Mao Cửu: "Triệu Oái chơi trò chiêu quỷ này ở hiện trường vụ án cặp tình nhân bị phanh thây đầu tiên, cô ta cố ý hay vô tình vớ phải?"
Lục Tu Giác: "Quá trùng hợp, nhưng nếu cố ý thì người phụ nữ này đúng là rất đáng sợ."
Nếu cố ý thì chứng tỏ Triệu Oái biết hết mọi chuyện, hơn nữa cũng rất có thể có liên quan đến vụ án đó. Cho dù là vụ phanh thây đầu tiên không hề có Triệu Oái tham dự vào, nhưng cũng không phải là không có liên quan.
Dù sao thì cũng có nhiều chuyện trùng hợp như thế, mà trên người Triệu Oái cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nếu không phải cô ta có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường thì e là đã sớm bị kết tội rồi.
Mao Cửu nói: "Triệu Oái này hẳn là người bị điều tra chính đây."
Lục Tu Giác: "Chắc Tiền đội cũng nghĩ như thế."
Điểm đáng ngờ trên người Triệu Oái quá nhiều, cảnh sát không thể nào không chú ý đến cô ta được. Nhưng cảnh sát chú ý cô ta chặt chẽ như thế mà vẫn không thể tìm được chứng cứ để định tội Triệu Oái, hoặc là cô ta vô tội thật, hoặc là cô ta rất cẩn thận.
Ngay cả Mao Cửu và Lục Tu Giác sau khi đọc đám báo cáo này cũng nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Triệu Oái không thể nào vô tội được.
Mao Cửu: "Cảnh sát cũng không thể nào dùng hết thời gian để giám thị Triệu Oái được, hẳn là không thể không rút người đi, nhưng vẫn xem cô ta là đối tượng bị tình nghi lớn nhất."
Nếu không thì sẽ không bỏ cô ta vào hồ sơ chín vụ án treo này để bọn họ thấy.
Lục Tu Giác: "Tiền đội muốn hai chúng ta nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì Triệu Oái chơi trò chơi gặp quỷ này, móc nối với mấy sự kiện thần quái nên cần chúng ta xử lý hả?"
Mao Cửu: "Cho dù đúng là chuyện thần quái thì không phải hẳn là nên xin Bộ Môn Liên Quan đến xử lý sao?"
Từ vụ lần trước thì cậu mới biết chức trách của cái gọi là Bộ Môn Liên Quan, nếu trong thành phố xảy ra chuyện thần quái gì không thể dùng khoa học để giải thích thì sẽ giao cho Bộ Môn Liên Quan tiếp nhận xử lý.
Lục Tu Giác: "Xem kỹ lại đi, nói không chừng sẽ có chỗ nào đó kỳ lạ. Chín vụ án này... ngoại trừ những người có thể xác định là mất tích hoặc các thi thể đều bị phanh thây thì tạm thời không tìm thấy điểm nào giống nhau nữa."
Mao Cửu nghĩ lại: "Xem kỹ thôi. Tiền đội đặt chín vụ án treo này vào cùng nhau là có lý do cả."
Triệu Oái xuống xe đi vào công ty, vừa bước vào là có rất nhiều người ra đón.
Bởi vì cô ta to gan, lập dị nên kênh livestream gặp quỷ của cô ta trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất trong công ty, ngay cả ông chủ cũng nâng đỡ cô ta.
Tiết mục livestream của cô ta là về những trò chơi thấy quỷ, đôi khi cần rất nhiều thành viên. Dù chỉ tham gia diễn một tập cũng có thể nhận được rất nhiều ích lợi, cho nên có rất nhiều người muốn lấy lòng cô ta để được cùng tham gia.
Nhưng từ khi Triệu Oái ký hợp đồng với công ty đã quy định rằng người tham gia vào buổi livestream chỉ có thể là tám người mà cô ta đã chọn đưa tới.
Nhóm của bọn họ tổng cộng có chín người, sáu nam ba nữ.
