Thiên Sư Tái Xuất

Chương 398




Chương 398

Lại một tiếng sấm vang rền. Thời khắc này, trong sảnh lớn nhà họ Hạng Thẩm Tuyết Lan ngồi trên ghế cao, cõi lòng bất an bồn chồn.

“Hạng Bản, bên phía anh con có

Hạng Bân lắc lắc đầu.

“Sao có thể như thế được. Giờ cũng đã một thời gian rồi, làm sao có thể không một tăm hơi tin tức gì như thế?”

“Mẹ, mẹ đừng nên lo lắng.”

Hạng Bân đi tới, trên mặt là nụ cười âm hiểm: “Anh đích thân dẫn theo năm mươi Bá Vương Vệ hành động, dù Diệp Phùng và Hạng Thiếu Quân có ba đầu sáu tay thì tối nay, ắt cũng phải chết không thể nghi ngờ!”

“Đến lúc đó, nhà họ Hạng vẫn sẽ là vật trong lòng bàn tay chúng ta!”

Nét mặt Hạng Tiêu Mẫn lại càng tràn đầy căm hận: “Chết như vậy đúng là hời cho tên phế vật đó!”

“Hại con phải ly hôn với Tần Hạo, mất đi thân phận con dâu nhà họ Tần. Nếu Diệp Phùng ở trước mặt con, chắc chắn con phải theo xương lóc thịt hắn ta trăm ngàn lần, thế mới giải được mối hận trong lòng!”

“Chị, chị đừng tức giận.

Hạng Bẫn cười nói: “Đợi đến khi chúng ta trở về nhà họ Thẩm là sẽ được trao cho huyết mạch dòng chính cao quý, cao quý đến độ chẳng hề thua kém họ Tần bao nhiêu. Đến lúc đó, việc gì còn phải để ý tới thân phận con dâu nhà họ Tần này nữa?”

“Hơn nữa có huyết mạch dòng chính của nhà họ Thẩm, dựa vào sự xinh đẹp và quyến rũ của chị, chẳng phải biết bao công tử dòng chính của các thế gia vọng tộc ngàn năm trên đời đều mặc cho chị lựa chọn?”

“Ôi chao, cái thằng này, đúng là dẻo miệng quá đấy…”

“Được rồi!”

Lời nói nghiêm nghị của Thẩm Tuyết Lan vang lên, nhìn hai đứa con một lượt, cất tiếng nói: “Đã sắp xếp hết tất cả mọi việc xong chưa?”

“Bên trong nhà họ Hạng đã được sắp vào toàn những người trung thành với chúng ta.”

“Chỉ cần anh cả giải quyết xong hai tên phế vật kia, chúng ta sẽ có thể lập tức khống chế đám già ngoan cố không chịu thay đổi kia.”

“Hơn nữa tất cả sản nghiệp trong ngoài nhà họ Hạng con cũng đã sắp xếp đâu vào đấy tất cả, chỉ cần con ra lệnh một tiếng, tất cả mọi thứ sẽ lập tức chuyển sang họ Thẩm!”

“Đến lúc đó, trừ dòng máu trong người ra, tất cả mọi thứ của họ Hạng đều sẽ phải đổi tên đổi họ rồi!”

Nghe hết lời Hạng Bản, tất cả mọi người đều ung dung nở nụ cười. Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng tất cả đã sắp được

đặt một dấu chấm hết.

Cuộc sống sang quý mà họ chờ đợi, zhẳng lâu nữa cũng sẽ tới!

“Ở? Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?” Bất chợt sắc mặt Hạng Tiêu Mẫn đanh lại, cất tiếng nói.

“Tiếng gì? Hình như là tiếng mưa rơi đó!”

“Không đúng! Không chỉ có tiếng mưa thôi, âm thanh nghe như rất loạn, lại như rất chỉnh tề, cảm giác giống như giống như là ”

Đùng!

Bất thình lình, một tiếng nổ vang dữ dội khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình.

“Tiếng động mới vừa rồi, là sấm?”

“Không… không thể nào, sấm thì làm gì vang to tới vậy?”

Ánh mắt Thẩm Tuyết Lan trầm xuống, đột nhiên đứng dậy: “Đi! Đi ra xem thử!”

Trong sự dẫn dắt của Thẩm Tuyết Lan, tất cả mọi người đi ra sảnh lớn. Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ánh mắt ai nấy lập tức co rụt lại.

Cánh cổng nhà họ Hạng đã vỡ vụn, vô số người làm của họ Hạng nghe tiếng động mà chạy tới nối nhau giật lùi về sau. Phía đối diện, đội ngũ đông nghịt không đếm được số lượng, áo đen bào đen, lụa trắng quấn tay, ngay chính giữa là một chiếc quan tài đen đặc trông vô cùng bắt mắt.

“Ha quan!”

Uỳnh!

Chiếc quan tài đen làm từ thép tinh luyện nặng nề rơi xuống đất, mặt đá cẩm thạch cứng cỏi bên dưới tức thì vỡ vụn.

Đám đông dạt ra, khi thấy rõ bóng người đi tới, ánh mắt Thẩm Tuyết Lan co rụt lại, bật thốt lên: “Diệp Phùng?!”

