Thiên Sư Tái Xuất

Chương 393




Chương 393

“Anh nói đây là hàng giả ư?” Khuôn mặt Vương Mộng Lệ tối sầm lại, trong mắt tràn đầy hoài nghĩ. “Đúng vậy, chiếc vòng ngọc này của cô chính là hàng giả, giả đến không thể giả hơn được nữa, nó là hàng via hè đó, đắt nhất chỉ đáng ba mươi nghìn!”

Diệp Phùng lạnh lùng nói. “Ba mươi nghìn ả, anh lừa ai đó hả, bạn trai tôi đã nói rồi, chiếc vòng này giá ba trăm triệu”

“Hà, tôi nói là ba mươi thì nó chỉ có giá ba mươi nghìn thôi, không tin cô hỏi lại ông ta đi!”

“Anh Long, anh nói cho em biết đi, chiếc vòng ngọc này bao nhiêu tiền?

Vương Mông Lê gỡ vòng tay xuống, vôi và chất vấn gã hói đầu. “Mộng Lệ, đương nhiên là hàng thật có giá ba trăm triệu rồi, em nhìn đi, giấy chứng nhận trang sức văn còn trong ngực áo anh đây này!”

Gã hỏi lau lau mồ hôi lạnh trên trán sau đó lấy giấy chứng nhận từ trong ngực áo ra, tuy miệng ông là khăng khăng đó là hàng thật nhưng chính biểu cảm sứ sệt của ông ta đã bán đứng lời nói dối kia.

Tiếc rằng cô à ngu ngốc Vương Mộng Lệ đã bị giải hội trung niên này lừa rồi, “Anh nghe thấy chưa, bạn trai tôi đã nói là hàng thật rồi mà, còn có cả giấy chứng nhận nữa.”

Vương Mộng Lệ cầm tờ giấy chứng nhận trong tay, kiêu căng nói. “Ha ha, cái giấy chứng nhận trang sức kia đến công ty quảng cáo mất vài nghìn là có thể cầm nó trong tay, cộng thêm tiền mua chiếc vòng kia nữa, tổng giá trị là ba mươi ba nghìn.”

Diệp Phùng lắc lắc đầu, ra vẻ cô đúng là kẻ ngốc.

Nghe thấy lời của Diệp Phùng gã hỏi ngay lập tức biến sắc, rốt cuộc thì tên này từ đầu chui ra mà thủ đoạn làm giả của gã lại bị đoán trúng phóc hết như vậy, gã ta vô cùng khiếp sợ. “Anh Long, anh nói cho em biết đi, giấy chứng nhận trang sức này có phải cũng là giả hay không?”

Thấy được sự hoảng sợ trên mặt gã hỏi, Vương Mông Lê chất vàn ông ta.

Hiện tại cô ta bắt đầu tin lời Diệp Phùng nói rối, bởi vì biểu cảm căng thẳng trên mặt gã hỏi không thể nào là giả được

Vương Mộng Lệ đồng ý trở thành bạn gái của giải hỏi này chỉ vì ông ta có thể mua cho cô chiếc vòng ngọc ba trăm triệu này, nếu đây thật sự là đồ giả thì cô ta mất cả chì lẫn chài ư, vừa mất tiền lại vừa thất thân. “Mộng Lê, anh là bạn trai của em mà, sao em có thề nghi ngờ anh mà đi tin một kẻ xa lạ được chứ?” Gã hỏi vội biện giải thay cho bản thân. “Ranh con kia, mày con dám nói vòng của tao là hàng giả nữa thì đừng trách tạo không nể nang gì day!”

Đôi mắt của gã hỏi bừng bừng lửa giận, hung hằng trừng Diệp Phùng. “Chó cùng rất giàu sao? Nể tình cô và La Bằng cũng có một thời gian bên nhau, tôi sẽ dạy cho cô một phương pháp kiểm tra đổ ngọc là thật hay giả.”

