Chương 282
Nói hết câu, Diệp Phùng chậm rãi đưa tay lên, mọi người đều nhìn qua, dưới ánh mặt trời, giữa hai ngón tay của bé có tia sáng lấp lánh, đó là một cây châm.
Ba đến năm giây sau, từ sau lưng bỗng vang lên tiếng ho nhẹ, cậu bé tưởng chừng như đã chết, lồng ngực lại phập phồng, sau đó đôi mắt khẽ động rồi từ từ mở ra.
“Ơ, mình sao vậy nhỉ?”
Giọng nói tuy rất nhẹ nhưng lại giống như trời đông giá rét và mặt trời chói chang ở trong lòng một số người.
“Mọi người mau nhìn mặt của cậu bé!”
Không biết ai hét lên một câu, mọi người lại quay qua, hai má vốn có màu đỏ tươi giờ đã nhạt đi rất nhiều, từ xa nhìn lại giống như là đang xấu hổ, nhẹ hơn rất nhiều so với gương mặt hung ác lúc mới đến.
“Mặt của cậu bé này tích ứ đầy máu độc, độc này rất mạnh, vốn đã tính lấy đi mạng của cậu bé, nhưng không biết vì lí do gì, lan ra đến tận mặt, gây ra tắc nghẹn ở diện rộng, mới tạo thành bộ dáng trước đây.”
“Hơn nữa, vì thời gian đã lâu, máu độc toàn bộ đều sót lại trên gương mặt, bám vào kinh mạch, nếu như muốn làm lạch toàn bộ máu độc thì còn phải châm cứu thêm mấy lần nữa. Nếu không một khi máu độc ở bất kỳ đoạn kinh mạch nào bị di chuyển đến nơi khác, vậy cậu bé này chắc chắn sẽ chết!”
Lời nói vừa dứt, âm thanh bỗng tĩnh lặng.
“Bốp bốp”
Một tiếng vỗ tay vang lên, Mã Vệ Quốc cười ha ha, mặt mang theo nụ cười đi đến.
“Thường nghe nói người tài không đợi tuổi, nhưng lão già tôi đây thấy là người trẻ tuổi đều được gọi là anh hùng!”
“Cho dù là châm cứu, bốc thuốc, hay là lần chết đi sống lại này, thầy Diệp đủ để để đảm nhận hai người thần y?
“Lão già tôi năm nay đã nhiêu tuổi rồi, tôi có một một yêu cầu lớn, không biết mấy hôm nữa ngài Diệp có thời gian không, đến nhà của của lão già này để nói chuyện phiếm?”
“Lão già tôi nhất định sẽ dọn dẹp nhà cửa để đón khách!”
Đối với ông lão này, Diệp Phùng cười gật đầu: “Nếu như tôi có thời gian chắc chắn sẽ đến.”
Vừa nói xong, mọi người mới như tỉnh lại, liền hét lên: “Thầy Diệp, vậy qua mấy ngày nữa thầy có rảnh không, xương cốt của ông nội nhà tôi cũng không như trước nữa, phiền thầy đến xem giúp ông ấy một chút?”
“Thầy Diệp, ngày sau sau nữa! Tôi muốn hẹn thầy ngày sau sau nữa!”
“Cút đi! Thầy Diệp có thân phận như thế nào, bản thân ông đáng giá mấy trăm tỉ, đừng đến góp vui!”
Thấy cảnh này, Diệp Phùng khẽ nhếch miệng, tất cả mọi chuyện đã ổn thỏa!
“Đúng rồi, phó cục trưởng, tôi có cần phải đi cùng ông một chuyến nữa không?”
“Không… Không cần nữa, trước đây từng nghe nói thầy Diệp có học sinh ở khắp mọi nơi, hôm nay gặp được thầy mới tin rằng lời đó quả thực không ngoa, tôi thật sự bái phục!” Phó cục trưởng Lương lật mặt còn nhanh hơn lật bánh, lập tức tỏ ra thân thiết tiến lại gần nói: “Thầy Diệp, đây đều là hiểu nhầm thôi, nếu như lúc nào có thời gian, tôi sẽ tự tay mang rượu đến xin lỗi, thầy nhất định phải nhận tấm lòng của tôi đó!”
Diệp Phùng cười rồi gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, nhìn bộ dáng này, phó cục trưởng Lương lập tức vui mừng hớn hở. Đa số người ở đây, người bình thường khó có thể sánh nổi với họ về tiền bạc và danh vị, họ không thiếu tiền và quyền, cái họ thiếu chính là mạng sống!”
Ngàn vàng khó đổi mạng sống!
Người có thể quyết định của mạng sống của họ lại chính là bác sĩ!
Điều này không khó hiểu, Diệp Phùng lúc đầu chọn Hoa Thanh Chỉ, mọi người khinh bỉ anh, mà khi anh thể hiện ra y thuật vượt xa Hoa Thanh Chỉ, mọi người lại bắt đầu vây quanh anh.
Nếu có thể có mối quan hệ tốt với một vị thần y trẻ tuổi, không kém gì so với việc tìm được một người hộ tống mạnh mẽ cho bản thân, thậm chí là cho cả gia tộc.
Có người thích ý, tất nhiên cũng có người u sầu.
Hoa Thanh Chỉ đứng cô độc ở đó, gương mặt vốn đã già nua, giờ lại càng hốc hác, lúc này một bóng người chắn trước mặt ông, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là Diệp Phùng.
