Lúc Lục Tu Giác nhận được điện thoại của Lục Tam thiếu thì đang đi mua nguyên liệu nấu ăn với Mao Cửu, Lục Tam nói một cái địa chỉ thì hắn vứt hết đồ vào cốp xe. Vừa đi vừa giải thích cho Mao Cửu nghe.
Mao Cửu nhíu mày ngồi nghe: "Thời gian không chờ ai đâu, chúng ta mau qua đó đi."
Cả đoạn đường vượt mấy cây đèn đỏ thì cuối cùng cũng đến được khu nhà mà Lục Tam thiếu nói. Bọn họ lái xe vào thì thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy ngược ra, đi ngang qua bọn họ.
Mao Cửu vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, bỗng nói: "Khoan đã."
Lục Tu Giác: "Sao thế?"
Mao Cửu nói: "Quay đầu đuổi theo chiếc xe mới đi ngang qua, biển số của nó giống anh Tam kể."
Nghe vậy, Lục Tu Giác đạp phanh quay đầu xe, nhấn mạnh ga chạy đuổi theo chiếc xe hơi nhỏ vừa mới chạy ra khỏi tiểu khu.
Vệ Hoành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu cũng phát hiện chiếc xe phía sau. Từ cảnh giác cao độ cộng với kinh nghiệm nhiều năm, chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng nhận ra chiếc xe nọ đang theo dõi mình.
Vệ Hoành mất kiên nhẫn mắng: "Mẹ, âm hồn không tan mà!"
Hắn dẫm chân ga lao nhanh trên đường quốc lộ, đánh tay lái một cách vô cùng thuần thục, linh hoạt lao nhanh đi như một con cá giữa dòng xe cộ. Kỹ thuật lái xe rất tốt, không ai có thể tin được một tên què Vệ Hoành lại có kỹ thuật lái có thể so sánh với tay đua như thế.
Hắn rất tự đắc.
Cũng không phải chưa từng có người nghi ngờ hắn, cũng không phải chưa từng có người theo đuôi hắn, nhưng cuối cùng đều bị hắn cắt đuôi bỏ lại phía sau, khi bọn họ đuổi được tới nơi thì đứa nhỏ trong xe đã bị đưa đi rồi.
Không có chứng cứ bọn họ cũng không làm gì được hắn.
Sau khi vượt qua mười mấy chiếc xe, Vệ Hoành đắc ý nở nụ cười, hắn rảnh rỗi nhìn sang kính chiếu hậu. Hắn vốn tưởng phía sau sẽ trống rỗng nhưng ai ngờ chiếc xe nọ vẫn đúng là âm hồn không tan, chạy theo sát.
Hắn trừng mắt: "Không thể nào!"
Ai mà so được với kỹ thuật lái xe của hắn?
Vệ Hoành cắn răng điên cuồng nhấn chân ga, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư cũng không thèm dừng, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Đây không phải là lần đầu hắn vượt đèn đỏ chạy qua ngã tư, cũng chưa từng thất bại.
Kỹ thuật lái của Lục Tu Giác cũng rất tốt, trước đây từng dùng để trêu ngươi người theo dõi hắn, lúc này có đối mặt với Vệ Hoành thì thành thạo cực kỳ, đồng thời cũng nhìn ra được mục đích của Vệ Hoành.
Nếu bị hắn nhân dịp chạy vượt đèn đỏ thì e là sẽ để sổng mất.
Trùng hợp là hai chiếc xe tải lớn sóng vai làm tắt nghẽn đường, mà Vệ Hoành lại ở trước hai chiếc xe nọ, đồng thời Lục Tu Giác cũng bị chặn đường đến gần hắn.
Mao Cửu ngước mắt, trong lòng suy tính, nếu Lục Tu Giác không thể cản được chiếc xe phía trước thì cậu xuống đuổi theo vậy.
Lục Tu Giác trầm giọng nói: "Ngồi ngay ngắn đấy."
Mao Cửu nghiêng đầu nhìn Lục Tu Giác, sắc mặt Lục Tu Giác âm trầm, trong mắt là vẻ bình tĩnh và vững vàng, bỗng thấy yên tâm đến lạ.
"Yên tâm, em không sao."
Nghe vậy, Lục Tu Giác dẫm chân ga vọt vào khe hở giữa hai chiếc xe tải lớn, hắn đánh tay lái nghiêng thân xe một góc 90 độ, dựng thẳng lên, hai chiếc bánh xe ma sát dưới đường, sắp sửa đánh ra tia lửa tới nơi.
