Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 40: Chuyện cũ trước kia




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phượng Tiêu cảm thấy hình như mình có một giấc mơ, ở trong mơ, hắn là Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên, vua của trăm loài chim. Hôm nay hắn đang đánh cờ với sư phụ Quan Trần bên cạnh đỉnh Thông Thiên mây khói lượn lờ, Quan Trần này cũng không phải Quan Trần, ông là Tư Mệnh Tinh Quân trên trời.

(quên nói họ Phượng của anh Tiêu có nghĩa là chim phượng hoàng)

Tư Mệnh Tinh Quân có một chiếc gương, tên là gương Quan Trần, chính là linh bảo thiên địa, có thể xem quá khứ của thần trên trời và người phàm. Tính cách Phượng Tiêu lạnh nhạt, quan hệ với Tư Mệnh Tinh Quân lại cực tốt.

Lúc hai người đang đánh cờ hào hứng, sâu trong mây khói trên không đột nhiên truyền ra tiếng đàn. Hai người ngước mắt, chỉ thấy bên trong mây khói có ánh vàng, ánh sáng kia rơi thẳng trên tay Phượng Tiêu, là một kim khoán.

(kim khoán đại loại như này nhưng làm bằng vàng, vì mình tra gg thì có thiết khoán thôi)

Kim khoán này là ý chỉ của Thiên đế, Phượng Tiêu mở kim khoán ra, chữ viết bên trên như ẩn  như hiện, thiên đế nói hoàng thất hạ giới có nghịch long sinh ra, nghịch long này từng giết tiên phạm phải tội chết, lẽ ra phải chết triệt để dưới sấm sét, nhưng không biết dùng cách gì vậy mà mười đời đầu thai để nuôi một chút hy vọng sống.

Đời này lại cướp đoạt sức sống, đầu thai đến nhà đế vương. Lúc bốn tuổi y vốn nên bị chết cóng trước cửa lãnh cung, đến đây biến mất. Nhưng khi đó đúng lúc gặp Phượng Hoàng bảo vệ hoàng thất có chuyện, Phượng Tiêu hạ phàm đi qua lãnh cung nhìn thấy đứa trẻ yếu ớt hít thở trên mặt tuyết, hắn đã cứu đứa trẻ này, nhưng cũng bởi vậy sinh ra nhân quả.

Chuyện này Phượng Tiêu vẫn có chút ấn tượng, vài ngày trước đó hắn say rượu ngủ trăm ngày, sau khi tỉnh lại Phượng tộc thế gian xảy ra chuyện, hắn bèn hạ phàm một chuyến, nghe thấy âm thanh trẻ nhỏ, tùy ý cứu nó.

Hắn cũng không ngờ mệnh cách đứa bé kia là như vậy.

Bây giờ người kia đã mười sáu tuổi, muốn cướp đoạt cơ hội sống của hoàng thất nghịch thiên cải mệnh gây nên gió máu mưa tanh ở nhân gian, thiên đế bảo Phượng Tiêu lập tức hạ phàm, trong vòng năm ngày chém giết nghịch long, kết thúc nhân quả.

Nếu chuyện cho mình gây ra, đương nhiên Phương Tiêu lĩnh chỉ, hắn gấp kim khoán lại, ý chỉ biến mất.

Dựa theo tin tức trong ý chỉ của thiên đế, hắn tính ra vị trí bây giờ của người kia, Phượng Tiêu chuẩn bị lập tức hạ phàm.

Trên trời một ngày, trên mặt đất một năm, trong mấy cái chớp mắt thế gian đã là một dáng vẻ khác.

Trước khi Phượng Tiêu chuẩn bị rời đi, Tư Mệnh Tinh Quân vén râu trắng ngẩng đầu nhìn tuyết trắng mênh mang trên đỉnh Thông Thiên nói: “Phượng Tiêu, ván cờ này của chúng ta không có cách nào tiếp tục, thiên đế đã có ý chỉ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

Mặt mày Phượng Tiêu bất động, lạnh lùng như thường, hắn vung tay che lại bàn cờ, kể cả chén trà xanh bên cạnh bàn cờ, sau đó hắn nhướng mày, thờ ơ nói: “Cùng lắm chỉ là năm ngày, bàn cờ này sao không đánh được nữa.”