Livestream đã nửa năm nay rồi, chưa từng thay đổi.
Cho dù có người đi châm ngòi ly gián cũng không có tác dụng gì, tám người còn lại đều cực kỳ nghe lời Triệu Oái.
Cuối cùng bọn họ từ bỏ việc ly gián, chỉ hy vọng Triệu Oái có thể tăng thành viên, bởi vì gần đây ông chủ nói muốn đưa thêm một người vào nhóm.
Triệu Oái cười lạnh, thành viên của nhóm livestream này không phải ai muốn vào là vào được.
Mục đích ngay từ đầu của bọn họ không phải là livestream, cũng không phải để gặp quỷ.
Thư ký của ông chủ đến tìm cô ta: "Triệu Oái, Lưu tổng kêu cô đến gặp."
Triệu Oái: "Biết rồi." Gật đầu đồng ý rồi đi vào phòng mình, gặp Hứa Mật ở bên trong.
Hứa Mật đã hơn ba mươi tuổi, lớn hơn Triệu Oái tận chín tuổi, cũng là một trong những thành viên của nhóm livestream, là người mà Triệu Oái tin tưởng nhất.
Hứa Mật nói: "Chị nghe Lưu tổng gọi em, hẳn là muốn thuyết phục em cho Hứa Văn Tinh vào nhóm, trở thành thành viên thứ mười đây."
Triệu Oái nhe răng cười: "Ông ta ngủ với Hứa Văn Tinh, đương nhiên là phải cho cô ta chỗ tốt gì đó chứ."
Hứa Mật hỏi: "Vậy em muốn cho cô ta vào à?"
Hứa Mật chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cô ta biết Triệu Oái sẽ không cho Hứa Văn Tinh vào nhóm. Bởi vì buổi livestream của bọn họ không phải để cho người bình thường xem, đương nhiên là cũng không thể cho người thường vào.
Triệu Oái: "Bây giờ vẫn còn cần dùng đến trang web này, không thể xé mặt với Lưu tổng được."
Nghe vậy, Hứa Mật nhíu mày: "Em cho Hứa Văn Tinh vào buổi livestream thật à?"
Triệu Oái: "Có gì mà không được?"
Hứa Mật: "Em cũng biết chúng ta... Hứa Văn Tinh là người thường."
Triệu Oái sửa lời Hứa Mật: "Hứa Văn Tinh không phải là người thường, cô ta là nguyên liệu chất lượng cao."
Hứa Mật kinh ngạc: "Ý em là..."
Triệu Oái mỉm cười: "Không phải đúng lúc chúng ta đang thiếu nguyên liệu à? Lưu tổng đúng là hiểu chuyện mà, vừa thấy chúng ta thiếu hàng thì đưa đến ngay."
Hứa Mật hơi lo lắng: "Tốt xấu gì thì Hứa Văn Tinh cũng là người được Lưu tổng nâng lên, gần đây cũng khá là nổi tiếng, người biết đến cô ta cũng nhiều, chị lo là ---"
Triệu Oái ngắt lời Hứa Mật: "Nổi tiếng không phải càng tốt sao? Hay là... chị Hứa, chị sợ à?"
Hứa Mật bỗng ngẩng đầu nhìn Triệu Oái đang cười mà trong mắt chẳng hề có ý cười, nói: "Sợ? Em cảm thấy chị biết sợ à? Loại người như chúng ta một khi sợ thì sẽ chết không có chỗ chôn, chị còn chưa muốn chết đâu, Triệu Oái."
Trong mắt Triệu Oái đầy ý cười: "Chị có thể hiểu được điều này là tốt, chị Hứa."
Hứa Mật trào phúng cười: "Cái chị lo là dù sao cũng là livestream, hơn nữa Hứa Văn Tinh cũng có chút danh tiếng, một khi cô ta biến mất thì sẽ dẫn phiền phức đến."