Vệ Hoành đang đắc ý thì lơ đãng nhìn thấy chiếc xe đang khí thế vượt qua hai chiếc xe tải nọ, trong lòng hốt hoảng. Ngay lúc sắp qua được ngã tư đường, trong một giây đèn xanh thành đèn đỏ, xe của Lục Tu Giác bỗng chặn ngang trước xe Vệ Hoành.
Vệ Hoành vội phanh xe lại nhưng vẫn đụng vào chiếc phía trước, văng tận hai, ba mét, nhưng cuối cùng chỉ có xe của hắn là móp méo khắp nơi.
Nếu không phải xe của Lục Tu Giác giá trị xa xỉ, chịu được va chạm, hắn đâm vào cũng là tự tìm đường chết.
Thì Vệ Hoành cũng không quan tâm đến việc mình có đâm tàn người khác hay không, cho dù có là tội hình sự thì người sai cũng không phải là hắn. Ai bảo đối phương chắn đường như muốn chết thế chứ?
Nhưng cố tình là xe của đối phương có chất lượng quá tốt, quá cứng rắn, hắn không muốn chết thì nhất định phải phanh lại.
Vệ Hoành không muốn chết.
Nên hắn mở cửa xe, thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng lại thì chạy trốn.
Lục Tu Giác thấy vậy đang định mở cửa đuổi theo.
Mao Cửu cản hắn lại: "Không cần phải đuổi theo, tìm xem đứa nhỏ có trong xe không đã."
Lục Tu Giác lập tức xuống xe rồi tìm trong chiếc xe hơi nhỏ, cuối cùng ôm được Lục Hạo đang hôn mê trong cái ba lô ở cốp sau. Hắn định đưa Lục Hạo đến bệnh viện kiểm tra.
Hắn cũng vừa nhìn sơ rồi, Lục Hạo bị chuốc một lượng lớn thuốc ngủ, cũng không biết có hại gì không nữa.
"Vệ Hoành? Hắn trốn không thoát đâu!"
Mao Cửu bên cạnh bình tĩnh phụ họa: "Hắn đúng là trốn không thoát, báo ứng sẽ tới."
Bọn họ đi tới trước thì thấy đường trước mặt bị tắc nghẽn. Cảnh sát giao thông vây quanh hiện trường, nghe nói là có một người đàn ông chạy loạn trên đường rồi bị một chiếc xe tải đụng bay đi, vậy mà vẫn còn sống.
Người qua đường cảm thán rồi lại cảm thấy sống mà như thế thì chẳng thà chết luôn cho rồi.
Nghe nói người đàn ông nọ bị đâm bay đi rồi đụng vào đèn đường mới rơi xuống, không biết vì sao một tấm biển hiệu rớt thẳng xuống nửa người dưới của hắn. Một đoạn cẳng chân bị cắt đứt tại chỗ, bây giờ đang đau đớn kêu gào, còn không hôn mê được nữa.
Cho dù có chữa hết thì cũng què thôi.
Lục Tu Giác nhìn sang Mao Cửu, Mao Cửu cười: "Báo ứng tới rồi, không phải còn chưa xong sao?"
Lục Tu Giác cũng cười, không có cảm xúc gì. Hắn ôm Lục Hạo lên xe rồi đi bệnh viện, trên đường đi còn gọi điện báo bình an cho Lục Tam thiếu và Lục Đình.
Ở một nơi khác, dưới sự trợ giúp của Angel và Alice, Lão Tiền tìm được mật đạo xuống tầng dưới nhưng không tìm thấy gì cả. Đối với chuyện này, Vệ Hồng chỉ tỏ vẻ cô ta cảm thấy một căn nhà thì quá nhỏ nên mới mua thêm một căn ở tầng dưới rồi xây thông với nhau thôi.
Angel nói: "Cô ta nói dối. Hạo Hạo bị nhốt dưới lầu, Vệ Hoành đưa Hạo Hạo đi rồi."
Sắc mặt Lão Tiền thay đổi, ông đang lo điều này đây, nếu Vệ Hoành đưa Lục Hạo đi thì vừa không có chứng cứ vừa không tìm được đứa trẻ. Bây giờ ông phải bắt Vệ Hồng, cũng phải gọi cho bên giao thông hỗ trợ cản Vệ Hoành.
Lúc này Vệ Hồng lại tiếp tục kháng cự: "Tiền đội, không có chứng cứ là bắt người phi pháp đấy, tôi có thể kiện các người."
