Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 71: Báo ứng




Ứng Hạo đi ra từ một câu lạc bộ ngầm, thân thể bị tửu sắc đào rỗng lung lay đi đến bãi đỗ xe. Hắn nhéo ngực nữ phục vụ đưa mình xuống, rồi nhét một đống tiền mặt từ chối cô ta.

Nữ phục vụ quyến rũ cười càng thêm ân cần, đưa người đi xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, xoa chỗ ngực bị véo đau điếng, nhỏ giọng mắng: "Con heo biến thái chết tiệt."

Nếu không phải Ứng Hạo có tiếng là ngu ngốc lắm tiền thì ai mà chịu tự nguyện đến gần cái con heo chết tiệt có sở thích ấu dâm này cơ chứ? Một tên biến thái, lúc trước hắn đến chỗ này tìm gái, tiếp hắn một đêm là phải nghỉ hết gần cả cái cuối tuần.

Đến đây chơi, khách thích SM đều sẽ chơi rất có chừng mực sao cho mỗi người đều sung sướng, ngày hôm sau còn có thể đi làm bình thường. Nhưng chỉ có một mình Ứng Hạo, không hề cố kỵ, chỉ muốn thoả mãn thú tính thích ngược đãi của mình mà thôi.

Nửa năm trước có một cô bé ngốc thiếu tiền tuỳ tiện tiếp Ứng Hạo, xém chút nữa bị hắn chơi tới chết. Làm cho nữ phục vụ trong đây đều sợ hãi, từ chối tiếp Ứng Hạo, đồng thời mấy câu lạc bộ ở đế đô đều biết Ứng Hạo là một tên biến thái sẽ chơi người đến chết, vội vã cách hắn thật xa.

Nữ phục vụ cũng có suy nghĩ của mình, cô ta không chỉ biết Ứng Hạo thích chơi SM, còn biết hắn là một tên cặn bã thích ấu dâm. Không phải mỗi bé gái, chỉ cần là trẻ con từ tám tuổi đến mười hai tuổi hắn đều thích.

Trên tay không biết đã dính biết bao nhiêu oan hồn của trẻ con rồi nữa, là một tên biến thái cặn bã không rõ đầu rõ đuôi.

Những việc này vốn cô ta cũng không biết, dù sao thì cô ta cũng chưa từng tiếp xúc hay làm những chuyện thiếu đạo đức như ép buộc trẻ con như thế. Cô ta tuy làm trong ngành này, nhưng người trong ngành phần lớn là tự nguyện.

Trước đây từng nghe được mấy lời đồn về chuyện ấu dâm này, thật hay giả thì cô ta cũng không để ý, nhưng có lần cô ta tiếp Ứng Hạo, hắn uống say rồi nói lỡ miệng, hắn nói trước đây ở nước ngoài có một tổ chức bí mật, chuyên về mảng ấu dâm.

Trong đó đều là hàng mới, lớn nhất cũng không đến mười bảy tuổi, trai hay gái đều có, dùng để thoả mãn dục vọng không thể bày ra ánh sáng của một số người. Khách hàng đến chỗ đó đều là những nhân vật tay to mặt lớn không thể để người khác biết được.

Ứng Hạo lại oán giận câu lạc bộ trong nước không đủ kích thích, hắn nói ở chỗ đó chỉ cần quyền lợi đủ lớn, nuôi một con "chó" để chơi, chơi tới chết cũng không thành vấn đề. Hắn nói trong nước cổ hủ, không có chút lạc thú nào cả, chỉ là một câu lạc bộ giao dịch tình sắc bình thường cũng phải lén lén lút lút.

Nữ phục vụ lúc ấy nghe xong, lần đầu tiên sinh ra oán hận đến nỗi muốn giết chết một người.

Sau đó Ứng Hạo lại đến, cô ta không muốn tiếp hắn. Nếu không phải lần này có một cô bé rất sợ hắn cho nên cô ta mới nổi lên lòng tốt chủ động đưa hắn đến bãi đậu xe thì còn lâu cô ta mới chịu tiếp.

Nữ phục vụ đi vào thang máy, không nhịn được "xì" một tiếng khinh miệt mắng: "Chỉ mong loại cặn bã này đi đường bị tai nạn chết cho rồi."

Đột nhiên, ánh đèn trên đỉnh đầu cô ta chớp tắt một cái, cô thầm hoảng sợ, thang máy hỏng rồi à?

Sự cố thang máy cũng có thể chết người đấy! Nữ phục vụ bỗng thấy nôn nóng, lúc này, thang máy mới lặng lẽ mở ra, vẫn là bãi đậu xe dưới đất, không có người nào vào, bên trong thang máy ngoại trừ cô ta thì không còn ai khác.

Bỗng thấy hơi quỷ dị, nữ phục vụ xoa cánh tay, ấn nút thang máy. Cửa đóng lại một lần nữa, lúc này không hề xảy ra trục trặc gì. Nữ phục vụ bĩu môi nói: "Thang máy hơi hỏng hóc đấy, gọi người đến sửa đi, làm hết cả hồn..."

Cô ta không biết, trước lúc thang máy tự động mở cửa, trên nóc có hai đứa nhỏ đang nằm, sắc mặt xanh trắng doạ người, mỗi đứa một đôi mắt đỏ ngầu --- đó là vì não xuất huyết làm cho đôi mắt đỏ bừng. Chúng nó nằm bò trên nóc thang máy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô ta qua khe hở.

Lúc nữ phục vụ nói câu nguyền rủa ấy, cửa thang máy mở ra, chúng nó bỏ đi.

Nữ phục vụ tránh được một kiếp nhưng không hề hay biết.

Ứng Hạo hùng hùng hổ hổ, nhớ đến cuộc sống thoải mái không kiêng nể gì ở nước ngoài. Nhưng việc làm ăn ở nước ngoài sắp bị hắn làm cho lụn bại cả rồi, hắn lợi dụng tin tức lạc hậu và lực ảnh hưởng của tập đoàn Ứng thị ở trong nước rồi tự tin trở về, cảm thấy những tập đoàn trong nước vẫn giống như mười năm trước, tôn sùng những tập đoàn ra được nước ngoài.

Vừa về thì hắn lập tức cắm rễ ở đế đô, nể mặt cho phép tập đoàn Lục thị hợp tác với bọn họ. Ai ngờ sau khi bị từ chối không lưu tình còn bị đánh lén, ban đầu hắn tưởng là Lục thị làm, nhưng sau khi điều tra lại phát hiện đối phương vô tội, cuối cùng là ai làm thì hắn muốn tra thế nào cũng tra không ra.

