Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 245: Ánh Mắt Nhìn Người Đều Mang Theo Một Loại Ánh Sáng




Dương Lâm Tây vừa gọi cấp dưới chuyển thi thể về, vừa an ủi Tống Triết: "Chuyện này không thể trách cậu, không ai muốn cả. Giống như một vụ án tôi từng phụ trách, rõ ràng đã bắt giữ được nghi phạm nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được người bị hại. Khi đó tôi cũng cảm thấy giống như trời sụp vậy!"

Dương Lâm Tây đứng ở bên cạnh Tống Triết ngẩng đầu nhìn bầu trời chi chít vì sao lóng lánh, hít sâu một hơi: "Thế nhưng chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, tôi có hối hận thế nào, khổ sở thế nào cũng thực vô bổ. Chuyện tôi có thể làm là tự nói với mình, sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, Tống Triết, cậu cũng phải như vậy!"

Tống Triết nghiêng đầu nhìn Dương Lâm Tây, gió đêm thổi tóc cậu có chút mất trật tự bay lất phất, cậu nhắm mắt lại, buồn bã nói: "Tôi biết, chỉ là trong lòng có chút khổ sở mà thôi. Chờ qua rồi sẽ tốt thôi. Tôi về trước, chuyện ở đây giao cho anh."

"Đi đi, cẩn thận một chút!" Dương Lâm Tây nói xong mới phát hiện cánh tay cậu vẫn còn đang chảy máu, muốn gọi lại thì Tống Triết đã thuấn di, không còn bóng dáng.

Lưu Nhất Minh mang thi thể trở về, phát hiện Tống Triết biến mất thì vội hỏi: "Người đâu rồi? Không có xe cậu ta đi thế nào?"

Dương Lâm Tây nói: "Đại sư xuất hành mà còn cần xe sao? Tay cậu ấy bị thương, chắc là tới bệnh viện rồi. Đi thôi, tới tìm người nhà bị hại báo tin, haiz!"

Lưu Nhất Minh liếc nhìn xa xa, rũ tầm mắt.

Tống Triết sử dụng thuấn di trở về nhà, kỳ thực cậu không nên bốc đồng biến mất trước mắt nhiều người như vậy. Mặc dù không bị bọn họ nhìn thấy nhưng một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất như vậy khẳng định sẽ khiến người ta bàn tán.

Thế nhưng cái chết của người tài xế đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với Tống Triết, không phải cậu chưa từng thấy thi thể, cũng không phải chưa từng thấy người chết, chỉ là người tài xế đó vô tội, ông không đáng chết, là cậu đã không bảo vệ tốt tài xế, là trách nhiệm của cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu sơ suất hại một người phải chết, cảm giác đó thật sự không thể nào gánh chịu nổi.

Tống Triết đi tới tủ lạnh lấy một lon bia, một người ngồi trong phòng khách, chậm rãi uống.

Tam hoàng mơ mơ màng màng ngủ thì cảm nhận được động tĩnh ngoài phòng khách, sau khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc thì nó lại nằm trở xuống, tiếp tục ngủ say.

Buổi tối lúc thức dậy uống nước, Tiêu Thiên phát hiện Tống Triết một mình cô độc ngồi trên ghế sô pha uống bia, này không phải hiện tượng bình thường, Tống Triết không phải người mượn rượu tiêu sầu.

"Tống Tống, làm sao vậy?" Tiêu Thiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng mở một lon bia, cùng uống với cậu.

Tống Triết đã uống bốn lon, men say làm mặt cậu đỏ ửng, biểu tình có chút mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh của Tiêu Thiên liền ném lon bia đi, khó chịu ôm lấy anh cọ cọ lung tung.

Tống Triết lẩm bẩm kể lại chuyện xảy ra đêm nay: "Em cảm thấy do em đã quá sơ suất, Đồng Tư Ức bị người ta khống chế mà em không phát hiện, hại người tài xế kia phải mất mạng."

Tiêu Thiên để lon bia xuống, vuốt ve gương mặt nóng bừng cùng con mắt ươn ướt, tựa hồ khó chịu muốn khóc, anh cúi đầu hôn Tống Triết, ôn nhu nói: "Đó không phải lỗi của em, nếu hôm nay em không bắt được Đồng Tư Ức, ông ta cũng phải chết. Tống Tống, em là người chứ không phải là thần, em làm sao có thể cứu được nhiều người vô tội như vậy chứ? Đừng áp đặt hết thảy tội lỗi lên người mình. Có thể cứu được người tài xế kia đương nhiên là rất tốt, cứu không được thì đó chính là số mệnh của ông ta."