Tiểu Lý: "Vậy thì bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô ---"
Vệ Hồng ngắt lời hắn: "Không có chứng cứ thì không được, có muốn nói gì thì nói chuyện với luật sư của tôi đi."
Những người xung quanh đều tái mặt cố gắng kiềm chế, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Lão Tiền đánh vỡ cục diện bế tắc này. Ông nhận điện thoại rồi qua một bên đứng nói chuyện mấy câu. Sau đó tắt máy rồi quay về, đối diện với Vệ Hồng đang đắc ý.
"Cô Vệ Hồng, em trai cô, Vệ Hoành, bị tai nạn, cũng bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ bắt cóc, mời cô đến cục cảnh sát phối hợp điều tra một chuyến." Lão Tiền dừng một lúc rồi nói: "Bây giờ cô có thể gọi cho luật sư."
Vệ Hồng bỗng đứng dậy, bàn tay đỡ ghế dùng sức đến tái nhợt: "Vệ Hoành... em trai tôi sao rồi?"
Lão Tiền lạnh nhạt nói: "Chưa chết."
Vệ Hồng thở phào.
Lão Tiền cong môi: "Cắt chân."
Tuy thân là cảnh sát hình sự thì không nên làm một chuyện thiếu đạo đức như bày biểu cảm vui sướng khi thấy người gặp họa trước mặt đương sự, nhưng ai bảo kẻ mà ông đối mặt lại không phải người chứ?
Vệ Hồng trừng Lão Tiền sau đó nhìn kỹ gương mặt của từng người, đôi mắt đỏ ngầu như hận muốn giết bọn họ vậy, bây giờ cô ta nhìn chằm chằm bọn họ, khắc ghi bộ dạng của bọn họ vào tận đáy lòng.
Lão Tiền không cần nghĩ cũng biết một khi Vệ Hồng được thả ra thì nhất định sẽ tìm cơ hội để trả thù bọn họ.
Người phụ nữ này có một trái tim cứng rắn lạ thường, điểm yếu duy nhất của cô ta là Vệ Hoành.
Cho dù có nghe được tin dữ thì chuyện đầu tiên mà cô ta nghĩ đến không phải là bối rối hay làm thế nào để thoát tội, mà là trả thù.
Vệ Hồng này đúng là không còn thuốc nào để chữa nữa rồi.
Vệ Hồng bày biểu cảm điên cuồng: "Đi thôi, đến cục cảnh sát nào. Tiền đội, ngài nên cầu cho tôi bị định tội đi. Các người, tốt nhất là nên cầu cho nhà mình không có trẻ con, nếu không, chờ tôi được thả..."
Động đến những đứa trẻ trong nhà thì không ai có thể nhịn được, muốn đập cô ta nhưng đều bị Lão Tiền cản lại, ông lạnh mặt nhìn Vệ Hồng: "Cô tưởng cô vào đó rồi thì còn có thể ra ngoài được à? Trước đây các người rất to gan, bắt cóc trẻ con... không phải là mang đi bán cho người khác nuôi mà là bán cho người khác chơi chứ gì? Các người quá thất đức, quá cầm thú, cũng quá to gan. Lén bắt cóc con nhà người ta, lừa trốn hải quan đưa ra nước ngoài xem như đồ chơi? Cô nhìn nhầm sự nhẫn nại của quần chúng rồi. Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có được thả ra thì nhân dân ở cả Hoa Quốc này đều sẽ đuổi đánh cô, người nhà của những đứa trẻ bị bắt cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cho dù cô có thể chạy ra nước ngoài thì cũng có rất nhiều người muốn giết cô!"
Người Hoa Quốc rất xem trọng truyền thừa, nối dõi, cho nên cũng vô cùng xem trọng những đứa trẻ. Cho dù bắt cóc trẻ con rồi đưa đi bán cho những cặp vợ chồng không có con thì mọi người cũng muốn xử tử hình rồi.
Huống chi là những kẻ buôn người phát rồ như Vệ Hồng, Vệ Hoành?
Bọn họ lừa bán những đứa trẻ để làm gì? Làm một món đồ chơi cho người lớn, những đứa trẻ yếu ớt như thế, bị tra tấn vài lần là chịu không nổi rồi.
Chuyện câu lạc bộ ấu dâm cao cấp xảy ra ở đất nước nào đó, bây giờ lật lại vẫn cảm thấy rợn người. Những kẻ đùa bỡn đám trẻ đều là cầm thú, thoải mái chơi đám trẻ đến chết cũng có.