Ứng Hạo cũng muốn thử loại trừ nhưng lại phát hiện chẳng có tác dụng gì cả.

Kẻ thù của hắn rất nhiều, mỗi một kẻ đều hận hắn muốn chết.

Dần dà Ứng Hạo ngừng suy nghĩ, chuyển ánh mắt sang những tập đoàn khác, nhưng mà đám công ty lớn đó cũng không phải ngốc, tuy không gọn gàng dứt khoát từ chối như Lục thị nhưng lại đang vòng vo.

Có vài công ty nhỏ, tập đoàn nhỏ thật ra rất vui lòng hợp tác với Ứng thị, nhưng tiếc là Ứng Hạo chướng mắt bọn họ. Câu nói như rồng leo, làm như mèo mửa hẳn là để miêu tả loại người giống như hắn đây.

Kết quả là tập đoàn Ứng thị đến đế đô đã một năm rồi, chẳng có thành tích gì đáng nói, ngược lại còn bị chèn ép không bằng một tập đoàn nhỏ.

Ứng Hạo tức giận vô cùng, đổ hết sai lầm lên đầu người khác. Hắn thấy đà phát triển trong nước đang tăng nhanh, muốn chia chút lợi ích, nhưng hắn lại xem thường quốc gia của mình, luôn cảm thấy rất low (chất lượng thấp kém), mỗi ngày đều phải nói nhân quyền với những người bên cạnh.

Không ai để ý đến hắn, ngoài mặt thì nghe, sau lưng thì trợn mắt, ghê tởm gần chết.

Ứng Hạo lảo đảo đi đến xe mình, ấn remote cảm biến. Đèn xe nhấp nháy hai cái, hắn đi qua định mở cửa thì bỗng nghe thấy tiếng động sau xe.

Dù nói vậy hắn cũng sẽ không quản mấy loại tiếng động này, có người trọng thương nằm trước mặt hắn còn xem như không thấy, không chạy xe chèn qua luôn phỏng chừng là vì đường đi không bị cản.

Nhưng tiếng này... là tiếng của trẻ con, có lẽ không đến sáu tuổi.

Ánh mắt Ứng Hạo sáng lên, dục vọng hơn một năm không được giải phóng lại quấy phá. Hắn đứng tại chỗ nghe một lúc --- "Anh, chân đau."

"Em gái ngoan, anh thổi, không đau nữa."

Anh em?!

Ứng Hạo vui vẻ không thôi, vòng ra xem thử, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên cốp xe hắn, mặc phục sức thời dân quốc. Hắn cũng không thấy kì lạ, bây giờ đang lưu hành phong cách phục cổ mà.

Hắn chỉ cảm thấy hai thân thể nho nhỏ non nớt trước mặt vô cùng đáng yêu, bụng dưới lập tức có một ngọn lửa nóng thiêu đốt.

Hắn rón ra rón rén đi đến, bày ra vẻ tươi cười nhưng dục vọng trong mắt lại không thể che lấp được: "Bạn nhỏ à, các cháu ở đây làm gì thế? Ba mẹ cháu đâu?"

Hai đứa nhỏ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Hạo. Người sau hít vào một hơi khí lạnh, không vì cái gì cả, chỉ vì hai đứa nhỏ này quá tinh xảo, hơn nữa nhìn qua còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của hắn. Trẻ con quá nhỏ chơi rất dễ hỏng, nhưng mà bọn chúng quá đẹp.

Ứng Hạo liếm môi, sắp kiềm chế không nổi dục vọng của mình rồi. Hắn kiềm nỗi hưng phấn lại, hỏi: "Bạn nhỏ, ba mẹ của hai cháu đâu?"

Hai đứa nhỏ không cảm xúc nhìn chằm chằm Ứng Hạo.

Người anh trả lời, giọng nói cứng đờ máy móc: "Mẹ, ông bà nội, cậu nhỏ, dì nhỏ, cậu lớn, mợ lớn, cậu hai, mợ hai, anh họ lớn, anh họ nhỏ, chị họ,... không thấy nữa."

Ứng Hạo đứng nghe nó liên tục đọc ra một cái danh sách dài mà không thở dốc chỉ thấy hơi phiền phức, nghe đến đoạn không thấy thì hưng phấn vô cùng, hắn nhịn không được xoa tay hỏi: "Bọn họ đi đâu rồi?"

Người anh không trả lời, nghiêng đầu hỏi người em: "Em, đi đâu?"

Người em nghiêng đầu, máy móc hỏi lại: "Anh, đi đâu?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu không biểu cảm nhìn Ứng Hạo: "Đi đâu?"

Người anh: "Đi tìm người."

Người em: "Đi tìm người."

Thì ra là hai đứa ngốc.

Ứng Hạo chẳng những không thất vọng mà còn vui vẻ.

Ngốc rất tốt, không biết gì cả, chơi chết cũng không sao, chỉ cần có phản ứng là được. Hơn nữa, ngốc thì dễ dỗ dễ lừa, cho viên kẹo thì không khóc không quậy.

Ứng Hạo nuốt nước miếng nói: "Nếu bọn họ đều đi tìm người rồi thì các cháu theo chú về nhà đi. Chú cho các cháu ăn kẹo."

Người anh và người em nhìn Ứng Hạo, tròng mắt đen kịt âm trầm không có nhân khí. Ứng Hạo bị nhìn mà kinh hãi, bỗng muốn lùi bước, lúc này hai đứa nhỏ đột nhiên cười: "Vâng ạ."

Cười rất đáng yêu.

Ứng Hạo lại bị dục vọng che mắt.

Hắn bế hai đứa nhỏ lên xe, vội vã khởi động xe chạy ra đường, sợ người lớn nhà chúng tìm đến.

Phòng điều khiển của câu lạc bộ, lúc này một người bảo vệ ăn khuya xong muốn về thay ca thì nhìn thấy đồng nghiệp đang dán mắt vào màn hình không nhúc nhích, hắn nhìn theo vào, chỉ là một bãi đậu xe gần như trống không.

Hắn vỗ đầu cậu ta: "Xem xe chấn hay gì?"

Đồng nghiệp làm vẻ mặt kì lạ liếc hắn.

Hắn cũng không để trong lòng, đưa cho cậu ta một cái túi: "Đồ ăn khuya của cậu."

Đồng nghiệp nhận lấy đặt qua một bên, sau đó tua lại video ghi hình cho hắn xem.

