Cao Phàm Nghĩa bị dáng vẻ thần thần bí bí của Dương Lâm Tây làm cho kinh hãi, hoàn toàn không hiểu được: "Em gái hiện giờ của tôi không phải là em gái chân chính của tôi là ý gì? Vậy em gái của tôi đang ở đâu? Gần nhất tôi vẫn luôn ở nhà, không hề thấy ai tới tráo đổi em gái tôi cả? Dương cảnh quan, lời này của anh thật sự quá kỳ lạ!"
Dương Lâm Tây sớm đã biết Cao Phàm Nghĩa sẽ nghĩ như vậy, anh giơ tay ra hiệu: "Trước tiên đừng kích động, nghe tôi chậm rãi nói đã."
Cao Phàm Nghĩa đầy đầu mồ hôi, chỉ hận không thể bắt Dương Lâm Tây nói ra mọi chuyện chỉ trong vòng nửa phút.
"Vậy anh mau nói đi!"
"Là như vầy, hôm nay không phải Tống Triết đã tới nhà anh à?"
Cao Phàm Nghĩa gật đầu, vội nói: "Đúng vậy, sau đó thì sao?"
"Sau đó, cậu ấy phát hiện em gái anh có chút cổ quái. Thân xác Cao Khiết bị một hồn thể chiếm chữ, còn cô ta thì bị hồn thể nhốt trong một góc nào đó của thân thể, không thể ra được. Tình huống này anh có thể hiểu là bị quỷ nhập vào người. Bất quá hồn thể này lợi hại hơn quỷ một chút, cũng không biết cụ thể là thứ gì. Dù sao thì quỷ nhập thân đều là vào ban đêm, ban ngày chúng không thể tùy tiện hoạt động."
Cao Phàm Nghĩa sợ ngây người, quỷ nhập người? Hồn thể khác? Này rốt cuộc là thứ quỷ gì? Anh đang sống trong thế giới khoa học hai mươi mốt hay là sống ở xã hội linh dị thần quái? Sao lại có thứ kỳ kỳ quái quái như vậy chứ?
Lưu Nhất Minh vọc cây bút trong tay, nhìn vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn không hoàn hồn được của Cao Phàm Nghĩa mà nhịn không được nhíu mày, năng lực chống đỡ của tên nhóc này không đủ!
Dương Lâm Tây đồng tình liếc nhìn Cao Phàm Nghĩa: "Mặc kệ anh có tin hay không, sự thật chính là như vậy. Em gái Cao Khiết của anh kỳ thực không phải là cô ta, cô ta chân chính đang bị nhốt trong chính thân thể của mình."
Cao Phàm Nghĩa hốt hoảng nói: "Giống như trong phim truyền hình, chính chủ bị tà môn ma đạo chiếm cứ thân thể nên chỉ có thể trốn trong một nơi nào đó trong thân thể, nhìn tà môn ma đạo dùng thân thể mình làm chuyện thương thiên hại lý, đúng không?"
Dương Lâm Tây suy nghĩ một chút: "Quả thực có chút tương tự! Cũng có thể nói là vậy!"
"Vậy...." Nghĩ tới chuyện trước đó mình uống say rồi ngủ với Cao Khiết, gương mặt Cao Phàm Nghĩa nháy mắt trở nên vặn vẹo, chẳng lẽ sự tình phát sinh trước đó căn bản không phải anh uống say rồi khi dễ Cao Khiết, mà là thứ đang chiến cứ thân thể Cao Khiết cố ý làm anh uống say rồi dẫn tới quan hệ?
Nghĩ tới đây, cả người Cao Phàm Nghĩa liền không tốt, sau khi phát sinh chuyện đó, vì quá khiếp sợ rồi vội vàng bàn chuyện kết hôn với người trong nhà, Cao Phàm Nghĩa kỳ thực không nghĩ nhiều về chuyện đã xảy ra. Hoặc nên nói là chuyện đó quá khó tiếp thu, quá hỗn loạn nên anh cũng không muốn nhớ lại.
Đối với anh mà nói, đó kỳ thực cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ngược lại còn là chuyện làm anh áy náy nhất, khó chịu nhất.
Thế nhưng sau khi Dương Lâm Tây nói cho anh biết những chuyện này, cẩn thận nghĩ lại liền cảm thấy có chút kỳ quái, cũng phát hiện không ít điểm đáng ngờ.