Một khi những đứa trẻ lớn lên sẽ không được câu lạc bộ coi trọng nữa, chuyện bị chơi tới chết trước khi tìm được người bảo vệ là trong một khoảnh khắc mà thôi.
Ai mà không có cha mẹ, không có người thân? Ngoại trừ cầm thú, được sinh ra làm con người thì có ai không cảm thấy lo lắng khi thấy một vụ án man rợ kinh khủng như thế chứ?
Nhưng cố tình là kẻ tạo ra tấn bi kịch ấy không chỉ có những kẻ quản lý trong câu lạc bộ, những kẻ có tiếng trong cả chính giới lẫn thương giới, mà còn có những kẻ buôn người trợ Trụ vi ngược này nữa.
Nếu đưa chuyện này ra ánh sáng thì quần chúng trong cả nước không chừng sẽ chạy tới ném một cục gạch, mãi cho đến khi ném chết Vệ Hồng thì thôi.
Cho dù không đưa ra ánh sáng, chỉ nghĩ đến những đứa trẻ bị Vệ Hồng lừa bán đi trong mấy năm nay, có đứa nào là không có địa vị xã hội nhất định đâu? Chỉ cần đưa kết quả điều tra bày ra trước mặt bọn họ, không cần đến cảnh sát ra tay, chỉ riêng việc gánh sự phẫn nộ của bấy nhiêu gia đình cũng đủ khiến Vệ Hồng chết lên chết xuống.
Hiển nhiên là Vệ Hồng cũng nghĩ đến điều đó, cho nên sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
Nhưng đáng tiếc là ở đây không có ai đồng cảm với cô ta cả, bọn họ áp giải Vệ Hồng đi.
Trương Tiểu Đạo đi ở cuối cùng, trên vai có Angel đang ngồi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, Trương Tiểu Đạo hỏi: "Nhóc là tà linh hả?"
Angel hỏi: "Anh là thiên sư à?"
Trương Tiểu Đạo và Angel đều ghét bỏ đối phương, nhưng vì Alice nên vẫn phải miễn cưỡng tiếp nhận.
Alice không hiểu lắm, cô bé cảm thấy Trương Tiểu Đạo và Angel đều rất tốt, tại sao bọn họ lại không vừa mắt người kia thế?
Thật ra thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì thiên sư và tà linh vốn là quan hệ đối địch mà.
Tuy bây giờ Angel giúp Alice, cũng cứu giúp những đứa trẻ khác. Nhưng mà trên thực tế nó vẫn là một con hung linh, trước kia cũng không biết đã hại bao nhiêu người rồi. Đối với Angel mà nói thì thiên sư là kẻ địch sẽ giết chết nó, đương nhiên là nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt nổi.
Nhưng mà có Alice ở đây, bọn họ vẫn lựa chọn ở chung trong hòa bình.
Trương Tiểu Đạo hỏi Alice: "Sao em còn chưa đi đầu thai? Còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành à?"
Alice gật đầu nói: "Em muốn gặp daddy và mommy."
Trương Tiểu Đạo nghẹn lời, nhìn bộ dạng tóc vàng mắt xanh của Alice, cảm thấy dù có tìm thế nào thì cũng không thể nào tìm được cha mẹ của cô bé ở Hoa Quốc này.
Alice nói tiếp: "Angel đưa em đi tìm."
Trương Tiểu Đạo nghiêng đầu nhìn Angel, cậu nghĩ, chẳng lẽ Angel bị mù màu?
Bây giờ Angel đang tập trung làm một con búp bê gỗ, không nói gì.
Trương Tiểu Đạo đỡ trán: "Thôi bỏ đi, anh đưa hai đứa đến gặp sư phụ. Anh ấy hẳn là có thể giúp được hai đứa."
Nghe vậy, Angel đảo mắt hỏi: "Sư phụ anh là ai?"
Trương Tiểu Đạo: "Có nói thì nhóc cũng có biết đâu?"
Angel: "Anh chưa nói thì sao biết em không biết?"
Trương Tiểu Đạo cười ha hả, bởi vì Angel là búp bê tà linh của nước ngoài, sao mà biết anh Cửu được?
Tròng mắt Angel chuyển động khắp nơi: "Em cảm nhận được thuật pháp quen thuộc trên người anh."
Quen thuộc mà chán ghét.
Đưa Lục Hạo đến bệnh viện, Lục Đình và chồng cũ vội vã chạy tới. Lục Tu Giác giao Lục Hạo lại cho bọn họ, không bao lâu sau đã có kết quả kiểm tra.