Bên trong là một bãi đậu xe không một bóng người, mấy phút sau có một người đàn ông lảo đảo đi đến. Người nọ đúng là Ứng Hạo, hắn đang muốn mở cửa thì dừng lại một chút, sau đó đi ra thùng xe lầm bầm bầu bầu.

Giống như một tên điên vậy, tựa như sau xe thật sự có người đang nói chuyện với hắn. Cảnh tượng kia rất quỷ dị, nhưng sau đó lại càng quỷ dị hơn.

Ứng Hạo cúi người làm một động tác bế lên, sau đó tự mình đặt vào ghế sau xe. Đi qua đi lại hai lần rồi vội vàng lên xe lái đi.

Đồng nghiệp nói: "Động tác đó giống như ôm con nít phải không?"

Bảo vệ cười nhạo: "Hắn uống say rồi, kẻ có tiền đều không bình thường, mượn rượu làm càn mà thôi."

Đồng nghiệp: "Phải vậy không..." Cậu ta chuyển đến một đoạn thời gian khác: "Cậu xem cái này đi ---"

Bảo vệ liếc mắt một cái, sau đó tê dại cả da đầu.

Chỉ thấy trên màn hình là cảnh Ứng Hạo lái xe ra cửa, chỗ đó có một cái camera quay chính diện, vì thế họ vội dừng ảnh rồi phóng lớn lên --- ghế sau xe có hai đứa nhỏ đang ngồi.

Hai đứa nhỏ cả tay chân lẫn khuôn mặt đều hư thối hơn phân nửa!

Bức tiếp theo là hai đứa nhỏ đột nhiên nở nụ cười nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì là chụp chính diện, cho nên bộ dạng không phải người của chúng nó hiện lên vô cùng rõ ràng.

Đồng nghiệp sâu xa nói: "Còn nữa."

Cậu ta ấn nút điều khiển từ xa, màn hình cắt lớn hơn nữa, bảo vệ vừa thấy thì nổi da gà cả người.

Chỉ thấy chiếc xe dần đi xa, trên xe có đầy "người" đứng. Mười mấy cỗ --- dùng "cỗ" mà không phải "cái" để hình dung là vì chúng nó rõ ràng không phải người, hoặc là dùng thi thể hư thối để hình dung thì càng khả quan hơn.

Bảo vệ và đồng nghiệp im lặng một lúc lâu, cuối cùng bảo vệ cười ha hả: "Bọn họ mới tham gia lễ hội hoá trang phải không?"

Đồng nghiệp nói: "Tôi quen một vị đại sư ở đế đô, muốn đi bái phỏng thử. Cậu muốn đi cùng không?"

Bảo vệ: "Cảm ơn, người anh em."

Ứng Hạo ôm hai đứa nhỏ vào phòng mình, trong lúc đó hai đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, biểu cảm cũng dại ra. Hắn đã sớm xem hai đứa nhỏ như trẻ thiểu năng rồi, bởi vậy cũng không cảm thấy kì lạ mà thấy ngoan ngoãn bớt việc.

Ứng Hạo đứng dậy đi thư phòng lấy đồ nghề của mình. Lúc hắn ôm một cái hộp đồ về lại phòng ngủ, hai đứa nhỏ ngồi trên mép giường đồng loạt nhìn về phía hắn, đôi mắt tối om dại ra, lạnh băng.

Trong nháy mắt, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác rất kì lạ. Đèn trong phòng rất sáng, mắt người sẽ phản xạ ra chút sáng, nhưng trong mắt của hai đứa nhỏ này lại không hề có phản quang.

Hắn lắc đầu, vứt cảm giác kỳ quái trong người xuống, bất cứ thứ gì cũng không thể quấy rầy đêm cuồng hoan của hắn được, Ứng Hạo nở một nụ cười tràn ngập dục vọng: "Các bảo bối, chú sẽ "yêu thương" các cháu thật tốt."

Hai đứa nhỏ nghe vậy đột nhiên nở nụ cười.

Người anh nhìn ra cửa nói: "Chào... mẹ, ông bà nội, cậu nhỏ, dì nhỏ, cậu lớn, mợ lớn, cậu hai, mợ hai, anh họ lớn, anh họ nhỏ, chị họ."

Người em nói lại y hệt như thế thêm lần nữa, âm điệu cũng giống hệt, không lên không xuống, lạnh băng băng như là tiếng phát ra từ máy móc.

Ứng Hạo cứng đờ người, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng hắn không nghĩ đến thứ khác, chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ trước mặt có chút kì lạ. Hắn cho là bệnh tâm thần của hai đứa nó phát tác, bỗng thấy đen đủi mà thôi.

Đã thiểu năng còn tâm thần à? Nghe nói có người bệnh tâm thần khi phát điên lên sẽ giết người.

Tuy Ứng Hạo không cảm thấy hai đứa nhỏ trước mặt có thể giết hắn, nhưng nghĩ đến cực phẩm trước đây hắn từng chơi, rồi so sánh với hai đứa này, bất giác có hơi mất hứng. Nhưng mà... thôi bỏ, bỏ đi, tạm chấp nhận vậy. Qua một thời gian nữa về lại nước ngoài, đến lúc đó thì muốn hưởng thụ thế nào mà chả được?

Hai đứa nhỏ làm như không thấy Ứng Hạo, khoé môi kéo lên. Bọn chúng như là đang cười, nhưng lại cười không nổi, vì thế biến thành biểu cảm cứng đờ vô cùng đáng sợ.

Người anh nói: "Tìm được rồi. Tìm được rồi."

Người em nói: "Tìm được rồi. Tìm được rồi."

Người anh nói: "Ta muốn móc mắt hắn."

Người em nói: "Ta muốn cắt đầu lưỡi và cái miệng của hắn."

Sao, sao lại nói mấy lời đáng sợ như thế?

Ứng Hạo dừng bước, không biết tại sao hắn lại cảm thấy hai đứa nhỏ này thật đáng sợ. Trong lòng hắn lập tức nảy lên một đợt dự cảm không tốt mãnh liệt. Dục vọng bị sự sợ hãi đánh bay, hắn nhìn kỹ hai đứa nhỏ dưới ánh đèn, dung mạo vẫn rất tinh xảo, nhưng càng nhìn càng thấy giả.

Tướng mạo ấy rất tinh xảo, nhưng biểu cảm lại cứng đờ vô cùng.

Hơn nữa, bỗng thấy âm trầm một cách kì lạ.

Ứng Hạo xoay người muốn đi, nhưng hắn phát hiện chân mình không nhúc nhích được, giống như có thứ gì đó nắm lấy chân của hắn, mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể rút ra.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, lan tràn đến lưng. Cảm giác sởn tóc gáy nổ tung trên từng tế bào thần kinh. Sau đó... một loạt tiếng nói vang lên sau lưng hắn, kề bên tai hắn, nam nữ già trẻ đều có.