Tư Mệnh Tinh Quân cứng họng, im lặng một lát, trên mặt ông mang theo nụ cười khổ: “Ngươi làm vậy là sợ ta hủy đi? Ngươi cũng quá không tin ta rồi, chút chuyện nhỏ này ta cũng chưa đến mức đó.”

Phượng Tiêu không lên tiếng, cứ vậy bình tĩnh nhìn ông.

Tư Mệnh Tinh Quân bị nhìn toàn thân xấu hổ, cuối cùng ông cười trừ một tiếng: “Được rồi, ta đã làm chuyện như vậy một hai lần, ngươi cũng không cần một mực để trong lòng.”

Phượng Tiêu lười nói những lời này với ông, lại không muốn trì hoãn thời gian, nên chuẩn bị rời đi.

Tư Mệnh gọi hắn một tiếng, Phượng Tiêu quay đầu, mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt Tư Mệnh trịnh trọng nói: “Trên trời một ngày, dưới đất một năm, Phượng Quân chớ quên ở đây chúng ta còn có một bàn cờ chưa đánh xong.”

Phượng Tiêu đáp đương nhiên không quên, bấm ngón tay tính toán canh giờ, bóng người lập tức hóa thành ánh sáng, từ Nam Thiên môn rơi thẳng vào thế gian.

Tiên nhân nhập phàm trần, thì sẽ bị phong đi phép thuật, trở thành người bình thường.

Nhưng cũng có thể bấm đốt ngón tay tính quá khứ và tương lai.

Phượng Tiêu đặt chân ở thế gian là một vách núi cao ngất dốc đứng, cách biên cảnh không xa, cách người có nhân quả với hắn cũng không xa, Phượng Tiêu ngước mắt đã nhìn thấy dưới chân vách núi có người đang đi lại, Phượng Tiêu nhìn ra những người kia là tướng sĩ biên cảnh.

Trên quần áo của họ còn có vết máu, trên mặt mang vẻ lo lắng, tuyệt vọng còn có một tia hy vọng, thì thầm trong miệng gì mà phải tìm được thần tiên sống cứu vương gia nhà bọn họ.

Từ dưới núi đi lên đỉnh núi này gần hai canh giờ, nhìn ra được đám người này đã rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ kiên định, cũng không hề từ bỏ.

Phượng Tiêu tính ra vương gia trong miệng họ chính là người có nhân quả với mình, hắn bèn không cử động.

Không biết qua bao lâu, những người kia cuối cùng đi đến đỉnh núi.

Phượng Tiêu biết mấy người này đã kiệt sức, ngay cả cử động cũng không muốn, cuối cùng chỉ chết lặng dựa vào một suy nghĩ trong đầu đi lên.

Lúc mấy người nhìn thấy Phượng Tiêu, bọn họ lập tức khôi phục thể lực, giống như con thỏ cùng chạy về phía Phượng Tiêu quỳ xuống một cái nói: “Thần tiên sống, van cầu người cứu lấy vương gia nhà chúng tôi.”

Bây giờ vương gia này là anh hùng bảo vệ biên cảnh, là hy vọng của biên cảnh này. Bây giờ y chưa phạm lỗi gì, Phượng Tiêu không có khả năng ra tay với y. Đương nhiên, Phượng Tiêu cũng có thể không xuất hiện, mặc cho người kia độc phát thân vong, đợt nhân quả này cũng chấm dứt.

Mấy tướng sĩ kia đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Phượng Tiêu, bọn họ xem Phượng Tiêu là một tia hy vọng sống cuối cùng.

Thật ra trong mắt họ đã có tuyệt vọng, nhưng vẫn không ngừng cầu xin Phượng Tiêu có thể giúp họ. Bọn họ cau mày, bản thân cũng không muốn tin trên đời này có thần tiên, lại cố chấp tin tưởng Phượng Tiêu có thể làm được.

Bọn họ muốn để vương gia sống, dù là hy vọng xa vời.

Phượng Tiêu là tiên nhân trời sinh, sinh ra đã ở Cửu Trùng Thiên, thân phận của hắn quý giá, là phượng hoàng. Là thần tiên trời sinh, lại là vua của một tộc đối tượng trăm loài chim đều thờ phụng, tâm tư đương nhiên lạnh lẽo cứng rắn.