Nhìn thấy vết thương trên tay Tống Triết, con ngươi anh y ám, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Vết thương rất sâu, sâu tận xương, máu tươi nhỏ dài trên cánh tay cậu, có thể thấy được tình huống khi đó nguy hiểm cỡ nào. Hiện giờ vết thương trên cánh tay đang từ từ khép lại, hấp thu âm khí cùng sát khí của Đồng Tư Ức, vết thương đang khép lại với tốc độ rất bình thường.

Bình thường, một khi Tống Triết thả ra linh khí thì có thể đẩy nhanh tốc độ khép vết thương lại, thế nhưng bây giờ, cậu không có tâm tình đó.

"Tống Tống, lần sau dẫn anh đi cùng đi! Có anh ở đó, không chừng có thể cứu được người tài xế đó, em cũng không phải khó chịu như vậy." Tiêu Thiên vốn muốn đi, thế nhưng Tống Triết không nỡ để anh ban ngày đi làm, ban đêm lại phải cùng cậu thức đêm, tối qua đã thức một đêm rồi, vì thế đêm nay cậu mới bảo anh về trước.

Tống Triết nằm trên đùi anh, nghiêng người nằm co quắp như một đứa bé không có cảm giác an toàn, giọng nói khe khẽ: "Em biết, em biết chứ, chỉ là trong lòng cảm thấy khổ sở. Qua một thời gian là tốt thôi!"

Tiêu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, nhiệt độ nóng bỏng làm đầu ngón tay của anh nóng lên, đặt một nụ hôn lên môi Tống Triết, khẽ thì thầm: "Ngủ đi, anh ở bên cạnh em!"

Tống Triết khẽ ừm một tiếng, giật giật thân thể, vùi mặt sâu vào lòng Tiêu Thiên, phà ra hơi thở nóng rực.

Tiêu Thiên ôn nhu vỗ về lưng cậu, từng chút từng chút im lặng nói cho Tống Triết biết mình vẫn luôn ở.

Tống Triết mơ màng ngủ rồi mơ màng tỉnh lại, ánh mặt trời chói mắt, cậu giật giật thân thể, cứng ngắc khó chịu.

Tống Triết khẽ động, Tiêu Thiên liền cảm nhận được, anh dựa vào ghế sô pha, mở mắt ra, trên cằm lú nhú râu.

"Tỉnh rồi?" Âm thanh khàn khàn của Tiêu Thiên vang lên bên tai Tống Triết, gương mặt có chút mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Tống Triết dụi dụi mắt, mỉm cười rồi đưa tay kéo đầu Tiêu Thiên, hôn lên môi anh một cái, sợi râu thô ráp đâm vào làn da mềm mại của cậu tạo thành những dấu ấn hồng nhạt, có chút ngứa.

"Buổi sáng tốt lành!" Tống Triết cọ cọ, ngón tay vuốt phần râu lún phún: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Tiêu Thiên nhéo mặt cậu: "Không ngủ, hôm nay ở cùng em."

Tống Triết lắc đầu: "Không cần, em không phải con nít, không có chuyện dễ dàng bị đánh ngã như vậy đâu. Hôm nay em sẽ tới tìm Hoàng đại sư, muốn nói với ông chuyện Đồng Tư Ức, lúc cuối Đồng Tư Ức đột nhiên phát cuồng như vậy rõ ràng là có vấn đế."

Tiêu Thiên xoa đầu cậu: "Ừm, vậy có gì cứ gọi anh."

"Vâng!"

Tống Triết ngồi dậy khỏi người anh, đưa tay duỗi người, lộ ra đoạn vòng eo trắng nõn mềm mại, Tiêu Thiên dán sát tới, hôn một cái nồng nhiệt.

Tống Triết mới đầu có chút sửng sốt, sau đó cười cười: "Em đi tắm, cả một thân mùi rượu. Muốn tắm cùng không?"

Tiêu Thiên ôm eo cậu đi tới phòng tắm, nhếch môi nói: "Cầu còn không được!"

Ở trong phòng tắm nháo loạn một phen, Tống Triết lười biếng bị Tiêu Thiên ôm ra đặt lên giường.

"Ngủ thêm chốc nữa không?" Tiêu Thiên vuốt mái tóc vẫn còn chút ướt của cậu.

Tống Triết lắc đầu: "Không được, tinh thần tốt lắm, không ngủ. Nhưng anh đó, nên ngủ bù một chút, vành mắt anh đen như sắp thành tinh tới nơi rồi kìa."

Tiêu Thiên nằm xuống, ôm Tống Triết nhắm mắt nói: "Cùng nhau."

Tống Triết bất đắc dĩ nhìn anh: "Rồi rồi, cùng nhau!"

Ánh mặt trời ôn nhu xuyên qua rèm cửa sổ rơi xuống người bọn họ thành những mảng sáng.