"Ta muốn tim của hắn."

"Ta muốn chân của hắn."

"Ta muốn tay và máu của hắn."

"Ta muốn lột da hắn."

"Ta muốn thịt của hắn, cắt từng miếng từng miếng."

......

Ứng Hạo sợ hãi mở to mắt, mồ hôi mãnh liệt tuôn ra. Hắn thấy hai đứa nhỏ trước mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt đỏ hồng muốn nổ tung, đôi chân vặn vẹo từ cổ chân... Chẳng trách từ đầu đến cuối hắn đều phải ôm đi, bởi vì bọn chúng không đi được.

Tiếp theo đó, hắn thấy càng nhiều thi thể hư thối, tứ chi vặn vẹo đáng sợ, mấy thứ kia đều có thể động đậy, mở to đôi mắt tối om đồng loạt nhìn hắn.

Ứng Hạo vừa định hét lên thì một sợi dây thừng vòng qua miệng hắn, trói chặt tứ chi của hắn rồi treo lên giống như một con súc sinh chờ bị làm thịt. Sau đó, mười mấy con lệ quỷ dùng bộ dạng hư thối sau khi chết, mang theo hận thù thấu xương nhào tới móc mắt, cắt đầu lưỡi, cắt miệng của hắn, lột da hắn từng tấc một, biến hắn thành nhân côn. Sau đó cắt từng miếng thịt của hắn, đến tận lúc chết cũng phải nhận hết cực hình, trăm năm không thể siêu thoát.

Trong đó một phần là trả lại tội nghiệt của Ứng Hoài Thiên năm đó, còn lại là chuộc tội nghiệt mà mấy năm nay hắn phạm phải.

Nơi này là một trong đám biệt thự xây giữa sườn núi, biệt thự của Ứng Hạo cũng chỉ là một căn nho nhỏ trong đó mà thôi. Mây đen che trời, không thấy ánh sáng. Cả đám biệt thự giống như bị sương mù dày đặc bao phủ vậy, bách quỷ dạ hành, lệ quỷ gào thê lương, kẻ ác kêu thảm thiết.

Có oan báo oan, có thù báo thù.

Canh ba qua đi, mây tan trăng sáng, sương mù dày đặc biến mất trong chớp mắt.

Một tiếng quỷ gào thê lương vang vọng khắp trời đêm, mười mấy cái quỷ ảnh nhanh chóng thoát khỏi biệt thự từ bốn phương tám hướng.

"Dám chạy à?"

Trương Tiểu Đạo canh chừng hai hướng bắc và đông, vừa thấy quỷ hồn Thạch thị muốn vi phạm khế ước chạy trốn, cậu nắm cành liễu buộc lục lạc và tơ hồng đuổi theo, đánh cái nào trúng cái đấy.

Cành liễu đánh quỷ, quỷ lùn ba tấc.

Đánh xong thì dùng lục lạc buộc tơ hồng bắt đám lệ quỷ muốn chạy trốn lại.

Trương Tiểu Đạo nhìn quỷ hồn Thạch thị hung thần ác sát, không khỏi lắc đầu: "Lệ quỷ ác sát, bất luận là lúc chết thê thảm bao nhiêu thì sau khi chết đều giảo hoạt, không thể tin tưởng được. May là anh Cửu đã sớm đoán được các người sẽ không thể nào ngoan ngoãn trở về sau khi báo được thù, kêu tôi đứng canh ở chỗ này."

Trong tay cậu có một con lệ quỷ, là con trai nhỏ của Thạch thị, nghe vậy thì tru lên một cách thê lương.

Trương Tiểu Đạo lạnh giọng quát: "Các người đã chặt đứt huyết mạch của Ứng thị, thù hận không cần thiết thì cứ đi đến địa phủ cáo trạng trước mặt Diêm La, bắt Ứng Hoài Thiện làm trâu làm ngựa cho mấy người mười kiếp. Nhưng cố tình mấy người lại chạy trốn, còn không phải là vì muốn đi lạm sát kẻ vô tội à?"

Con trai Thạch thị không cam lòng, tru lên lần nữa.

Trương Tiểu Đạo nhíu mày: "Đầu sỏ gây tội hại các người năm đó là Ứng Hoài Thiện, ngay cả người vợ kia của hắn cũng đã gặp báo ứng. Những người khác đều không biết chân tướng năm đó, cho nên mới có thể hại các người bị nhốt. Chẳng lẽ các người còn muốn giận chó đánh mèo lên những người vô tội không biết gì hay sao?"

Hiển nhiên là oan hồn Thạch thị đều cho là như thế, bọn họ bị nhốt mấy mươi năm, đã sớm bị hận thù bao phủ đi thiện lương. Chỉ giết Ứng Hoài Thiện và con cháu của hắn thì làm sao có thể đủ để bình ổn oán hận của bọn họ, những binh lính năm đó treo cổ bọn họ, tên tư lệnh mà Ứng Hoài Thiện nguyện trung thành, còn có những nhân vật lớn dựa vào Ứng Hoài Thiện, tất cả đều là đồng loã! Tất cả đều đáng chết!!

"Lệ quỷ ác sát sớm đã không có lương tri của nhân loại, chỉ còn lại thù hận, cậu giảng đạo lý với bọn họ cũng vô dụng thôi."

Trương Tiểu Đạo đột nhiên quay đầu lại: "Anh Cửu."

Mao Cửu đi tới, trong tay cầm một bình hồ lô, nhìn lướt qua lệ quỷ trong tay Trương Tiểu Đạo, tán thưởng: "Anh chỉ dạy thuật pháp có một lần mà cậu đã có thể nhớ rõ, còn có thể bắt hết chúng nó không sót con nào. Tốt đấy."

Trương Tiểu Đạo cười hì hì, vội vàng xua tay nói không có gì.

Thật ra cậu biết oan hồn mà cậu bắt được hầu như đều chỉ là nhỏ tuổi, ngoại trừ đứa con trai nhỏ của Thạch thị thì còn lại đều rất ngây thơ, cho nên không giảo hoạt, rất dễ bắt.

Nhưng Mao Cửu lại phải đối phó với đám quỷ Thạch lão gia, sinh thời còn giảo hoạt hơn cả quỷ, sau khi chết lại lợi hại hơn nhiều.

