Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 278: Trọng Nam Khinh Nữ




Rốt cuộc là chuyện gì?

Tống Triết cũng muốn biết là chuyện gì.

Tống Triết thuận tay đốt chút bùa mà chúng nó thích, để lộ thiện ý.

Ba tiểu quỷ hiển nhiên rất thích thứ mà Tống Triết đốt cho mình, vui sướng hấp thu, lòng phòng bị cũng giảm đi hẳn: "Ăn ngon quá, ăn ngon quá đi!"

Thường Mộng Khiết ngơ ngác, cứ cảm thấy hình ảnh trước mặt thật không chân thật! Ba đứa nhóc nhìn manh ngất trời kia thật sự là quỷ sao? Excuse me? Hình như có chỗ nào đó không đúng!

La Mai Anh cùng chị dâu nhỏ vốn sợ muốn chết cũng thả lỏng bàn tay đang nằm chặt nhau, gì đây? Bọn họ hoảng nửa ngày, kết quả lại lòi ra ba đứa nhóc tì?

"Được rồi, bây giờ ba đứa có thể nói vì sao lại ở trong bình hoa không?" Tống Triết hỏi.

Phỏng chừng là chịu mềm mỏng, hoặc là thứ Tống Triết cho nó quá hấp dẫn, ba tiểu quỷ chùi chùi miệng, cò kè mặc cả: "Anh trai, bọn em nói rồi anh còn cho bọn em ăn thứ ngon ngon này nữa không?" Nhóm tiểu quỷ tỉnh tỉnh mê mê, không biết Tống Triết cho mình ăn cái gì, chỉ cảm thấy là ăn ngon mà thôi.

Ăn, ăn no căng cả bụng.

Tống Triết gật đầu: "Đương nhiên, mấy đứa nói giỏi thì sẽ thưởng cho mấy đứa!"

"Wow, vậy để em nói, em nói trước!"

"Không nha, để em! Em trước!"

"Em, em trước, hai chị đi ra đi mà, đừng có giành với em!"

Ba đứa bé chen chúc, đòi đòi tranh tranh một hồi liền lộ ra dáng vẻ trước khi chết, khắp thân mình đều là vết thương, nhìn mà giật mình.

Thường Mộng Khiết hít một hơi, nhịn không được bụm miệng, là ai tàn nhẫn như vậy? Cư nhiên ngược đãi mấy đứa bé!

Nhất là đứa bé ở giữa, trên người thậm chí có không ít vết tích bị vật nóng là phỏng, nhìn mà đau xót.

Tâm Tống Triết nặng nề, cố trấn an nói: "Ba đứa ngoan nào, đừng ồn ào, không quản là đứa nào nói, cả ba đều có thưởng."

Nghe Tống Triết nói vậy, ba đứa bé lập tức an tĩnh, vô thức biến về dáng vẻ sạch sẽ lúc ban đầu. Cô bé gái bên trái thoạt nhìn lớn nhất mở miệng nói: "Em gọi là Chiêu Đễ, nó là Phán Đễ, đứa nhỏ nhất là Lai Đễ. Bọn em là ba chị em."

Chiêu Đễ, Phán Đễ, Lai Đễ, Tống Triết lẩm bẩm ba cái tên, trong lòng cảm thấy thực khó chịu, tựa hồ đã hiểu ra xảy chuyện gì.

Cậu ôn nhu nhìn ba đứa bé nói: "Vậy Chiêu Đễ có thể nói cho anh biết, năm nay em mấy tuổi không?"

Chiêu Đễ xòe ngón tay đếm đếm: "Năm nay em sáu tuổi rồi, Phán Đễ năm tuổi, Lai Đễ hai tuổi."

"Ồ, Chiêu Đễ thật thông minh!" Tống Triết lại đốt vài thứ cho ba đứa, ba đứa bé nhảy cẫng lên hoan hô, gương mặt hồn nhiên lộ rõ vui vẻ.

Thế nhưng không biết vì sao lại làm người ta nhìn mà chua xót.

Ba đứa bé đáng yêu nhưng vậy nhưng lại gầy nhom, gương mặt không có chút da thịt, vì thế đôi mắt trông đặt biệt lớn, cộng thêm đôi mắt trẻ con vốn hồn nhiên ngây thơ, thật sự là là làm bạn cảm thấy trái tim muốn hòa tan.

Trần thái thái có cháu gái, cũng trạc tuổi Lai Dễ, nhỏ xíu non nớt gọi bà nội làm bà chỉ muốn tay chảy. Mà bây giờ, nhìn thấy mấy đứa bé trạc tuổi cháu mình nhưng lại có dáng vẻ như vậy, trong lòng Trần thái thái chỉ cảm thấy chua xót.

"Vậy Chiêu Đễ có nhớ được mình làm thế nào vào trong bình hoa không?" Tống Triết hỏi.