Tỷ như, từ trước đến nay Cao Khiết không thích uống say, sao buổi trưa hôm đó dùng danh nghĩa bồi anh mà thoái mái uống rượu như vậy. Còn nữa, tửu lượng của anh mặc dù không tốt nhưng cũng không tới mức uống hai ba ly đã say bất tỉnh nhân sự như vậy. Quan trọng nhất, cho dù say thì anh cũng không có khả năng chủ động phát sinh quan hệ với Cao Khiết.
Đầu óc vẫn luôn báo cho anh biết đây là em gái mình, thân thể anh căn bản sẽ không có phản ứng.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, làm ra hết thảy khi đó rất có thể không phải em gái anh, mà chính là hồn thể mà Dương Lâm Tây đã nói.
Cao Phàm Nghĩa sợ tới túa mồ hôi lạnh, lại liên tưởng tới tình cảnh ở chung với Cao Khiết gần đây, càng nghĩ càng thấy khác biệt với Cao Khiết trước kia, cô đặc biệt dính lấy anh hơn, hơn nữa cũng có hương vị của phụ nữ hơn, có đôi khi nhìn cô, anh sẽ có cảm giác động tâm.
Khi đó Cao Phàm Nghĩa còn tự phỉ nhổ bản thân là một cây củ cải hoa tâm, sao có thể nhìn một người yêu một người, thậm chí còn thích cả em gái mình.
Bây giờ nghĩ lại thì nói không chừng hồn thể kia đã bỏ thuốc mê hồn gì đó cho anh.
Cao Phàm Nghĩa vừa gấp lại vừa giận: "Hồn thể kia rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại chiếm giữ thân xác em gái tôi? Tại sao phải kết hôn với tôi? Căn bản không có đạo lý!"
Dương Lâm Tây nói: "Hồn thể này từ đâu tới, lại làm sao quen với Cao Khiết, hiện giờ chúng ta vẫn chưa rõ. Thế nhưng căn cứ theo lời Tống Triết, hồn thể có thể sống nhờ trong thân thể Cao Khiết chứng tỏ Cao Khiết đã chấp nhận sự tồn tại của hồn thể. Cũng chứng tỏ, Cao Khiết biết hồn thể tồn tại."
Cao Phàm Nghĩa không dám tin nhìn Dương Lâm Tây, theo bản năng phủ nhận: "Không, không thể nào, em gái tôi sao có thể đồng ý để một thứ đáng sợ như vậy sống nhờ trong người mình?"
Dương Lâm Tây nhún vai: "Mặc kệ anh có tin hay không, sự thực chính là như vậy. Em gái anh có khả năng đã làm giao dịch gì đó với hồn thể này, vì thế hồn thể mới có thể sống nhờ trong cơ thể cô ấy. Hơn nữa phỏng đoán cẩn thận thì có lẽ hồn thể đó đã ở trong cơ thể Cao Khiết năm năm, gần nhất mới đảo khách thành chủ, chiếm đoạt lấy thân thể của Cao Khiết."
"Năm năm?!" Cao Phàm Nghĩa cảm giác mình liên tiếp chịu đả kích, năm năm, đoạn thời gian dài như vậy mà anh cư nhiên không hề phát hiện, Cao Khiết cũng không nói gì cả. Rốt cuộc là vì sao? Vì sao lại để một thứ đáng sợ như vậy sống nhờ trong người mình?
Cao Phàm Nghĩa nghĩ thế nào cũng không thông, Cao Khiết có ăn có mặc, cơm áo không lo, so với người khác mà nói, cuộc sống của cô có thể coi là rất hạnh phúc, cô có điều gì luẩn quẩn trong lòng đến mức phải giao dịch với ma quỷ?
Nhìn dáng vẻ đã sắp hỏng mất của Cao Phàm Nghĩa, Dương Lâm Tây do dự một chút mới nói: "Cao Phàm Nghĩa, anh không cảm thấy mốc thời gian năm năm này khá mẫn cảm à?"