Quỳ lạy thỉnh cầu của những người phàm này, vốn không vào được cặp mắt không buồn không vui của hắn.

Phàm nhân có tin nguyện, rất nhiều người thật tâm thật ý cầu vương gia này sớm khỏe lại. Trong lòng Phượng Tiêu xúc động, cuối cùng vẫn quyết định tận mắt gặp người nghịch thiên này.

Mà mấy tướng sĩ kia vui đến mức mũi cũng đỏ lên.

Theo tướng sĩ đến trướng chủ soái, Phương Tiêu nhìn thấy một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi thậm chí có phần non nớt. Là vương gia mấy tướng sĩ kính trọng, là thần bảo vệ biên cảnh này.

Cố Lâm Tĩnh vốn dĩ trúng độc đã sâu, sắc mặt hiện lên màu xám xanh. Cho dù như vậy, y cũng không giận chó đánh mèo sang những người khác, còn cười nói chuyện với mọi người trong trướng chủ soái.

Lúc Phượng Tiêu đến, Cố Lâm Tĩnh ngước mắt, ý cười tràn đầy trong mắt lập tức biến thành kinh ngạc, con ngươi còn ẩn giấu ngạc nhiên nói không rõ.

Khi mấy tướng sĩ vốn không chú ý những thứ này, họ đều nói Phượng Tiêu là thần tiên sống trên núi, có thể trị hết độc trong người Cố Lâm Tĩnh.

Cố Lâm Tĩnh nghe lời này xong thu hồi vẻ dị dạng trong mắt, y nhìn sang Phượng Tiêu tràn đầy trong mắt trong lòng là ca ngợi: “Quả nhiên là nhân vật như thần tiên.”

Lời này nếu do người khác nói ra, luôn có mấy phần cảm giác lỗ mãng, nhưng nói ra từ miệng Cố Lâm Tĩnh, chỉ có chân thành.

Ở Cửu Trùng Thiên, tướng mạo của Phượng Tiêu cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, được vô số tiên nhân khen ngợi. Bộ tộc phượng hoàng, trời sinh tính kiêu ngạo, Phượng Tiêu càng như vậy, đối với  khen ngợi của người khác từ lâu đã không để trong lòng.

Phượng Tiêu không nói gì khác, nhưng phủ nhận mình là thần tiên sống, hắn nói: “Ta ở trên núi cả năm, chỉ hiểu chút dược lý, cũng không phải thần tiên sống gì cả.”

Lần này biểu hiện của hắn càng nhẹ như bây gió, đám người càng cảm thấy hắn sâu hiểm khó dò.

Thật ra là Phượng Quân ở Cửu Trùng Thiên, hắn vốn không hiểu dược lý.

Phượng Tiêu cho Cố Lâm Tĩnh dùng là linh thảo có thể giải bách độc của Cửu Trùng Thiên, đã là linh thảo giải độc đương nhiên có thể đào thải độc tố trong cơ thể, khép miệng vết thương. Sợ dược hiệu của linh thảo quá tốt khiến người nghi ngờ, hắn tính thời gian, cố gắng kìm chế thời gian tình trạng vết thương của Cố Lâm Tĩnh chuyển biến tốt.

Thế là Phượng Tiêu dùng một ngày đẩy đi hết độc tố trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh, để một người sắp chết biến thành nhảy nhót tưng tưng.

Bằng cách này, danh hiệu thần tiên sống ngồi vững rồi. Phượng Tiêu không thừa nhận, người khác chỉ coi như hắn khiêm tốn.

Sau khi tình trạng vết thương của Cố Lâm Tĩnh khỏi rồi, lúc đích thân cảm ơn hắn y cười nói: “Tất cả thầy thuốc nhìn qua tình trạng vết thương của ta bắt mạch cho ta đều nói rằng ta sẽ chết không nghi ngờ, trong một ngày ngươi đã cứu sống ta, còn không phải thần y sao?”

Nghe ra chỉ điểm mơ hồ của Cố  Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu im lặng, trong lòng hiếm khi hơi mất tự nhiên, đành phải yên lặng gánh vác danh xưng thần y này.

Thần y cũng tốt hơn thần tiên sống, chí ít thần y chỉ là y thuật cao minh, thần tiên sống lại khác, dễ gây nên sự cố.