Chiêu Đễ nghe vậy thì buồn bã rũ mi mắt, thứ trong tay không thèm ăn nữa: "Là bà nội bảo người ta nhét bọn em vào. Mẹ sinh ba bọn em đều là con gái, bà rất tức giận."

Nói tới bà nội, Phán Đễ cũng không vui: "Bà xấu lắm, bình thường vẫn luôn đánh bọn em. Ba cũng xấu lắm, ba nói bọn em là lũ con gái vô dụng."

Lai Dễ nhỏ tuổi nhất, chỉ biết nói vài câu nên cùng chị mình nói xấu lắm xấu lắm, còn giơ giơ quả đấm nhỏ.

Tống Triết nhịn không được siết chặt nắm tay, cậu biết, có một số vùng sâu vùng xa vẫn còn tình trạng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, cậu thậm chí còn nghe nói có một thôn làng ở mé sông nổi danh đáng sợ. Bởi vì tất cả những bé gái chào đời trong thôn đều bị ném xuống sông chết chìm.

Lúc đi trên cầu tre mọi người phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì không biết lúc nào đó, bên chân bạn sẽ xuất hiện một bé gái chết trôi.

Chiêu Đễ vẫn còn đứt quãng nói chuyện bà nội đánh mắng ba chị em: "Sau đó mẹ lại có em bé, bà sợ mẹ lại sinh ra con gái nên nhốt ba đứa em trong phòng bếp, cầm kim đâm bọn em, đau lắm."

Nói tới đây, hai cô bé khác cũng òa khóc, giống như nghĩ tới đau đớn phải chịu đựng trước đó nên âm khí trên người cũng tỏa ra nồng nặc.

Ngón tay Tống Triết run lên, trong dân gian có một cách nói là những bé gái bị hành hạ đến chết thì sau này sẽ sợ mà không dám đầu thai vào nhà cũ nữa.

Tống Triết vốn cứ nghĩ là nói đùa mà thôi, không ngờ...

Chiêu Đễ òa khóc, bé cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi, chỉ biết biểu đạt một ít, còn lại là Tống Triết nhìn thấy hình ảnh ở mi tâm cô bé.

Hình ảnh quá tàn nhẫn, nó làm người ta cảm thấy khó chịu, dùng kim đâm, dùng kim loại là phỏng, dùng xích chó xích lại là chuyện như cơm bữa. Tống Triết thật sự là cực kỳ phẫn nộ với cái nhà này.

Những kẻ đó còn là người sao? Súc sinh cũng không ngược đãi ba đứa cháu ruột của mình như vậy. Súc sinh cũng không trơ mắt thờ ơ nhìn con gái bị mẹ mình hành hạ đến chết.

La Mai Anh cùng chị dâu nhỏ cũng đều có con, chị dâu nhỏ còn sinh con gái, Thường gia không phải gia đình trọng nam khinh nữ, bằng không... Thường Mộng Khiết cũng không là đứa con được Thường gia yêu thương nhất, vì thế lúc nghe ba bé gái khóc lóc kể lại, tam quan cả ba người đều vỡ nát.

Thế giới này sao lại có chuyện đáng sợ như vậy?

Bọn họ còn là người sao?

Trần thái thái đa sầu đa cảm, lúc này nghe mà chảy nước mắt, đau lòng không thôi. Nếu đổi lại là con cháu nhà bà thì thương còn không kịp, sao mà nỡ cầm kim châm chứ? Còn dùng sắt là phỏng? Còn coi như súc sinh nhốt trong chuồng heo?

Trong lòng bà thật sự khó chịu đến thở không nổi.

Tống Triết hít sâu một hơi, nhìn về phía cô bé nhỏ nhất, mi tâm cô bé xuất hiện hình ảnh trước khi chết của ba cô bé.

Chiêu Đễ trợn tròn mắt, trên người là một mảnh lộn xộn, bà nội đang cùng ba thương lượng xem nên xử lý thi thể bọn họ thế nào. Nhà ba cô bé có mở một lò nung cách đó không xa, đem ba cô bé ném vào trong lò, dùng tro cốt làm thành bình hoa là thích hợp nhất.

Sau đó không biết thế nào, quanh đi quẩn lại ba chiếc bình hoa đã tới nơi này.

Đến chết, ba đứa bé vẫn không được toàn thây.

Bởi vì bà nội của chúng nói, phải chết thảm, phải không toàn thây thì con gái mới không dám tới nhà bọn họ.

Nháy mắt đó, Tống Triết thật sự muốn xuyên tới để cho bọn họ biết thế nào là thống khổ, là tuyệt vọng.

Cậu không ngờ, có vài người lại có thể đáng sợ đến mức này.

Mặc dù là vậy nhưng cả ba cô bé cũng không biến thành lệ quỷ, ngược lại vẫn duy trì bản tính đơn thuần.