Mao Cửu thu oan hồn Thạch thị trong tay Trương Tiểu Đạo vào hồ lô, dán bùa lên. Hồ lô còn đong đưa không ngừng, oan hồn Thạch thị không cam lòng. Mao Cửu cảnh cáo: "Thù hận của các người là từ Ứng Hoài Thiện, tôi sẽ cho các người tự chấm dứt với hắn. Nhưng nếu các người ôm mưu đồ muốn làm hại người vô tội thì tôi sẽ chém hết đấy!"

Mao Cửu không phải nói đùa, cũng không phải uy hiếp. Cậu chỉ đang trần thuật lại sự thật, nếu oan hồn Thạch thị thật sự khăng khăng chạy trốn, hại người vô tội, cậu sẽ chém bọn họ thật đấy.

Quỷ chết lại một lần là hồn phi phách tán.

Oan hồn Thạch thị vô cùng kiêng kị Mao Cửu, nghe vậy tuy vẫn không cam lòng nhưng lại không dám tiếp tục lỗ mãng.

Dù sao thì đêm nay bọn họ đã chính tay giết chết Ứng Hạo, thù hận trong lòng đã phai nhạt một phần rồi.

Còn lại chín phần thù hận thì phải tìm Ứng Hoài Thiện, bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!!!

Ứng Hoài Sơn đột nhiên lật đổ cái bình trước mặt, bên trong chứa đầy các loại cổ trùng. Trên mặt truyền đến một đợt đau đớn, hắn quay đầu nhìn về phía gương, phát hiện da thịt trên mặt lại bắt đầu hư thối rơi xuống.

Thân thể này e là không giữ được bao lâu nữa, hắn vốn muốn chiếm lấy thân thể của Lục thị Tam thiếu, sau đó mới trở về giải quyết hết mấy thứ mà năm đó chưa hoàn toàn xử lý hết.

Một khi giải quyết xong nghiệp chướng trên người, lại cướp đoạt thân thể của Lục thị Tam thiếu, dùng thân phận của hắn và cổ thuật của mình chiếm sản nghiệp Lục thị làm của riêng, lần thứ hai khai sáng cuộc đời huy hoàng của mình.

Đây là một kế hoạch hoàn mỹ.

Nhưng mà lại có một tên thiên sư đáng chết phá huỷ kế hoạch của hắn!!!

Ứng Hoài Sơn phẫn nộ vô cùng, không chỉ là kế hoạch bị phá hỏng, còn làm cho Lục thị Tam thiếu nghi ngờ. Hắn bị người của Lục Hạc Tư phái đến đuổi giết làm cho trốn đông trốn tây, không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng tạm thân thể của Ứng Hạo.

Ít nhất cũng phải giải quyết đám Thạch thị giết mãi không chết kia, hắn lấy thân thể của Ứng Hạo thì còn có thể tiếp nhận tập đoàn Ứng thị. Bằng năng lực và thủ đoạn của hắn, tuyệt đối có thể tạo nên sóng to gió lớn.

Nhưng mà kế hoạch của hắn lại bị phá hỏng rồi!

Ứng Hạo đã chết!

Cổ trùng hắn hạ trên người Ứng Hạo chết đi trong nháy mắt, nếu hắn không nhanh chóng quyết định cắt đứt liên hệ thì e là cũng sẽ bị liên luỵ. Lúc ấy hắn rõ ràng cảm giác được tử khí dày đặc và thù hận mãnh liệt, trái tim như sắt đá này cũng cảm nhận được sợ hãi.

Ứng Hoài Sơn không khỏi muốn biết thứ giết chết Ứng Hạo là thứ gì, sao lại căm hận đối với huyết mạch của hắn như thế? Chẳng lẽ là oan hồn Thạch thị?

Không! Tuyệt đối không thể nào!

Năm đó hắn lợi dụng thiên sư vây khoá tất cả oan hồn của Thạch thị, bọn chúng tuyệt đối không thể thoát ra được.

Lúc này hắn tới là vì muốn giết oan hồn Thạch thị một lần nữa. Năm đó hắn quá mềm lòng, không làm cho chúng nó hồn phi phách tán, hại hắn đeo nghiệp chướng trên lưng, làm cho báo ứng ập lên đầu con nối dõi của hắn.

Ứng Hoài Sơn thật ra không để ý chuyện báo ứng ập lên con nối dõi, năm đó hắn có thể vì quyền lợi, tiền tài mà mặt không đổi sắc treo cổ một cặp song sinh con mình thì đã biết hắn không để ý những chuyện đó. Điều hắn sợ là nghiệp chướng hại chết Thạch thị đổ lên kiếp sau của hắn, cho nên hắn thà cưới một ả Vu sư, lén học Vu cổ thuật của cô ta, lần lượt thay đổi thân thể sống đến tận bây giờ.

Tuy là Ứng Hạo đã chết, nhưng chỉ cần giết oan hồn Thạch thị thêm lần nữa là nghiệp chướng của hắn có thể biến mất. Đến lúc đó, hắn không cần phải tiếp tục cẩn thận trốn tránh, sợ nghiệp chướng báo lên người mình.

Hơn ba giờ chiều, toàn trường trừ khối 9 và khối 12 tiếp tục đi học thì tất cả mọi người đều phải đến hội trường lớn để dự lễ. Tất cả học sinh nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không được phép xin nghỉ, các giáo viên cũng chú ý điểm danh học sinh lớp mình.

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh sóng vai đi theo dòng người vào hội trường, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, chỉ nhìn thấy một, hai giáo viên đang bận rộn đi tới đi lui chứ không thấy được ai khác.

Thái Quân Minh dùng khuỷu tay đẩy Lưu Trường Nhuận, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem cái người Ứng Hoài Sơn này có quan hệ gì với Ứng Hoài Thiện? Hắn đến đây để làm gì?"

Lưu Trường Nhuận thì thầm trả lời: "Không cần biết là quan hệ gì, tóm lại là nhất định có quan hệ. Mục đích hắn đến đây ngoại trừ oan hồn Thạch thị thì còn có thể là cái gì?"

Thái Quân Minh: "Sao cậu lại chắc chắn rằng bọn họ có quan hệ?"

Lưu Trường Nhuận: "Quá trùng hợp."

"Yên lặng! Toàn trường yên lặng!"

Thái Quân Minh và Lưu Trường Nhuận lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn sang. Chỉ thấy trên ghế khách mời lục tục đầy người ngồi, trong đó phần lớn là lãnh đạo trường, bọn họ đều quen cả. Sau đó còn có hai người khác mà họ không quen biết, một nam một nữ, hình như nữ là thư kí của người nam.