Diệp Phùng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn đám Thẩm Tuyết Lan đang mang bộ mặt như gặp ma, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quan tài bên cạnh, cất giọng hiền hòa: “Anh à, chúng ta về nhà rồi!”

Một thứ tâm trạng bất an lan ra trong cõi lòng mọi người. Sự xuất hiện của Diệp

Phùng đã khuấy loạn hết thảy suy nghĩ của họ.

Thẩm Tuyết Lan tìm về sự bình tĩnh, bà ta biết ai cũng có thể hoảng loạn, chỉ trừ mình là không thể

Ngay sau đó, bà ta khống chế cảm xúc, nhìn Diệp Phùng, lạnh lùng nói: “Diệp Phùng! Anh làm thế là có ý gì?!”

“Phá hư cửa nhà họ Hạng, còn đem một cái quan tài rách rưới tới đây, anh muốn làm gì?!”

Diệp Phùng khẽ ngẩng đầu, đối mặt với bà ta, bất chợt khỏe môi cong lên một độ cong âm u, tay vỗ nhẹ, năm mươi luồng khí lạnh lẽo nối nhau đi ra từ hai bên. Khi thấy rõ cách ăn mặc của những kẻ này, Thẩm Tuyết Lan lại một lần ngạc nhiên: “Bá Vương Vệ?!”

Nhưng, nhưng không phải Bá Vương Vệ đã được Hạng Hòa dẫn đi hay sao?

Tại sao lúc này lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa trông dáng vẻ bọn chúng thì hình như, hình như còn nghe theo mệnh lệnh của Diệp Phùng?!

Chẳng lẽ… người nằm trong quan tài là…

Lòng mẹ xót con, Thẩm Tuyết Lan bước liền lên một bước, không để ý vòng vo ngoài mặt đã hỏi thẳng: “Diệp Phùng! Hạng Hòa con tôi đâu?!”

“Hạng Hòa?”

Khóe môi Diệp Phùng khe khẽ cong lên, trả lời bằng giọng nói lạnh lẽo cùng cực: “Chết rồi.”

Ầm!

Tựa như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt Thẩm Tuyết Lan trở nên bợt bạc, cơ thể run lên, đám người Hạng Vấn Hải vội vàng chạy lên đỡ. Thẩm Tuyết Lan thở hổn hồn từng hơi dồn dập, nhìn cái quan tài trước mắt bằng ánh mắt không dám tin: “Con… con trai tôi, ở… ở trong này?”

“Hừ… Hạng Hòa mà cũng xứng với quan tài bồn để sự chuẩn bị cho anh ấy?”

Thi thể của hắn ta chỉ đang bị giam cầm ở nơi bẩn thỉu nhất, chuộc lỗi cho sai lầm hắn đã phạm phải!”

“Diệp Phùng!”

Hạng Bân đỏ mắt nhìn anh: “Rốt cuộc anh đã làm gì anh tôi rồi? Mẹ kiếp tôi làm thịt tên khốn kiếp nhà anh!”

Trước lời uy hiếp của anh ta, Diệp Phùng không mảy may e sợ, không để ý tới mưa to như trút, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Món nợ giữa chúng ta lát nữa sẽ tính, còn bây giờ, tôi phải đưa anh tôi về nhà trước!”

Đột nhiên Thẩm Tuyết Lan bừng tỉnh, mắt nhìn lom lom vào quan tài, bất chợt phá lên cười lớn: “Kẻ trong này, là Hạng Thiếu Quân?”

“Ha ha ha… Diệp Phùng! Không phải anh tự dưng là vô địch cái thế hay sao? Tại sao chỉ một tên phế vật râu ria cũng không bảo vệ được vậy?”

“Chết hay lắm! Chết hay lắm!”

Tiếp sau đó, Thẩm Tuyết Lan nhìn Diệp Phùng bằng gương mặt chất đầy ác độc: “Con trai tôi chết rồi, tên phế vật Hạng Thiếu Quân kia cũng nên chôn theo nó!”

Đoàng!

Một tiếng súng nổ đột ngột vang lên, giọng nói của Thẩm Tuyết Lan ngưng bặt. Bà ta run rẩy sờ tay lên gò má đang có tia máu chảy xuống, chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi, bà ta đã phải xuống làm bạn cùng con trai mình!

Ánh mắt Diệp Phùng như chim ưng, khẩu súng trong tay bỗng bốc lên khỏi nóng lờ mờ. Giọng anh giá lạnh: “Đừng có khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi đã nói rồi, nợ thì phải từ từ mà tính!”

Trong mắt Thẩm Tuyết Lan vụt lướt qua một luồng sát ý đậm đặc.

Sự việc đến nông nỗi như bây giờ, giữa họ đã là không chết không thôi.

Tuy rằng Hạng Thiếu Quân đã chết, nhưng Diệp Phùng thì rõ ràng là muốn tìm lại công bằng cho anh mình!

Đêm nay, giữa bà ta và Diệp Phùng, nhất định phải liều mạng anh chết tôi sống!

Người thắng, đến hồi thâu tóm nhà họ Hạng!

Kẻ thua, lấy tính mạng trả giá!