Ngủ thẳng tới buổi trưa, Tống Triết yếu ớt tỉnh lại, lúc cậu mở mắt ra thì Tiêu Thiên đã không còn trên giường. Cậu xuống giường, mở cửa phòng, Tiêu Thiên đang đeo tạp dề nấu cơm, Tam Hoàng ngồi xổm bên chân anh, hai mắt lấp lánh mong ngóng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Triết, Tam Hoàng vui vẻ chạy tới xoay vòng bên chân cậu.

Mấy ngày nay Tam Hoàng rất hoan, ở chung khá hài hòa với bạn gái, nàng chó cái kia đã có dấu hiệu có thai bảo bảo, Tam Hoàng đã sắp được làm cha.

Tống Triết từ chỗ Tiêu Thiên biết được tin tức này, mấy ngày nay cậu bận chuyện Đồng Tư Ức nên giao chuyện của Tam Hoàng lại cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên đã hoàn thành trách nhiệm làm ba ba rất tốt.

"Tống Tống, em dậy rồi, vừa vặn giờ ăn cơm."

Tống Triết ngồi xuống, nhìn bữa cơm trưa đầy đủ sắc hương vị mà nhếch môi cười, hai người bọn họ mới đầu chỉ là có thể nấu chín cơm là tốt rồi, từ từ tài nấu nướng của Tiêu Thiên bắt đầu tiến bộ, thức ăn nấu ra ngon hơn cậu làm rất nhiều.

Ngủ một giấc no đủ, ăn một bữa cơm tình yêu, nguyên khí của Tống Triết lại được buff đầy.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Tống Triết, biểu tình Tiêu Thiên thực nhu hòa: "Buổi tối muốn ăn gì? Anh sẽ về sớm làm cho em."

Tống Triết hớp một ngụm canh nói: "Chắc em sẽ về trước, em sẽ mua thức ăn."

"Ừ!"

Sau khi cơm nước xong, Tống Triết nói một tiếng với Tiêu Thiên rồi lái xe tới tìm Hoàng đại sư.

Thế nhưng không may, Hoàng đại sư không ở, nghe người trong huyền học xã nói là hình như có tin tức của Trương Viễn Trung, Hoàng đại sư, Lý đại sư cùng vài vị đại sư khác đều xuất động vào tối qua.

Tối qua?! Tống Triết không khỏi nghĩ tới Đồng Tư Ức, lẽ nào chuyện này cũng là Trương Viễn Trung giở trò quỷ?

Cậu quay trở lại xe, gọi điện cho Hoàng đại sư nhưng không ai bắt máy.

Cậu lại gọi cho Lý đại sư, tình huống cũng tương tự, thoạt nhìn quả thực đang rất bận.

Tống Triết không thể làm gì hơn là quay trở về.

Mà bên Dương Lâm Tây, nhiệm vụ đã hoàn thành hoàn mỹ, về phần giải thích hung thủ là ai với công chúng thì chính là một vấn đề đau đầu. Thế nhưng may mắn là bởi vì vụ án này náo động quá lớn, quốc gia thật sự đã công khai ra chính sách cùng điều chỉnh hoàn thiện pháp luật.

Nhất thời, weibo là một mảnh vui sướng, hoàn toàn thổi bay bầu không khí ủ rũ trước đó.

Tài xế DD được giải trừ nguy hiểm, an toàn của nữ giới được đảm nảo. Tựa hồ mỗi lần pháp luật phát triển đều phát sinh một sự việc cực kỳ thảm thiết.

Đồng Tư Ức chính là người tiên phong.

Dương Lâm Tây không biết Đồng Tư Ức có vui khi chính mình đã thay đổi được pháp luật hay không, thế nhưng anh biết, anh không hề cảm thấy hài lòng, nếu mỗi lần pháp luật thay đổi cần có mạng sống đánh đổi thì cái giá này thật sự quá nặng nề.

Chỉ là, bọn họ có thể sống vui vẻ trên thế gian này như vậy chính là vì có những người như vậy phải trả giá cùng hi sinh. Có đôi khi, cuộc sống này chính là khó dự liệu như vậy.

Sau khi chuyện của Đồng Tư Ức kết thúc, Dương Lâm Tây thường xuyên tới thăm mẹ cô, an ủi bà, trấn an bà dần dần thoát ra khỏi nỗi đau.

Anh còn muốn tìm Tống Triết, anh sợ bởi vì chuyện này mà Tống Triết có bóng ma tâm lý, thế nhưng hiển nhiên, Tống Triết kiên cường hơn anh nghĩ rất nhiều, không vì chuyện đó mà sa sút tinh thần, ngược lại giống như bị kích thích mà bộc phát sức mạnh càng lớn hơn nữa, ánh mắt nhìn người khác giống như mang theo ánh sáng, cứ như mắt sói vậy, chỉ cần nhắm được con mồi sẽ hung hăng nhào tới táp một cái.

[end 245]