“Muốn phân biệt ngọc là thật hay giả thì rất đơn giản, chỉ cần dùng bật lửa đốt chiếc vòng ngọc đó là được, nếu ngọc chuyển sang màu đen, thì khẳng định nó là đó giả!”

“Bởi vì ngọc thật sẽ không có bất kì sự thay đổi biến chất nào!

Diệp Phủng chấp hai tay sau lưng ung dung nổi. Với kiến thức và sự trải đời của anh thì có loại ngọc gì mà anh chưa thấy chứ

Thứ đồ vỉa hè như này chỉ cần liếc mắt một cái là anh nhìn ra rồi.

Nghe được lời của Diệp Phùng, hai mắt Vương Mộng Lệ sáng ngời, cô ta nhanh chóng lôi một chiếc bật lửa từ trong túi xách ra rồi đốt chiếc vòng tay ngọc kia, chỉ một lát sau, phía ngoài chiếc vòng liền chuyển sang màu đen. “Màu đen, hàng giả!”

Sau khi thấy vòng ngọc đã chuyển sang màu đen, sắc mặt của Vương Mộng Lệ xanh lét, trong mắt tràn đẩy lửa giận.

Cô ta bị lừa rồi, bị một tên già khọm lừa

Nếu là vòng ngọc thật thì dù có đốt nó cũng không biến thành màu đen, chỉ có ngọc giả làm từ thủy tinh và cacbon khi đụng đến lửa mới chuyển thành màu đen thôi. Không cần nói nhiều nữa, chiếc vòng này một trăm phần trăm là đồ giả rồi! “Tên khốn nhà ông, dám dùng vòng giả lừa tôi ư muốn tôi làm bạn gái của ông này, tôi phải đánh chết ông”

Vương Mông Lê chửi ám lên, dùng vòng ngọc giả trong tay đập mạnh lên cái đấu bóng nhảy, trên mặt của ông ta “Ai u, đau chết mất

Gã hỏi che mặt mình, ông ta gào rú thảm thiết, mặt của anh ta còn bị vòng đập thành một vết lõm màu đen.

Thầy Vương Mộng Lệ và gã hỏi xông vào đánh nhau, khỏe miệng của Diệp Phùng cong cong. Đây đúng là kết quả mà anh muốn, ra tay đánh hai người này không bằng để họ tự cắn lẫn nhau.

Gà chung một chuồng đấu đá lẫn nhau, thấy kẻ địch của mình trở thành kẻ địch của một kẻ địch khác mới là sự trả thù tốt nhất. “Con điểm kia, cô dám đánh tôi ư?” Gã trung niên hỏi đầu đen mặt lại, ánh mắt của ông ta khi nhìn Vương Mộng Lệ tràn ngập lửa giận.

Con đàn bà chết bầm đó mà dám đánh ông ta à, đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi, cho dù bà vợ già của ông ta cũng chưa dám đánh ông ta bao giờ. “Kẻ lừa đảo, tôi đánh tên lừa đảo chết giảm nhà ông đấy!” Do từ cô ham mê hư vinh thôi, cái này gọi là tự làm từ chịul”

“Dám lừa tôi à, tôi không tha cho ông dâu”

Hai mắt Vương Mộng Lệ bừng bừng nổi giận, cô ta bị một mụ đàn bà đang phát điên mà lao vào gã hói, vươn mười mỏng tay chộp vào mặt ông ta.

Gà hỏi bị bất ngờ không kịp để phòng, trên mặt hiện lên mấy dấu móng tay cào cấu, từ mấy vết thương ấy, đau đớn khôn cùng, thậm chí còn có máu tưới trào ra. “Cô dám cào mặt tôi? Mau cút ra!”