Phượng Tiêu có phần ảo não với sai lầm của mình, trên trời một ngày dưới đất một năm, hắn đã quen thời gian trên trời, lần đầu hạ phàm, nắm bắt thời gian của nhân gia vẫn chưa tốt lắm.

Tháng ngày sau đó, Cố Lâm Tĩnh luôn thường đến tìm Phượng Tiêu.

Có khi chỉ là uống trà nói chuyện phiếm, có khi cũng không nói chuyện, cứ vậy nhìn Phượng Tiêu, vẻ mặt thỉnh thoảng thấy ngẩn ngơ.

Phượng Tiêu là người tính tình cực kỳ lạnh nhạt, ở Cửu Trùng Thiên ngoài Tư Mệnh cũng không thích giao du với người khác. Nếu bên cạnh không có người khác, hắn có thể ngồi thiền một ngày.

Cố Lâm Tĩnh có ở đó không, hắn đều rất yên tĩnh.

Đánh thắng trận, đương nhiên phải thu quân về triều. Phượng Tiêu ở trên núi, Cố Lâm Tĩnh mở miệng mời hắn về kinh, đương nhiên Phượng Tiêu đồng ý. Hắn vốn định đi theo Cố Lâm Tĩnh, người ta không mở miệng, hắn còn phải kiếm cớ theo sau đây.

Hôm nay khi mọi người thu dọn đồ đạc, Cố Lâm Tĩnh nhìn Phượng Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt đột nhiên mở miệng: “Tiên sinh, có phải ta từng gặp ngươi ở đâu không.”

Phượng Tiêu ngước mắt, nói: “Chỗ ta ở cách ngươi rất xa.”

Ngụ ý là họ chưa bao giờ gặp nhau.

Cố Lâm Tĩnh cụp mắt à một tiếng, trong giọng nói có mất mát rõ ràng và không cam tâm mơ hồ.

*

Trên đường từ biên cảnh về kinh, Phượng Tiêu thấy được uy danh của Cố Lâm Tĩnh, dân chúng biên cảnh đều rất thích y, những đế vương y đi qua đều có người gọi tên y.

Trên đường tướng sĩ rời đi, vô số dân chúng đến đây tiễn biệt.

Trên mặt bọn họ có không nỡ, cũng có mừng rỡ.

Phượng Tiêu ngồi trong xe ngựa nhìn tất cả những điều này, hắn rất khó tưởng tượng ngày sau Cố Lâm Tĩnh sẽ là người gây nên gió tanh mưa máu, vùi người trong lửa nước.

Phượng Tiêu nhìn một lát, rồi không nhìn nữa.

Cố Lâm Tĩnh thường xuyên sợ hắn ngồi xe ngựa không thoải mái, luôn đến nói chuyện với hắn.

Phượng Tiêu cũng quả thật không thoải mái lắm, hắn sinh ra đã cưỡi mây đạp gió, xe ngựa xóc nảy lại chậm, hắn cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Nhưng là Phượng Quân, tất nhiên hắn sẽ không nói những điều này ra.

Cố Lâm Tĩnh nhìn dáng vẻ này của hắn, trên mặt là đau lòng vô cùng.

Y muốn để Phượng Tiêu thoải mái, nhưng trên đường hành quân, y không có cách nào làm tốt hơn.

Trở lại kinh thành, trước tiên Cố Lâm Tĩnh tạm thời sắp xếp Phượng Tiêu ở trong phủ của mình, còn y thì vào cung bái kiến hoàng đế.

Phượng Tiêu chia một tia thần thức trên người Cố Lâm Tĩnh, đương nhiên biết cảnh ngộ khi y vào cung.

Lúc Cố Lâm Tĩnh vào cung, hoàng đế đang mua vui, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Cố Lâm Tĩnh quỳ mãi trên mặt đất chờ đợi, người đi qua bên cạnh y lui tới rất nhiều, có người thông cảm có người thở dài nhiều hơn là không nhìn.

Lão thần nhiều năm trước cảm thán Nhàn Vương thật sự không dễ dàng, Nhàn Vương do hoàng đế ban tước cho.

Cố Lâm Tĩnh mười bốn tuổi vào biên quan, trên người vô số vết thương to to nhỏ nhỏ, đã lập được công lao hiển hách.