“Cậu đến cười ông già này sao?”
Diệp phùng nhàn nhạt nhìn ông ta: “Người làm, trời nhìn, có công có đức, nhưng chưa chắc là người tài!”
“Phải biết rằng trên thế giới này có núi này còn có núi nọ, người này còn có người kia!”
Hoa Thanh Chỉ cứng đơ đứng ở đó, rất lâu sau, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ: “Tôi thua rồi. Tôi thật sự thua đến tâm phục khẩu phục.”
Diệp Phùng cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn về Chu Thành Tu sắc mặt âm u đứng ở một bên, tiến lại một bước, nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy được: “Lần thi đấu này, tôi vốn là người sẽ phải thua, đúng không?”
“Cậu chủ Chu, lần ra oai phủ đầu này có vẻ không thành công rồi!”
Chu Thành Tu đơ người, trên mặt mang một vẻ thâm sâu khó lường, nhìn Diệp Phùng: “Đế Sư Diệp, cậu rất lợi hại, còn lợi hại hơn so với tôi tưởng tượng! Nhưng đây là tỉnh Đồng Tam, cậu có thể không qua lại với nhà họ Chu, nhưng tốt nhất cũng không nên kết bạn bừa, nếu không, lần này không cẩn thận đứng ở nhầm đội, vậy thì phiền phức đấy!”
Nếu như nói Chu Thành Tu trước đây vẫn có suy nghĩ lôi kéo Diệp Phùng, vậy bây giờ đã thành trực tiếp uy hiếp rồi. Hắn ta đang cảnh cáo Diệp Phùng rất rõ ràng, nếu như anh dám qua lại thân thiết với gia tộc Ái Tân Giác La, vậy chính đối đầu với Chu gia.
Nhưng đường đường là Đế Sư, sao lại sợ uy hiếp nhỏ nhặt này?
Nghe hắn ta nói xong, trên mặt Diệp Phùng giương lên một độ cong, sau đó, sau lưng anh xuất hiện một cỗ khí thế bừng bừng.
“Cậu chủ Chu, hình như cậu vẫn luôn hiểu sai một chuyện.”
“Mặc dù mục đích chủ yếu lần này của tôi đến thành phố Hữu Thiên để đi tìm thuốc..” Nói đến đây, Diệp Phùng ngừng một chú, trong chốc lát, khí chất trên người bỗng dưng thay đổi, một cỗ sát khí ngút trời bùng lên, nhắm thẳng vào Chu Thành Tu: “Nếu như có người cảm thấy Diệp Phùng tôi dễ bị ức hiếp, vậy tôi không để ý đến việc bàn tay lại nhuốm thêm máu của một số người.”
Hơi lạnh thấu xương lan đến Chu Thành Tu, trực tiếp đi đến đỉnh đầu, Chu Thành Tu ngày thường nho nhã, lúc này trên mặt đã không còn sự ấm áp, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta chưa từng cảm thấy đang xem thường Diệp Phùng, nhưng mà đến lúc này mới phát hiện ra hắn ta vẫn luôn đánh giá thấp thực lực của người không kém hắn mấy tuổi này.
Đúng vậy, cậu ta là thầy của thiên hạ, cậu ta đi dạy học trò, không có nghĩa cậu ta là một thư sinh yếu đuối.
Cảm nhận được cái lạnh đang dâng trào, những lời mà Chu Thành Tu muốn nói lại nuốt xuống!
Sâu trong đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn!
Hắn ta không ngốc, tất nhiên sẽ không chọn đối đấu trực tiếp với Diệp Phùng, nhưng chỉ cần anh vẫn ở thành phố Hữu Thiên, vậy bản thân vẫn có cách để đối phó với anhI Nghĩ đến đây, Chu Thành Tu khóe miệng câu lên một nụ cười u ám!
Đừng quên rằng, nhà họ Chu làm vua vùng Đông Bắc, có xuất thân từ thổ phỉI “Diệp Phùng!”
Chính lúc này có một tiếng hô hoán vang lên, Diệp Phùng híp híp mắt, sát khí trên người dần dần mất đi, khôi phục lại dáng vẻ nhẹ nhàng như trước, nhìn hai cô gái: “Chúng ta thắng rồi!”
Nguyệt Xuyên Nhi nở một nụ cười: “Chúng ta không chỉ thắng cuộc thi, mà còn thắng cả một bệnh viện.”
“Anh Diệp, chúc mừng anh, trận đấu ngày hôm nay, chắc chắn tên của anh rất nhanh sẽ được truyền ra trong thành phố Hữu Thiên.”
“Người đời đều biết được tên của Đế Sư, nhưng không biết Đế sư lợi hại như thế nào!”
“Nhưng sau hôm nay, ở thành phố Hữu Thiên, thậm chí cả tỉnh Đồng Tam, anh Diệp, cái danh Đế Sư của anh sẽ vang xa trên mảnh đất này.”
“Đấn lúc đó, chỉ sợ rằng sẽ có không ít các danh gia vọng tộc đến làm quen, anh Diệp, ta dự đoán mấy ngày tiếp theo, ở đây sẽ không còn yên tĩnh như giờ nữa đâu!”
Diệp phùng lại nhìn Hà Tố Nghi bằng gương mặt thâm tình, ôn nhu nói: “Lần này đến, tôi chỉ là vì người mình yêu, dù sao tôi cũng không phải người ở đây, không thể sống lâu được ở đây đâu!”