Triệu Oái nói: "Sợ gì chứ? Có danh tiếng cũng chỉ là người nổi tiếng trên Weibo mà thôi, một con gà rừng chẳng biết gì cả. Có rơi xuống nước cũng chẳng bắn được chút bọt nước nào đâu. Hơn nữa, ai nói phải cho cô ta biến mất chứ?"
Hứa Mật: "Ý em là..."
Triệu Oái: "Gần đây xã hội không xảy ra vụ án mạng nào thú vị cả, hơi nhàm."
Hứa Mật đã hiểu ý của Triệu Oái, cô ta cẩn thận hơn Triệu Oái nhưng lại không thông minh bằng. Bởi vậy sâu trong nội tâm, cô ta rất không tán đồng cách làm của Triệu Oái, nhưng Triệu Oái không phải là người chịu nghe lời khuyên của kẻ khác.
Triệu Oái trang điểm trong phòng một lát, đeo một cái hoa tai xinh đẹp lên rồi đến văn phòng của Lưu tổng. Mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hứa Văn Tinh hoảng loạn đứng lên, vội vàng ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Triệu Oái thầm cười nhạo trong lòng, cô ta gõ cửa mấy lần, âm thanh rất vang dội, Hứa Văn Tinh không thể nào không nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không nghe, muốn để cô ta thấy rõ quan hệ giữa Lưu tổng và Hứa Văn Tinh, bảo cô ta đừng có không thức thời như thế.
Lưu tổng gặp Triệu Oái, vừa mở miệng là nói linh tinh lòng vòng. Vốn muốn để Triệu Oái mở miệng trước, nhưng đối phương vẫn cứ ngậm câm như hến.
Hứa Văn Tinh lại ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào ông ta, hết cách, Lưu tổng chỉ có thể nói thẳng mục đích với Triệu Oái, cuối cùng khô khan nói: "Đương nhiên là nếu cô không muốn thì cứ quên đi."
Bởi vì có Triệu Oái nên trang web này của ông ta mới nổi lên, cho nên phải nâng đỡ Triệu Oái, ít nhất thì trong khi cô ta còn nổi tiếng như thế này phải chiều theo ý cô ta, nhường nhịn cô ta.
Hứa Văn Tinh nghe vậy thì tức giận vô cùng.
Triệu Oái nghiêng đầu nhìn Hứa Văn Tinh.
Dáng người Hứa Văn Tinh rất nóng bỏng, phập phồng, quyến rũ. Một gương mặt bị sửa nhìn không ra mặt gốc, cực kỳ mất tự nhiên, nhìn là thấy khó chịu rồi.
Triệu Oái ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng rực khi nhìn vào dáng người của Hứa Văn Tinh. Bộ ngực mềm mại với cái mông to kia, hẳn là sẽ có không ít người thích thú đây.
Hứa Văn Tinh bị Triệu Oái nhìn thì sợ hãi, cô ta biết mặt của mình chả ra gì, nhưng dáng người tuyệt đối thuộc về cấp bậc nữ thần. Mà điều này cũng vẫn luôn là điểm thu hút trong kênh livestream của cô ta, nếu không phải công việc cần đổi mới nhưng không thể dùng dáng người để thu hút người xem thì cô ta cũng không cần phải đi xin Triệu Oái.
Vì dáng người đẹp nên từ trước đến nay Hứa Văn Tinh có thể phân biệt được ánh mắt người khác nhìn mình bao hàm cảm xúc gì.
Ánh mắt của phụ nữ là hâm mộ, ghen ghét, ánh mắt của đàn ông chứa đầy sắc dục. Mà ánh mắt của Triệu Oái, vừa nóng rực vừa lạnh băng, như đánh giá một món hàng bình thường vậy.
Một loại ánh mắt nóng rực khi nhìn thấy một món hàng vừa ý, có thể mang đến ích lợi cho mình, nhưng vì hàng hóa là vật chết nên cũng chất chứa sự lạnh lùng.
Một ánh mắt vừa lạnh băng vừa nóng rực, kỳ lạ mà đáng sợ.