Bọn họ đoán người nam kia có lẽ là Ứng Hoài Sơn. Quả nhiên, rất nhanh đã giới thiệu đến người đàn ông kia, đúng là Ứng Hoài Sơn. Thái Quân Minh nương lúc vỗ tay hỏi Lưu Trường Nhuận: "Không đúng, nếu mục đích của hắn thật là oan hồn Thạch thị thì đến đây diễn thuyết không phải là lãng phí thời gian sao?"

Nhà trường tổ chức đại hội, không thể kết thúc trước hai tiếng đồng hồ. Tổ chức xong đã là 5 giờ, khi đó học sinh đều sẽ tan học, bọn họ cũng sẽ trở lại ký túc xá. Sau đó nữa là tiết tự học buổi tối, tất cả học sinh sẽ rời khỏi ký túc xá. Lúc ấy bên trong có hai tiếng đồng hồ là không có người, hơn nữa còn là ban đêm, không phải càng thích hợp để hắn thực hiện mục đích của mình sao?

Cần gì phải tổ chức buổi lễ này? Làm cho người khác cảm thấy hắn không có quan hệ gì với Ứng Hoài Thiện.

Lưu Trường Nhuận cũng thấy nghi ngờ: "Chờ xem đi thôi, huống chi còn có Cửu sư thúc canh giữ mà."

Thái Quân Minh sửng sốt: "Cửu sư thúc?"

Lưu Trường Nhuận nói cái tên Weibo kia, "Đang rất hot trên Weibo đấy, rất nhiều fans đã trực tiếp gọi anh ấy như thế."

Thái Quân Minh: "Ồ."

"Hai em có chuyện gì thì nói sau, bây giờ yên lặng đi."

Chủ nhiệp đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người, xém chút nữa doạ chết cả hai.

Nếu muốn tìm người còn khủng khiếp hơn cả ác quỷ thì nhất định là chủ nhiệm rồi.

Ứng Hoài Sơn đương nhiên sẽ không thể nào lãng phí thời gian quý giá của mình ở buổi diễn thuyết chó má gì đó, người đi diễn thuyết là trợ lý của hắn.

Dù sao thì hắn cũng không phải là học sinh của trường này, không ai quen biết hắn cả.

Còn việc tại sao lại lựa chọn lúc này thì đương nhiên là vì khoảng thời gian này dễ tìm được oan hồn Thạch thị nhất, cũng có thể dễ dàng giết chết được bọn họ.

Đêm khuya là lúc ác quỷ mạnh nhất, giữa trưa từ 12 giờ đến 2 giờ lại là lúc chúng nó yếu ớt nhất. Xu lợi thị hại là thiên tính, tà linh ác quỷ đều sẽ lẩn trốn vào thời gian này, thiên sư cho dù dùng thuật pháp đạo thuật hay công cụ gì cũng sẽ không thể nào tìm được chúng nó.

Rạng sáng từ 3 giờ đến 5 giờ là lúc tà linh ác quỷ bắt đầu chạy đi tìm chỗ trốn. Buổi chiều từ 3 giờ đến khoảng 6 giờ cũng là lúc chúng nó chuẩn bị hoạt động, dễ tìm nhưng lại không phải là lúc hung ác nhất.

Thiên sư trừ tà đều sẽ chọn buổi tối, có đôi khi chọn đêm khuya, cũng không phải là vì bọn họ ngớ ngẩn, mà là vì đoạn thời gian này dễ tìm được quỷ, cũng dễ ép chúng nó hiện hình nhất.

Đây cũng là việc bất đắc dĩ, thiên sư trừ tà bình thường cũng không có Mắt Âm Dương.

Cửa ký túc xá bị khoá lại, Ứng Hoài Sơn trực tiếp leo từ ngoài vào, lên đến lầu ba. Vừa đi trên hành lang vừa hồi tưởng lại chỗ mình đã treo cổ Thạch thị.

Tuy là bố cục đã thay đổi hoàn toàn, nhưng trước đó hắn đã cẩn thận xác nhận phương vị. Bởi vậy rất nhanh là có thể tìm đến phòng ký túc xá của Thái Quân Minh, hắn đứng cạnh cửa nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy bố cục phong thuỷ Âm tà sát ở nơi đây thì tái mặt.

Chẳng trách Ứng Hạo chết!

Bố cục Âm tà sát, còn có âm hồn, đã sớm lấn át mấy vật trấn tà bên ngoài, nào có thể trấn được đám oan hồn ấy nữa?

Cũng không biết là oan hồn bên trong có còn hay không.

Ứng Hoài Sơn mở cửa ký túc xá, bất an suy đoán.

Cánh cửa dễ dàng bị mở ra, Ứng Hoài Sơn đẩy cửa đi vào, một luồng khí lạnh ập thẳng vào mặt, nỗi lo lắng của Ứng Hoài Sơn lập tức biến mất.

Hắn đi vào nhìn quét một vòng, sau đó dừng lại ở khoảng trần nhà trên cái giường gần cửa sổ ban công. Nơi đó đã từng là thiên đường (nhà lớn) của chủ trạch Thạch gia, bên trên có một thanh xà ngang rất lớn.

Mười mấy người Thạch thị treo cổ ở trên đó. Trong đó có người vợ làm bạn suốt bảy năm của hắn và một cặp song sinh mới vừa đầy bốn tuổi của hắn.

Nghĩ vậy, Ứng Hoài Sơn cũng chẳng cảm thấy sợ hãi hay áy náy.

Hắn sống cả đời này, có mấy người vợ, cũng có mười mấy đứa con. Đáng tiếc là cuối cùng đều chết hết.

Phần lớn là bị hắn từ bỏ, cố ý đưa ra cho kẻ thù, còn có một phần chịu báo ứng, chết yểu.

Đã từng là đứa con nối dõi hắn để ý, trăm phương ngàn kế tìm bí thuật để giữ gìn. Nhưng sau đó hắn nhận ra rằng, so với việc giữ đám huyết mạch chẳng có tác dụng gì, chẳng thà hắn tự làm cho mình vĩnh viễn sống sót.

Ứng Hoài Sơn lấy ra một cái bình nhỏ trong ba lô, bên trong là bảo bối mà hắn nuôi mấy chục năm, cũng là bảo bối quan trọng có thể làm oan hồn Thạch thị hồn phi phách tán.

Khi hắn lấy bình ra, ngẩng đầu lại phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, không còn là ký túc xá cao trung bình thường mà biến thành thiên đường của chủ trạch Thạch thị lúc trước.