Lục Hạo bị chuốc thuốc ngủ, phải súc ruột trước đã, sau đó thì nằm viện quan sát một thời gian xem có để lại di chứng gì không.
Lúc Lục Tu Giác và Mao Cửu ra ngoài thì thấy một bệnh nhân trở nặng, bác sĩ và y tá đẩy băng ca, người bị thương nằm trên giường với máu tươi nhuộm đỏ.
Người bị thương nọ là Vệ Hoành.
Lục Tu Giác và Mao Cửu nhìn nhau rồi đi theo phía sau. Hai người ngồi chờ bên ngoài phòng giải phẫu, lúc bác sĩ và y tá đi ra thì tới hỏi. Bác sĩ y tá tưởng là người nhà bệnh nhân nên nói ngắn gọn mấy lời về vết thương của bệnh nhân, có thể phải cắt chân.
Hơn nữa, nội tạng trong người cũng bị tổn thương nhiều chỗ, nửa người dưới nếu không có chuyện gì bất ngờ thì hẳn là phải sống quãng đời còn lại trên giường bệnh.
Cảnh tượng này đúng là thỏa thuê lòng người mà.
Chỉ cần nghĩ đến những đứa trẻ bị bán đi sẽ gặp phải những chuyện gì thì vẫn cảm thấy Vệ Hoành quá hời. Cái loại súc sinh này có thiên đao vạn quả cũng không đủ để hả giận nữa.
Mao Cửu nhẹ giọng nói: "Không chết được mà phải tiếp tục chịu tội, khổ thân."
Có đôi khi chết lại là chuyện tốt, có thể được giải thoát.
Quỷ cũng chia mạnh yếu, giống như người vậy. Người sợ kẻ ác, quỷ sợ ác quỷ. Dù cho Vệ Hoành có chết đi rồi trở thành ác quỷ, bị đày xuống địa ngục, mà trong địa ngục lại chẳng có trật tự gì, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu bại, một kẻ lúc sinh thời đã mất đi nhân tính như hắn thì sau khi chết nhất định sẽ trở thành ác quỷ.
Nếu hắn chiếm được một vị trí nhỏ trong địa ngục thì không được gọi là trừng phạt nữa rồi.
Còn chẳng bằng tiếp tục sống trên đời, sống chừng mấy chục năm, chịu tội mấy chục năm, bào mòn cái ác của hắn đến khi chẳng còn gì rồi hẵn xuống địa ngục chuộc tội.
Đây cũng là nguyên nhân của một thứ gọi là tai họa ngàn năm.
Kẻ ác sở dĩ là kẻ ác bởi vì mạnh mẽ, lạnh lùng, ngoan độc mà bá đạo, hơn nữa còn am hiểu sự sợ hãi và sùng bái đối với cường quyền từ sâu trong bản tính của con người. Loại sợ hãi và sùng bái với cường quyền này tồn tại trong mỗi một hình thái xã hội, thiên nhiên, động vật, thậm chí là thực vật. Mà quỷ giới cũng như thế.
Kẻ ác sau khi chết sẽ biến thành ác quỷ làm hại nhân gian, cho nên phải để cho bọn họ sống sót, bào mòn hết sức mạnh và cái ác ở nhân gian. Người sống càng lâu càng sợ chết, nếu đã có sợ hãi thì sẽ dần bị bào mòn. Sau khi chết tất sẽ khó thành ác quỷ. Lúc này mới là lúc bọn họ bắt đầu chuộc tội.
Lục Tu Giác ấn trán: "Bây giờ anh đang muốn biết ai là người giao dịch với chúng, những kẻ đó lại đang ở đâu."
Dám to gan lừa bán trẻ em ở Hoa Quốc mà không sợ đắc tội người khác thì e là thế lực sau lưng đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi. Nhưng càng khó chịu hơn là chỉ cần chậm trễ một ngày không chạm đến thế lực nọ thì sẽ có những đứa trẻ nào đó chịu thêm một ngày bị tổn thương, sẽ có một sinh mạng nào đó mất đi.
"Hẳn là Vệ Hồng sẽ biết."
"Anh chỉ sợ cô ta không biết gì."
Lục Tu Giác không sợ Vệ Hồng biết mà không chịu nói, hắn có rất nhiều cách để bắt cô ta khai ra. Hắn chỉ sợ Vệ Hồng không biết gì cả, chuyện này không phải là không thể.
