc cũng có thể cậu chỉ đơn thuần thích đủ loại màu sắc mà thôi.

Nguyên Nhạc cũng thích đi học với anh, cậu luôn ngồi yên lặng ở dãy bàn cuối cùng, thỉnh thoảng nhìn anh đứng trên bục giảng, cậu cảm thấy rất thú vị, hình như anh trai rất siêu, nói mà cậu nghe chẳng hiểu gì cả.

Lâm Cảnh trong lúc giảng bài, ánh mắt khi có khi không nhìn về phía Nguyên Nhạc trong góc, anh cứ phải cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, không để mình cười ngu khi đứng trên bục.

Thường xuyên tới lui, nên có không ít sinh viên phát hiện ra ‘bạn học mới’ này, đa số cũng không nhiều chuyện cho lắm, hết giờ học thì chạy thật nhanh có vẻ như muốn tranh chỗ trong nhà ăn.

Chỉ có một vài bạn nữ tới gần trò chuyện với Nguyên Nhạc.

Các cô đã thám thính được từ chỗ Nguyên Nhạc: Thì ra ‘bạn học mới’ là em trai thầy Lâm.

Các cô chia sẻ đồ ăn vặt với Nguyên Nhạc.

Các cô thường xuyên thấy Lâm Cảnh sau khi thu dọn đồ xong, sẽ đi xuống bục giảng giúp Nguyên Nhạc cất đồ vẽ vào túi, sau đó dắt Nguyên Nhạc ra khỏi phòng học.

Các cô cảm thấy thầy Lâm thật dịu dàng quá, cũng mơ hồ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút hồng hồng. Vừa tự trách bản thân nhìn đâu cũng thấy gay, tội lỗi tội lỗi, lại vừa cảm thấy đáng yêu chết người.

Có hôm tan học, có một nữ sinh lớn mật bị đồng bạn giật giây, hoặc là bình thường thấy Lâm Cảnh dễ tính, thừa dịp trong phòng học chỉ còn lại mấy nữ sinh, ấp úng hỏi Lâm Cảnh: “Thầy Lâm ơi, hai người, có phải, có phải là một đôi không?”

Lâm Cảnh sửng sốt nghĩ: Rõ ràng vậy sao?

Anh không nói phải cũng không nói không phải, chỉ cười lắc đầu nói: “Mấy đứa em suốt ngày nghĩ không đâu cái gì đấy? Mau đi ăn đi.”

Nói xong dẫn Nguyên Nhạc đi.

Để lại bóng lưng cho mấy nữ sinh kia hưng phấn líu ríu với nhau, các cô cảm thấy chuyện này có vẻ có triển vọng.

Giữa tháng Ba, Lý Đông Minh gửi thiệp mời cho Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc, hôn lễ của hắn và La Tinh Tinh sẽ tổ chức vào cuối tháng. Định ngày hơi vội, nói là do các cụ trong nhà đã xem hết ngày rồi, chỉ có ngày đó mà thôi.

Lý Đông Minh và La Tinh Tinh bận xoay như chong chóng.

Vì để tham dự hôn lễ của người anh em tốt, Lâm Cảnh mua cho mình và Nguyên Nhạc mỗi người một bộ âu phục, khách mời nhà họ Lý đa số không giàu thì sang, Lâm Cảnh không muốn thất lễ.

Ngoài ra cũng là vì đó là ngày vui của bạn tốt, anh vốn chắc chân làm phù rể, nhưng lại muốn ở bên cạnh Nguyên Nhạc, cũng may chú rể hiểu anh, Lý Đông Minh cảm thấy anh em mình có chốn về là chuyện quan trọng hơn cả.

Lúc giúp Nguyên Nhạc thử âu phục, Lâm Cảnh lại bị kinh diễm, anh cảm thấy cục cưng của anh mặc gì cũng đẹp hết, mặc âu phục vào giống như một hoàng tử nhỏ vậy.

Đến ngày cưới, Lâm Cảnh dẫn theo hoàng tử nhỏ đã mặc thật đẹp của anh, cầm theo bao lì xì, lên đường từ rất sớm.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Nhạc tham gia hôn lễ kiểu Tây, trước kia cậu chỉ thấy qua khi xem tivi với mẹ mà thôi.

Đội trang trí hoa bận rộn suốt đêm để đổi lấy một lễ đường thơ mộng xinh đẹp, cảnh trí xa hoa như trong truyện cổ tích hoàn toàn có thể thỏa mãn được trái tim thiếu nữ, Nguyên Nhạc nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Vị trí của hai người cách lễ đài rất gần, ngồi cùng bàn đa số là bạn học thời Đại học của Lý Đông Minh và Lâm Cảnh, Lâm Cảnh giới thiệu Nguyên Nhạc là em trai anh với bọn họ, các bạn học hơi kinh ngạc vì anh còn có một cậu em trai như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều.

Trên sân khấu Lý Đông Minh nói lời tuyên thệ, không biết do đang kích động hay là căng thẳng mà hắn lại lỡ lời khiến mọi người có mặt cười rộ lên, La Tinh Tinh cũng che miệng, trong nụ cười mang theo ánh lệ.

Lâm Cảnh thật lòng mừng cho bạn mình, không nghĩ tới Lý Đông Minh cũng có ngày hôm nay, anh nhìn sang Nguyên Nhạc bên cạnh, cũng không nghĩ tới mình lại có được ngày hôm nay, thật tốt.

Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, Lâm Cảnh nhìn đôi mắt đang xem đến chuyên tâm của Nguyên Nhạc, trong lòng bỗng nảy ra ý tưởng, không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.

Khi cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn, Nguyên Nhạc dùng hai tay che đi mắt mình, mặc dù đã cùng anh hôn hôn rồi, nhưng cậu vẫn nhớ lời mẹ hôn hôn không được nhìn, đáng yêu không chịu được. Mấy bạn nữ ngồi cùng bàn bị cậu chọc cười, nói với Lâm Cảnh: “Em trai cậu đáng yêu thật đấy.”