Trong thiên đường có một thanh xà ngang, trên xà ngang có mười mấy thi thể bị thắt cổ. Thi thể hư thối, thi trùng bò từ hốc mắt trống trơn, từ trong miệng của bọn họ ra "bộp" một tiếng rơi xuống đất bên chân Ứng Hoài Sơn. Hắn ngẩng đầu đối diện với đám ánh mắt tràn ngập hận thù ác độc, chậm rãi nở nụ cười.

"Tôi còn tưởng mình phải tốn một đống công sức mới có thể dẫn các người ra được, không ngờ các người lại tự động ló đầu ra."

Oan hồn Thạch thị trừng mắt nhìn Ứng Hoài Sơn, kêu gào thê lương, nếu không phải lúc này chúng bị trói buộc thì sợ là đã đồng loạt nhào tới xé nát máu thịt của hắn. Thù hận của chúng nó đối với Ứng Hoài Sơn đã đến nỗi chỉ cần hắn xuất hiện là sẽ lập tức nhận ra.

Ứng Hoài Sơn phát ra tiếng cười "khặc khặc", bộ dạng tuổi trẻ nhưng giọng nói lại già nua, khó nghe. Dây thanh của hắn đã hỏng rồi, vì tự thí nghiệm.

Hắn ngồi xổm xuống, đặt cái bình trong tay xuống đất rồi mở nắp, dùng giọng điệu dụ dỗ mềm nhẹ nói: "Bảo bối, mau ra đây. Có đồ ăn ngon, cả một bữa tiệc lớn. Mau ra đây, nhanh nào ---"

Bên trong bình im ắng, qua một hồi lâu có một cái râu thử thăm dò bò ra khỏi miệng bình. Nhận ra được mùi đồ ăn, cái râu run rẩy, sau đó là một thứ giống như mặt người vươn ra.

Tốc độ của nó rất chậm, mấp máy từng chút một, chậm rì rì. Nhưng thân thể nó đã bò ra khỏi bình, đang tiếp tục bò tới, đó là một con trùng lớn bằng bàn tay, rất ghê tởm, cũng rất khủng bố.

Con trùng màu đen, phần đầu dày đặc mặt người. Trên mặt người có ngũ quan rõ ràng, ngũ quan đang hoạt động, mấy cái miệng nho nhỏ khép mở, như đang cãi nhau, cũng giống như đang ầm ĩ muốn ăn.

Một con trùng bằng bàn tay chậm rì rì, lại khiến cho oan hồn Thạch thị sợ hãi không thôi. Chúng nó phát ra tiếng tru hoảng sợ, thân thể treo trên xà ngang không ngừng xoắn xuýt, ý muốn chạy trốn nhưng lại bị trói trên xà ngang, chúng nó trốn không được.

Ứng Hoài Sơn hưng phấn cười to, hắn đã trù tính hơn 80 năm rồi!

Hôm nay cuối cùng cũng thành công!

Từ nay về sau hắn sẽ chân chính thoát khỏi đám người Thạch gia, sẽ không còn bất cứ nghiệp chướng gì báo lên người hắn. Hắn có thể dài lâu, huy hoàng sống tiếp một cách bất tử, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Đến lúc đó, hắn muốn luyện tên thiên sư đã liên tục phá hỏng chuyện tốt của hắn thành quỷ cổ, để cho hắn sử dụng!

Ứng Hoài Sơn kích động đến nỗi run rẩy, thế cho nên hắn không chú ý tới hai người đứng phía sau.

Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo vẫn luôn đứng sau lưng Ứng Hoài Sơn, hai người bọn họ từ đầu đã ở trong Quỷ Vực mà oan hồn Thạch thị tạo ra. Bởi vì có cậu ở đó cho nên oan hồn Thạch thị mới không tuỳ tiện nhào lên xé nát Ứng Hoài Sơn, lúc sợ hãi cũng không dám chạy đi đâu.

Bởi vì lúc này chúng nó bị nhốt trên xà ngang, trừ phi Mao Cửu thả chúng xuống, nếu không thì không thể xuống được.

Từ lúc Ứng Hoài Sơn thả cái bình nhỏ ra, cậu đã nhìn chằm chằm vào thứ kia, khi thấy đám oan hồn Thạch thị sợ hãi thứ này làm cho cậu có thể xác định đó là thứ gì.

"Quỷ Diện Trùng."

Nụ cười kích động hưng phấn của Ứng Hoài Sơn cứng đờ ở trên mặt.

Còn có người ngoài ở đây à?!

Trương Tiểu Đạo hỏi: "Anh Cửu, Quỷ Diện Trùng là cái gì?"

Mao Cửu phổ cập tri thức cho cậu ta: "Biết Quỷ Diện Sang là gì không?"

Trương Tiểu Đạo: "Đã từng nghe nói... Thật ra em còn từng thấy nữa. Mấy tháng trước có người tìm ba của em, thần thần bí bí. Sau khi ba em xem xong thì mặt ủ mày chau, em tò mò nên chuồn đi xem. Em thấy sau lưng người kia có một đám mặt người, ghê tởm muốn chết. Em tưởng đó là Nhân Diện Sang, nhưng sau đó ba em nói là Quỷ Diện Sang. Người đó bị trúng cổ, hình như là một loại quỷ cổ đúng không?"

Mao Cửu gật đầu: "Đúng là một loại quỷ cổ. Nhưng thật ra Quỷ Diện Sang ngay từ đầu là một sản phẩm khi luyện chế quỷ cổ thất bại, cái tên Quỷ Diện Sang xuất phát từ Nhân Diện Sang, cách nó được tạo ra cũng là từ Nhân Diện Sang... Nhưng thứ muốn luyện chế ra không phải là Quỷ Diện Sang, mà là Quỷ Diện Trùng. Bắt thật nhiều ác quỷ, lệ quỷ, nhốt vào một chỗ, làm cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một Quỷ Vương lợi hại nhất. Sau đó luyện chế con Quỷ Vương này thành Quỷ Diện Trùng. Quỷ Vương thắng trong cuộc chiến không phải là giết hết những ác quỷ khác, mà là ăn sạch chúng. Sau khi ăn vào, những con ác quỷ đó vẫn ở trong thân thể nó, không ngừng giãy giụa, ý đồ cắn nuốt những con ác quỷ xung quanh. Làm cho Quỷ Diện Trùng được luyện ra vì để không bị ác quỷ trong thân thể cắn nuốt thì sẽ không ngừng cắn nuốt quỷ hồn, trong đó ác quỷ là bổ nhất. Từ một góc độ nhất định mà nói, Quỷ Diện Trùng là thiên địch của tất cả các loại quỷ."