Hứa Văn Tinh nhíu mày đang muốn trách cứ thì Triệu Oái mở miệng nói đồng ý. Cô ta vui vẻ nên quên mất việc so đo với cái ánh mắt khiến mình không thoải mái kia, chỉ dùng lý do Triệu Oái là người như thế để tự an ủi mình.
Triệu Oái rũ mắt cúi đầu làm lơ cảm xúc hưng phấn và vừa lòng của Hứa Văn Tinh với Lưu tổng. Khóe môi hơi cong lên để lộ một nụ cười điên cuồng mơ hồ.
Mao Cửu mở vụ án treo thứ năm ra: "Trẻ em mất tích?"
Vụ án thứ năm này nhìn có vẻ không khác gì mấy vụ lừa bán trẻ em cả, không có chỗ nào kỳ lạ luôn.
Nhưng những vụ án bình thường sẽ không thể trở thành án treo, cũng sẽ không được đặt ngang hàng với bốn vụ giết người hung tàn ở phía trước.
Mao Cửu lật qua lật lại xem, cậu thấy đúng là mấy vụ trẻ con bị mất tích rất bình thường, dường như là đều bị lừa bán đi. Nhưng bình thường thật, không có gì kỳ lạ cả.
Lục Tu Giác nhìn bộ dạng nghi hoặc của cậu thì hỏi: "Thấy chỗ nào kỳ lạ à?"
Lúc này, Mao Cửu không nói gì mà đưa cả bộ hồ sơ đến cho Lục Tu Giác: "Anh nhìn xem, em không thấy được chỗ nào lạ hết."
Lục Tu Giác nhận cuốn album, lần đầu lật thì đúng là không thấy có chỗ nào đặc biệt. Hắn đành xem kỹ lại lần nữa, cẩn thận xem hết những tư liệu đó.
Mao Cửu nói: "Chẳng lẽ Tiền đội nghĩ sai?"
Lục Tu Giác: "Em cảm thấy có thể không?"
Mao Cửu lập tức phủ quyết.
Tiền đội chưa đến nỗi hồ đồ, vậy thì chứng tỏ vụ thứ năm này có gì đó đặc biệt.
Sau khi nhìn kỹ lại một lần rồi ghi nhớ tên của những đứa trẻ mất tích, Lục Tu Giác bỗng nhận ra chỗ không đúng, hắn nói: "Những đứa trẻ bị mất tích này có tướng mạo không tầm thường."
Bên trong vụ thứ năm này tổng cộng có mười bảy đứa trẻ mất tích, sớm nhất là bảy năm trước, trễ nhất là tháng hai năm nay.
Hử?
Mao Cửu bỗng ngồi thẳng lên: "Không đúng. Mười bảy đứa trẻ bị mất tích này có liên quan đến nhau."
Lục Tu Giác: "Em nói thử xem."
Mao Cửu chỉ vào mười bảy cái tư liệu và ảnh chụp: "Trẻ con bị mất tích trong thời gian bảy năm này ít nhất cũng phải nhiều gấp mấy lần con số mười bảy, nhưng hồ sơ mất tích từ bảy năm trước đến tháng hai năm nay được đặt vào đây chỉ có mười bảy cái. Chuyện này chứng tỏ chúng có liên quan với nhau. Phải rồi, anh phát hiện cái gì?"
Lục Tu Giác: "Thân phận của bọn chúng. Vốn anh cũng không để ý nhưng vừa hay nhìn thấy một cái tên quen thuộc, thân phận của mười bảy đứa trẻ này không phú thì quý, có đứa là con nhà giàu, có đứa là con của quan lớn."
Mao Cửu chần chờ: "Chỉ vì thân phận đã liệt vào án treo... lý do này không thành lập."
Lục Tu Giác: "Có thể nào kẻ bắt cóc bọn chúng là cùng một người... hay là, cùng một nhóm người?"
Mao Cửu: "Cũng có thể. Hơn nữa điều kiện để chọn những đứa trẻ này hẳn phải là có địa vị cao trong xã hội."
*******************
Phúc lợi đêm 30 đây:">