Công lao của y càng cao, uy danh dân gian càng sâu, hoàng đế phong y làm Vương dưới sự thỉnh cầu của mọi người, cuối cùng cũng chọn vừa một chữ Nhàn.

Tề Quân Mộ quỳ trước cửa điện một canh giờ, hoàng đế mới gặp y.

Hoàng đế cũng không hỏi thăm vết thương của y thế nào, sau khi lấy binh phù của y, trách cứ nói, lần này Cố Lâm Tĩnh kéo dài thời gian ở biên cảnh, ngày sau lại xảy ra chuyện như vậy, sẽ trị tội của y.

Cố Lâm Tĩnh nhận mệnh, rời khỏi cung hồi phủ dưới thái độ như xua đuổi con ruồi của hoàng đế.

Đến vương phủ, nhìn thấy Phượng Tiêu, trên mặt y lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái: “Tiên sinh, ta về rồi.”

Dáng vẻ y cực kỳ đẹp, cười một tiếng như thế, giống như không hề bị làm khó dễ ở trong cung.

Phượng Tiêu nhìn Cố Lâm Tĩnh thế này, chẳng biết tại sao, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu.

Cố Lâm Tĩnh cũng không nhận ra tâm tình của Phượng Tiêu, y chỉ nói bây giờ kinh thành khó tìm phòng ở, trong phủ của y người ít phòng nhiều chỗ thanh tịnh, không bằng ở tạm lại đây.

Lúc y nói lời này trên mặt rất bình tĩnh, hai tay lại siết chặt vào nhau, giấu trong tay áo to rộng.

Cũng may Phượng Tiêu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Sau khi Cố Lâm Tĩnh về kinh thì rất rảnh rỗi, y thường không vào triều, trừ khi ngày nào hoàng đế nhức đầu, muốn mắng hai câu mới có thể triệu kiến y.

Hoàng đế đối với Cố Lâm Tĩnh là không thích rõ ràng, huynh đệ của y cũng chướng mắt y. Nghe nói đây là vì mẹ của Cố Lâm Tĩnh là yêu. Lúc sinh nhật bốn tuổi của y, bị hoàng đế ném trong đất tuyết một ngày một đêm, cung nhân vốn cho rằng y đã chết rồi, nhưng y thực sự sống tiếp được.

Hoàng đế nhớ quỷ thần, không còn dám lấy mạng y nữa, nhưng từ đó không hề cho y một tí sắc mặt tốt.

Chuyện biên cảnh gặp nguy hiểm, hoàng đế bảo Cố Lâm Tĩnh đến, cho dù lần đầu tiên y xuất chinh vẫn là con nít. Có người nói hoàng đế rõ ràng muốn Cố Lâm Tĩnh chết, nhưng y cố tình sống thật tốt.

Hoàng đế vì vậy mà ngày càng không chào đón y, Cố Lâm Tĩnh cũng không quan tâm mấy chuyện này.

Tình cha của hoàng đến, tình nghĩa huynh đệ, y đều không thèm để bụng.

Y cho rằng đời này mình cứ như vậy, cho đến khi y gặp được Phượng Tiêu. Người xưa có nói, trẻ con có thể ghi nhớ chuyện lúc ba tuổi sẽ không ghi nhớ chuyện lúc bốn tuổi, tục xưng nhớ ba không nhớ bốn.

Nhưng y lại nhớ rõ năm sinh nhật bốn tuổi, y cực kỳ lạnh, thậm chí không thở được. Một ánh lửa từ trên trời giáng xuống rơi bên cạnh y, một người đi ra từ trong ngọn lửa, mặt mày như trăng, dung mạo như ngọc.

Người kia cúi đầu nhìn y một cái, nói câu: “Hóa ra vẫn còn con nít.”

Sau đó Cố Lâm Tĩnh cảm thấy trên người ấm áp, rồi ngủ mất, khi y tỉnh lại, mơ hồ nhớ có chuyện như vậy, có người như thế.

Lúc y trúng độc nặng ở trong trướng chủ soái nhìn thấy Phượng Tiêu, y đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng đã bị lãng quên.

Phượng Tiêu từ đằng xa đi tới, đã cứu y hai lần.