Gã hỏi vung tay tát cho Vương Mộng Lệ một cái trung mặt cô ta, khiến gương mặt của cô à lập tức sưng vù lên. “A a a, lão già khốn nạn, tôi liều mạng với ông!” Vương Mộng Lệ giống như một con sư tử nổi điên, cô ta lao vào gã hỏi, vươn tay bắt đầu cào cấu mặt ông ta.

Gã hỏi tuy là một người đàn ông nhưng thân thể đã rỗng tuếch từ lâu, không có sức lực thành ra hai kẻ đó đánh nhau cũng kẻ tám lạng người nửa cần, đánh một hồi hai người lại vật nhau xuống đất mà đánh tiếp.

Hai con người vừa rồi vẫn còn mặn nồng anh anh em em nhảy mắt đã đứng về hai phê chĩa kiếm vào nhau, mà tất cả đều là nhờ công lao của Diệp Phùng

Mượn đao giết người, châm ngòi ly gián, máy chiều này anh đã dùng đến quen tay. “La Bằng, chúng ta đi thôi, cho bọn họ tự là chuyện mình đi!”

Diệp Phùng cười nhẹ, sau đó cùng La Bằng đi khỏi căn phòng.

Đi xa rồi vẫn nghe được tiếng đánh, tiếng chửi nhau của hai kẻ đó, vô cùng vang dội và chói tai. “Anh Diệp, thật cảm ơn anh.”

Bên ngoài nhà hàng, La Bằng cúi đầu nói với Diệp Phùng bằng giọng điệu cảm kích.

Cậu ta biết, nếu không nay không nhờ có Diệp Phùng giúp đỡ thì cậu chắc chắn sẽ bị Vương Mộng Lệ trào phúng và bắt nạt.

Người đàn ông trước mắt không chỉ giúp cậu hà giận mà còn báo thù thay cậu nữa, đối với La Bằng mà nói, anh ấy có ơn rất lớn với cậu.

Diệp Phùng chấp hai tay ra sau lưng, anh nhìn La Bảng, mặc gió đêm thổi tung tà áo, thản nhiên nói: “La Bảng, cậu có biết vì sao tôi lại giúp cậu không?”

La Bảng yên lặng, cậu yên lặng đứng đó chờ Diệp Phùng nói tiếp.

Cầu thành thực chứ không phải một tên ngốc thực sự, cũng hiểu được trên đời này không có cái gì là giúp đồ mà không có mục đích.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của cậu ta càng có vẻ kinh cần: “Anh Diệp, nếu có việc gì cẩn La Bằng giúp thì anh cứ việc nói ra, La Bằng dù có phải vượt muộn núi nghìn sông, muôn lần chết cũng không chối từ!”

Diệp Phùng đột nhiên lại chuyển đề tài: “La Bằng, cậu nghĩ đã là đàn ông thì phải sống một cuộc sống như thế nào? “Là kéo dài hơi tàn, hèn mọn khuất nhục, hay là cất cao giọng hát theo ý mình, viết nên khát vọng hào hùng về cuộc đời mình?”

“Đấng nam nhi có chí hưởng chạm tới mây gió, bay lên để hóa rồng! La Bằng, cậu có võ công trác tuyệt, lẽ nào cam lòng chỉ làm một bảo vệ nho nhỏ, thậm chí đến cả mẹ ruột cũng không chăm sóc nổi, sống hèn mọn cả đời như thế sao?”

Là một người đàn ông nhưng cậu ta sống mà đề hèn nhục nhã, là một người con mà đến việc chăm sóc cho mẹ cậu ta cũng không làm được, chỉ có thể vì bản thân bất tài mà trở mắt nhìn mẹ vẫn bệnh tật liệt giường lại không có cách nào thoát khỏi guồng xoáy đó. Nghĩ đến tất cả, trên mặt cậu ta hiện lên sự xấu hổ sâu sắc.

Diệp Phùng nhẹ nhàng về vai an ủi cậu ta, lại nhìn cậu ta một cái đầy hàm ý: “Nếu như cậu đồng ý thì hãy trở thành học trò của tôi”