Chương 360
“Diệp Phùng! Nói ra điều kiện của anh đi!”
Thẩm Tuyết Lan trầm giọng nói, chuyện đã tới nước này, nhiều lời vô ích, chỉ có thể nghĩ cách để hạn chế tối đa tổn thất!
“Thoải mái!”
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên tia tán thưởng, ánh mắt tinh tường: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, trả lại toàn bộ những gì thuộc về anh cả của tôi!”
“Không thể nào!”
Thẩm Tuyết Lan trực tiếp cự tuyệt, cái gì mà đồ thuộc về Hạng Thiếu Quân?
Nếu chiếu theo quy củ, với thân phận cháu trưởng của anh ta, cả nhà họ Hạng đều thuộc về anh ta!
Nhưng hiện giờ, nhà họ Hạng đã hoàn toàn nằm dưới quyền Thẩm Tuyết Lan, sao bà ta có thể dễ dàng chắp tay dâng nhà họ Hạng mà bà ta đã khổ tâm kinh doanh bao lâu nay, mang tới cho nó bao vinh hoa phú quý cho kẻ khác?
“Nếu đã như vậy thì sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi!”
“Diệp Phùng!” Đúng lúc này, một ông lão chợt bước ra, đó chính là Hạng Vấn Huy, chú hai của Hạng Thiếu Quân, tộc lão nhà họ Hạng!
Nhưng ông ta đã bị Thẩm Tuyết Lan mua chuộc từ lâu, ông ta nhìn Diệp Phùng, lời nói rõ ràng: “Cậu đừng có quên, Hạng Thiếu Quân cũng là con cháu của nhà họ Hạng, nhà họ Hạng chịu cảnh xấu hổ, lẽ nào cậu ta lại có thể chỉ lo cho thân mình?”
“Còn nữa, cứ cho là cậu truyền đoạn ghi âm này ra ngoài thì làm sao, dựa vào quyền kiểm soát của chúng tôi thành phố Hạng Vương, cậu cho rằng có công ty truyền thông nào có gan đưa tin về bản ghi âm này sao?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Ô? Tự tin vậy sao?”
Dứt lời, Thiết Chinh Nhạc vốn vẫn không nói câu nào chợt đứng lên, mở miệng: “Thưa thầy, đàn em Sở đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi!”
“Công ty truyền thông Cát Lan đã phái ra năm trăm chiếc xe truyền hình lưu động, bố trí ở khắp các ngõ nhỏ phố lớn của thành phố Hạng Vương, chỉ cần thầy ra lệnh, năm trăm chiếc xe này sẽ đồng thời phát hình liên tục và chạy khắp các con phố, đảm bảo chỉ trong vòng năm phút, toàn bộ người ở Thành phố Hạng Vương đều biết!”
“Hơn nữa, công ty Cát Lan cũng đã sắp xếp xong khung giờ vàng tại ba mươi sáu đài truyền hình cấp tỉnh!”
“Chỉ cần thầy đồng ý, ba mươi sáu đài truyền hình cấp tỉnh sẽ đồng thời tiến hành phát sóng tực tiếp!”
Vừa nghe thấy vậy, cả đám người đều trở nên căng thẳng!
Công ty truyền thông Cát Lan, chính là công ty truyền thông tư nhân lớn nhất Thiên Triều!
Hình như chủ tịch của công ty này tên là Sở Tư Vũ?
Lẽ nào cũng là học trò của Diệp Phùng?
Nhìn phản ứng của mọi người, khóe miệng của Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Nếu đã như vậy thì bắt đầu phát đi!”
“Đợi đã!”
Thẩm Tuyết Lan hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn Diệp Phùng sáng ngời. Diệp Phùng chẳng hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt bà ta, cuối cùng, sau nửa phút, Thẩm Tuyết Lan đành buông tha: “Diệp Phùng, nhà họ Hạng đã truyền thừa nghìn năm, vị trí người nắm quyền từ trước tới nay đều do người có năng lực nắm giữ. Dù cho Hạng Thiếu Quân là cháu trưởng nhưng nếu anh ta không có thực tài thì cũng không thể đảm đương vị trí người nắm quyền nhà họ Hạng!”
“Nhưng tôi có thể cho anh ta một cơ hội!”
“Hạng mục lớn nhất trong năm nay của nhà họ Hạng có thể đạt tới số tiền hơn ba mươi nghìn tỷ. Nếu như trong vòng ba ngày, Hạng Thiếu Quân có thể đoạt được hạng mục này về tay nhà họ Hạng, vậy tôi sẽ đích thân công bố cho cả thế giới, lập Hạng Thiếu Quân làm người thừa kế tương lai của nhà họ Hang!”