Nội tâm Tống Triết thật sự khó chịu.

Cậu dỗ ba bé gái chơi đùa một chốc rồi đốt cho ba đứa thật nhiều đồ ăn ngon, sau đó mới siêu độ, hi vọng kiếp sau ba đứa sẽ đầu thai vào chỗ tốt.

Sau khi đưa bọn nhỏ đi, Tống Triết giận tái mặt nói: "Sau khi chết ba đứa bé bị làm thành bình hoa, vì thế âm hồn của chúng mới theo bình hoa đi tới nơi này."

Trần thái thái nghe vậy thì tức tới phát run cả người: "Súc sinh, người nhà đó đều là súc sinh!"

Mắt Thường Mộng Khiết cũng ầng ật nước mắt, tí tách rơi xuống, cô thật sự không thể nào tiếp thu nổi, cô không ngờ thì ra con gái trên thế gian này phải sống gian nan như vậy.

Cô vẫn luôn là của quý trong nhà, là công chúa được ba mẹ nâng trong tay, muốn cái gì thì được cái đó. Cô biết có vài gia đình trọng nam khinh nữ, thế nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ lại bệnh hoạn tới mức này.

Con gái thì có lỗi gì chứ? Tại sao phải đổ hết mọi tội lỗi lên người bọn họ? Lẽ nào là bọn họ nguyện ý tới nhà mấy người sao? Bọn họ đã tạo nghiệt gì ở đời trước nên mới đầu thai vào nhà đó chứ?

Không khí trong phòng trở nên không tốt, Tống Triết hấp thu hết toàn bộ âm khí rồi chuyển hóa thành linh khí, thế nhưng nội tâm vẫn còn rất nặng nề: "Trần thái thái, phòng của bà đã không còn vấn đề nữa rồi, thế nhưng tôi muốn mang ba bình hoa kia về, được không? Ba đứa bé kia không nên chết thảm như vậy, những kẻ đó phải chịu báo ứng!"

Trần thái thái đỏ vành mắt, gật đầu nói: "Tống đại sư, cậu mang đi đi, nếu có gì cần trợ giúp, cậu nhất định phải nói với tôi. Tôi cũng muốn giúp một tay."

"Vâng!"

"Bọn tôi cũng vậy!" Thường Mộng Khiết hít mũi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đại sư, nếu có kết quả nhất định phải nói cho tôi biết, tôi muốn nhìn thấy lũ súc sinh đó bị tống vào tù."

"Yên tâm, tôi biết rồi."

Chuyến đi này, trong lòng Tống Triết rất không thoải mái, cậu đi tới nói: "Chuyện sư thầy Vân Sinh kia, chờ tôi giải quyết chuyện này xong, tôi sẽ giúp cô."

Cậu nhịn qua La Mai Anh nói: "Số bùa tôi đưa cho chị, chị đưa cho những người dùng nhang, cứ đặt bên người là được. Nếu Vân Sinh kia gọi điện cho chị, chị báo một tiếng cho tôi biết."

La Mai Anh vội vàng gật đầu: "Đại sư yên tâm, nếu hắn gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức báo cho cậu biết."

"Vậy thì tốt rồi!"

Tống Triết mang bình hoa rời đi, nhóm La Mai Anh cũng lục đục rời đi, La Mai Anh còn phải chạy tới từng nhà khách hàng giải thích, mà Thường Mộng Khiết cùng chị dâu nhỏ vì chuyện của ba đứa bé mà tâm tình rất khó chịu, buồn bã, có thể nói là không có tinh thần.

Không chỉ hai người, ngay cả Trần thái thái cũng vậy.

So với Thường Mộng Khiết cùng chị dâu nhỏ còn khó chịu hơn, dù sao bà cũng đã lớn tuổi, thật sự không chịu nổi chuyện như vậy.

Bà bảo người giúp việc gọi điện cho con dâu dẫn cháu gái tới.

Con dâu nhận được tin thì ngơ ngác, lúc này con gái cô vẫn còn đang học trong nhà trẻ! Mẹ chồng lại bị chạm mạch chỗ nào rồi vậy? Thế nhưng không quản thế nào, người giúp việc đã nói là tâm tình của mẹ chồng không tốt.

Con dâu không muốn chịu rủi ro nên ngoan ngoãn chạy tới nhà trẻ đón con gái về sớm rồi dẫn tới chỗ mẹ chồng, sau đó nhìn mẹ chồng vừa ôm vừa hôn con bé, còn không ngừng gọi cháu cưng cháu ngoan.

Sau đó còn nghiêm túc nói cô không được ngược đãi con gái.

Con dâu:??? Hôm nay mẹ bị trúng gió à? Sao cô lại ngược đãi con mình chứ? Bị bệnh tâm thần sao?

[end 278]