Ứng Hoài Sơn xoay người, ánh mắt âm độc dừng trên người Mao Cửu, nói: "Cậu biết rất nhiều, cậu là ai?"

Hắn không hề đề phòng Mao Cửu, bởi vì nhìn Mao Cửu quá trẻ. Có rất nhiều thiên sư đức cao vọng trọng đã chết trong tay hắn, sao hắn lại có thể sợ hãi một đứa nhóc miệng còn hôi sữa chứ?

Mao Cửu rũ mắt, làm lơ Ứng Hoài Sơn, tiếp tục dạy Trương Tiểu Đạo: "Quỷ Diện Trùng sở dĩ bị luyện chế thất bại, phần lớn trở thành Quỷ Diện Sang là bởi vì nguyên liệu khó tìm. Quỷ cổ đến từ vu thuật, những thứ tà ác như Quỷ Diện Trùng và Quỷ Diện Sang lại đến từ Hắc Vu. Bởi vì là những thứ quá mức tà ác, cho nên điều kiện muốn luyện chế ra được vô cùng hà khắc. Nguyên liệu cần thiết để luyện chế là hồn phách của một nữ Hắc Vu --- bởi vì ban đầu gần như tất cả Hắc Vu đều là nữ, hơn nữa còn cần là người thân nhất của người luyện chế. Tôi nhớ ông và Hắc Vu không hề có liên hệ gì mà?"

Câu cuối cùng là hỏi Ứng Hoài Sơn.

Căn cứ theo tư liệu cùng với lời kể của oan hồn Thạch thị, Ứng Hoài Sơn cũng không liên quan gì đến Hắc Vu. Trừ phi là sau khi mọi người ở Thạch gia đều chết hết, vì một nguyên nhân nào đó thì hắn mới tiếp xúc với Hắc Vu.

Lúc này Ứng Hoài Sơn có chút kinh hãi, những lời Mao Cửu nói đều là bí văn của Hắc Vu. Nếu lúc trước không phải người phụ nữ kia lỡ miệng nói ra thì hắn cũng sẽ không biết những chuyện này.

Mao Cửu mím môi nghiêm túc suy đoán: "Ông là Ứng Hoài Thiện đúng không? Là đầu sỏ gây tội đã giết hết mười mấy mạng người Thạch thị, bởi vì lưng gánh nghiệp chướng, cho nên dù đã chết rồi đi đầu thai cũng phải trả lại hết nghiệp chướng, mỗi một kiếp cũng sẽ không thể nào chết được tử tế. Ông sợ hãi nghiệp chướng, nên mới dùng bí thuật không ngừng thay đổi thân thể để sống đến bây giờ. Bởi vì nơi bắt nguồn nghiệp chướng là từ oan hồn Thạch thị, cho nên ông muốn dùng Quỷ Diện Trùng ăn oan hồn Thạch thị, xoá bỏ chứng cứ để chặt đứt nghiệp chướng. Nhưng mà tôi nhớ là bí thuật không ngừng đổi thể xác để sống sót cũng là bí thuật của Hắc Vu, tổng hợp các suy đoán trên và thủ đoạn luôn dựa vào phụ nữ để thượng vị của ông --- ông cưới một nữ Hắc Vu, lừa cô ta nói rất nhiều thuật pháp Hắc Vu. Cuối cùng giết cô ta, chế thành Quỷ Diện Trùng."

Sắc mặt Ứng Hoài Sơn khó coi vô cùng, ánh mắt trừng Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo càng thêm âm độc, hận không thể giết người diệt khẩu.

Vốn Trương Tiểu Đạo còn không tin, nhưng nhìn thấy hắn như thế thì nhịn không được lắc đầu cảm thán: "Có phải lúc đầu thai chọn sai rồi hay không? Nhét một con súc sinh vào để đầu thai thành người?"

Mao Cửu: "Có lẽ là vậy."

Mao Cửu suy đoán đúng được tám chín phần mười, chỉ là cách làm của Ứng Hoài Sơn còn cầm thú, súc sinh hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều lắm.

Người này đúng thật là lòng dạ đen tối, có thể nói là thứ đen nhất, dơ bẩn nhất trên thế gian này.

Trước đây khi hắn biết mình bắt đầu chịu báo ứng thì hắn bắt đầu trằn trọc khó ngủ yên, rất sợ mỗi một kiếp đều phải lọt vào nghiệp chướng, sau đó không muốn chết nữa, nhưng sinh lão bệnh tử không phải là chuyện mà một mình hắn có thể ngăn cản được.

Sau đó tình cờ tiếp xúc đến Hắc Vu, một kì tích. Vì thế hắn dùng lại trò cũ lừa gạt tình yêu của một nữ Hắc Vu, học trộm bí thuật Hắc Vu của cô ta. Hơn nữa lúc trước hồn phách đầu tiên bị hắn dùng để luyện chế Quỷ Diện Trùng là người con gái của tư lệnh kia, cũng chính là người vợ đầu tiên của hắn. Sau đó còn từng dùng huyết mạch của chính mình, nhưng cuối cùng, phải thử rất nhiều lần mới phát hiện ra điều kiện cần thiết là hồn phách của nữ Hắc Vu.

Kế tiếp là những ngày trốn đông trốn tây, luyện chế Quỷ Diện Trùng không phải là một chuyện dễ dàng. Hắn tốn thời gian gần trăm năm mới luyện được một con Quỷ Diện Trùng.

Hắn không ngừng đổi thân thể mỗi thập niên, vẫn luôn tồn tại cũng là vì học bí thuật của Hắc Vu.

Mao Cửu lắc đầu: "Ông quả nhiên rất đáng chết."

*************

Tác giả có lời muốn nói: Vụ ấu dâm đã nhắc đến là tổ chức bí mật mà Ứng Hạo nói sẽ là chủ đề cho phần sau, sau nữa.

Linh cảm bắt nguồn từ một đoạn video, lúc nào viết đến tôi sẽ nói.

Có thể sẽ không thoải mái lắm đâu.

Dù sao thì tôi cảm thấy tất cả những thứ ghê tởm mà tôi từng thấy đều không ghê tởm bằng chuyện này, nào là bé gái bé trai, bọn chúng là cặn bã phải xuống địa ngục.

Cho nên rất muốn viết một phần để ngược chết bọn chúng.

******

Quèo, chương này dài muốn chết:"< hết hàng tồn luôn rồi, may mà tui chưa đi học, hự hự.

Nhân tiện tui muốn nói về vụ xưng hô, xưng hô của quỷ hồn tui sẽ dùng ta - ngươi nhé, dùng tôi cứ thấy nó kì kì.