Chỉ một câu nói, mọi người kinh sợ!
Ánh mắt Diệp Phùng hơi nheo lại, khoảng không mênh mông hiện lên trong mắt, anh kiêu ngạo nói: “Được!”
Đợi sau khi nhóm người Diệp Phùng rời khỏi nhà họ Hạng, Hạng Hòa nóng lòng nói: “Mẹ! Hạng mục kia là hạng mục lớn nhất của nhà họ Hạng trong năm nay, mấy trăm cái miệng nhà họ Hạng đều chỉ chờ hạng mục này thành công để chia lợi nhuận thôi. Nếu như không may thằng rác rưởi Hạng Thiếu Quân thành công đạt được hạng mục này, vậy chẳng phải uy danh của anh ta nhà họ Hạng sẽ tăng lên rất nhiều sao!”
Thẩm Tuyết Lan nhìn con trai mình, hừ lạnh nói: “Chính con cũng nói, Hạng Thiếu Quân chỉ là một thằng rác rưởi, vậy làm sao một thằng rác rưởi có thể đoạt được hạng mục này?”
“Hơn nữa, hạng mục này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu..”
Trung tâm thương mại của Lý Hồng Phúc trực tiếp đóng cửa để chỉnh đốn, giờ trở thành bộ chỉ huy tạm thời của Diệp Phùng. Trong phòng làm việc, Hạng Thiếu Quân lo lắng đi tới đi lui, thấy anh ấy sắp tự làm mình choáng váng đầu óc, Diệp Phùng cười khổ: “Anh cả, anh từng đi tới đi lui nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi!”
“Ôi! Sao tôi có thể ngồi yên được đây!”
Hạng Thiếu Quân đập tay, vẻ mặt buồn khổ nói: “Hạng mục mà Thẩm Tuyết Lan nói tới không đơn giản như vậy đâu…”
“Ồ?”
Diệp Phùng chợt thấy hứng thú: “Sao lại không đơn giản?”
Hạng Thiếu Quân rủ rỉ nói: “Ngoại ô phía nam Thành phố Hạng Vương vốn có một mảnh ruộng hoang ngàn mẫu nhưng không lâu trước đây, nhà họ Hạng đã vô tình phát hiện ra dưới mảnh đất này còn có một mỏ vàng chưa được khai thác!”
Mỏ vàng?
Mọi người nhất thời chết lặng, nhất là Tống Chính Đăng, người vẫn không chịu rời đi, hai mắt trợn tròn, mỏ vàng nghìn mẫu?
Ôi chúa ơi, vậy không biết bao nhiêu tiên!
“Chuyện phát hiện ra mỏ vàng đã khiến cả nhà họ Hạng vô cùng kích động. Địa vị của nhà họ Hạng trong số các vọng tộc nghìn năm đã rơi xuống vị trí cuối cùng, nhưng nếu như dựa vào mỏ vàng này, nhà họ Hạng hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi. Vì vậy, dưới sự chỉ đạo của Thẩm Tuyết Lan, nhà họ Hạng đã bỏ ra một lượng tiền bạc và vật lực lớn để thu mua thiết bị, chuẩn bị khai thác!”
“Nhưng đúng vào lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhà họ Hạng chuẩn bị thu mua mảnh ruộng hoang này thì tin Đế sư xuất sơn tức vê mỏ vàng không biết đã bị ai đó truyền ra ngoài. Bên ngoài biết tới tin này nên ngày càng có nhiều người đổ xô tới đó, mảnh đất hoang này bị bên trên trực tiếp tiếp quản, do chịu áp lực lớn nên bên trên đã phải tiến hành đấu giá công khail”
“Với bối cảnh của nhà họ Hạng chúng tôi, vốn không có ai có thể cạnh tranh cùng, nhưng đột nhiên lại có một thế lực gia nhập vào cuộc cạnh tranh này, khiến cho thắng lợi vốn nắm chắc trong tay lại trở nên đầy bất trắc!”
“Đó chính là nhà họ Thẩm, cũng thuộc vọng tộc nghìn năm”
Ánh mắt Diệp Phùng chăm chú, suy nghĩ hồi lâu. Đột nhiên, anh nở nụ cười trâm trầm: “Hay cho một Thẩm Tuyết Lan, hay cho một chiêu một mũi tên trúng ba đích!”