Cao Phàm Nghĩa mờ mịt nhìn Dương Lâm Tây: "Mẫn cảm? Vì sao chứ? Không phải chỉ là năm năm à?" Nói xong, tựa hồ nghĩ tới gì đó, ánh mắt Cao Phàm Nghĩa trở nên không dám tin: "Người bạn gái đầu tiên của tôi cũng biến mất vào năm năm trước? Chuyện này có liên quan sao?"
Vừa dứt lời, Cao Phàm Nghĩa nghĩ tới lúc gọi điện thoại Dương Lâm Tây đã nói Cao Khiết có liên quan với ba vụ án, mà hiện giờ Dương Lâm Tây lại đặc biệt nhấn mạnh mốc thời gian năm năm, đáp án hiển nhiên đã quá rõ ràng.
Chẳng lẽ, Dương Lâm Tây muốn nói giao dịch của Cao Khiết với hồn thể kia chính là việc này?
Không không không, Cao Phàm Nghĩa điên cuồng lắc đầu, căn bản không có cách nào tưởng tượng được cô em gái lớn lên cùng mình từ nhỏ lại làm ra chuyện mất trí lại đáng sợ như vậy.
"Không--- không thể nào, sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?" Cao Phàm Nghĩa hốt hoảng, căn bản không dám tin đây là thật, không có lý nào a, cho dù Cao Khiết không thích các cô ấy thì cũng không tới mức kích động muốn bọn họ biến mất!
Dương Lâm Tây một lần nữa đồng tình nhìn Cao Phàm Nghĩa: "Anh phải biết, có đôi khi vì đàn ông, phụ nữ điên cuồng lên cũng rất đáng sợ."
Hai mắt Cao Phàm Nghĩa sung huyết, sắc mặt trắng bệch: "Có ý gì?"
"Ý là, em gái Cao Khiết của anh thích anh, cô ta không thể tiếp nhận được việc anh kết hôn sinh con với cô gái khác, vì thế cô ta quyết định làm giao dịch với hồn thể kia, để hồn thể làm bạn gái của anh biến mất. Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, có thể là sau đó Cao Khiết không thể chịu được nữa nên nghĩ cách trói mình chung một chỗ với anh, như vậy thì cô ta có thể vĩnh viễn ở bên anh. Mà hồn thể kia nói mình có biện pháp, muốn Cao Khiết làm giao dịch, kết quả, Cao Khiết bị lừa."
Lúc Dương Lâm Tây nói tới biện pháp, mi tâm Cao Phàm Nghĩa theo bản năng nhíu chặt, phương pháp chính là chuốc say anh rồi phát sinh quan hệ sao? Không đúng, không nên nói là chuốc say, chắc hẳn đã động tay động chân gì đó vào rượu, làm anh mơ mơ màng màng.
Mà làm Cao Phàm Nghĩa khiếp sợ chính là, Dương Lâm Tây nói Cao Khiết thích mình.
Anh theo bản năng phản bác: "Không có khả năng, Tiểu Khiết là em gái tôi, em ấy sao lại thích tôi chứ?"
Dương Lâm Tây bĩu môi: "Cũng đâu phải em gái ruột, sao lại không thể? Hơn nữa tính tình cô ta quái gở, từ nhỏ đã cùng anh lớn lên, anh cũng chính là toàn bộ thế giới của cô ta, cô ta không thích anh thì thích ai? Cao Phàm Nghĩa, anh nghĩ thật kỹ đi, có phải không? Hơn nữa nếu như Cao Khiết không thích anh, mà anh cũng chỉ xem cô ta là em gái, hai người sao lại chuẩn bị kết hôn như bây giờ? Này không phải nói đùa à?"
Cao Phàm Nghĩa cảm thấy không phải như vậy, thế nhưng cũng cảm thấy Dương Lâm Tây nói rất đúng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, Cao Khiết thật sự thích anh.
Anh vẫn luôn cho rằng mình say rượu mất lý trí, Cao Khiết mới bất đắc dĩ phải gả cho anh.
Mà bây giờ, sự thật lại nói cho anh biết, hết thảy mọi thứ đều là Cao Khiết trù tính.
Đối với Cao Phàm Nghĩa mà nói, đây không khác gì một cơn ác mộng.
Sau đó Dương Lâm Tây không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt Cao Phàm Nghĩa biến đổi, anh hiểu tâm tình của Cao Phàm Nghĩa lúc này, vì thế muốn để đối phương lẳng lặng một chút.