Những tổ chức tội phạm như thế này rất cẩn thận, cho dù đã hợp tác với Vệ Hồng sáu, bảy năm thì có thể cũng sẽ không cho Vệ Hồng biết chỗ của chúng.
"Có biết hay không cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, vẫn nên chờ tin của Tiền đội mới được, cho dù Vệ Hồng không biết thì một vụ hợp tác dài tận sáu, bảy năm cũng phải có manh mối gì đó để lại, có manh mối thì nhất định có thể điều tra ra được. Hơn nữa dù Vệ Hồng không biết thì chúng ta vẫn còn Triệu Oái."
"Triệu Oái?"
"Không phải nói bọn họ có một chỗ để liên lạc chung sao? Em nghĩ chỉ cần biết nơi này thì chúng ta cũng có thể tìm ra được cái tổ chức kia."
Lục Tu Giác: "Cũng đúng. Trương Tiểu Đạo đã liên lạc với trang web livestream kia chưa? Nếu không được thì anh bảo Trần Dục đi làm, cậu ta cũng có hứng thú với mấy chuyện này lắm, cậu ta làm cũng được."
Mao Cửu nói: "Để em hỏi thử."
Không ngờ Trương Tiểu Đạo chẳng những liên lạc được với trang web livestream nọ, có được thời gian livestream cụ thể của Triệu Oái, mà còn mang tới một con búp bê tà linh.
Lại nói tiếp, con búp bê tà linh nọ hình như là người quen.
Đương nhiên ban đầu Mao Cửu không nhận ra nó, nhưng đối với Angel mà nói thì Mao Cửu không chỉ là kẻ thù mà còn là kẻ thù hại nó không thể biến thành người, vừa thấy cậu đã đỏ mắt nhào tới.
Mao Cửu túm lại Angel đang giương nanh múa vuốt, vô tội nói: "Nếu nhóc muốn biến thành người, một là ngoan ngoãn chờ thời đầu thai, hai là tu luyện cho đàng hoàng, đừng đi đường tắt. Nếu lúc ấy nhóc không đi đường tà đạo thì anh cũng không phá nhóc làm gì."
Angel vốn đang cào cấu bỗng ngừng lại, ngập ngừng hỏi: "Thật à?"
Mao Cửu gật đầu.
Angel chìm vào trầm tư.
Nói cho cùng thì Angel chỉ là một đứa trẻ chưa được dạy dỗ mà thôi, nó khát vọng được biến thành người, thấy tà đạo dễ đi thì đi, nó chẳng nghĩ ra được cách gì khác cả, hơn nữa, nó cũng không biết tự khống chế bản thân.
Cho nên khi nghe Mao Cửu nói nó còn có thể tu luyện tiếp thì xiêu lòng ngay, nó thấy Trương Tiểu Đạo gọi Mao Cửu là sư phụ, nhưng mà vẫn chưa chính thức nhận đồ đệ. Nó cảm thấy thiên phú của mình cũng tốt, nếu Mao Cửu nhận nó làm đồ đệ, dạy nó tu luyện thì nó sẽ không hại người nữa, không hận Mao Cửu nữa.
Mao Cửu nghe vậy thì rất kinh ngạc.
"Nhóc không muốn thành người nữa à?"
Angel bám lên ống quần Mao Cửu: "Không. Lần nào cũng bị phá đi hết, tức muốn chết. Trẻ con quá yếu ớt, còn dễ bị bắt nạt. Em không làm trẻ con đâu, em sẽ tu luyện thật chăm chỉ để sau này bảo vệ Alice. Alice, cậu đi đầu thai rồi lớn lên, trưởng thành một lần nữa, tớ sẽ bảo vệ cậu. Người xấu sẽ không dám bắt nạt cậu đâu."
Alice gật đầu liên tục, rất vui vẻ.
Mao Cửu xách con búp bê gỗ tinh xảo dưới chân lên, đối mặt với nó. Sau một lúc lâu thì cười nói: "Cũng được."
Angel ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng: "Là sao?"
Mao Cửu: "Ý là anh đồng ý nhận nhóc làm đồ đệ, cho nên bây giờ nhóc ---" cậu ném Angel đến bên cạnh Trương Tiểu Đạo đang ngồi vẽ bùa: "Vẽ bùa đi!"
************
Mùng bốn:v tui lại ngồi chiếu bạc nên hơi lâu, chin nhỗi chin nhỗi:">
Có bìa mới ó, đẹp hôn đẹp hôn:">>>>