Thiên Sứ Đích Mỉm Cười

Chương 5




“Là tự em không muốn đi thôi.”

Em nói.

Lúc ấy cảm nhận đầu tiên của tôi là: người này tính tình thật khó chiều.

Lớp trưởng cũng coi như đã làm hết nghĩa vụ của mình, phải làm gì cũng đã làm, nói gì cũng đã nói, xin lỗi cũng đã xin lỗi luôn rồi. Nhưng Dịch Khiếu vẫn không tới sân thể dục, em chưa tới. Không phải không nghĩ cách mà căn bản không có khả năng, nếu không vì đã đáp ứng sẽ đi cùng các sinh viên khác sau khi trận đấu kết thúc, tôi nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất của mình phóng đến chỗ em, lôi em đến đây! Đáng tiếc là không được, tôi còn có việc của mình nữa. Thế nên hiện tại, tôi phải nhịn xuống một bụng bực bội tiếp tục xem hết trận bóng. Ngay cả khi đội chúng tôi chơi rất tốt, ngay cả khi đội chúng tôi thắng trận và đến lúc tôi thực hiện lời hứa đem chúng đi ăn thì ———– việc ấy cũng không thể thay đổi nổi tâm tình bực bội của tôi. Trong đầu tôi lại tràn ngập hình ảnh của Dịch Khiếu ——- khuôn mặt cứng nhắc, ánh mắt lạnh băng.

“Thầy ơi, em với anh làm một ly đi!” Tôi hoàn thần, thấy sinh viên tên Ti Viễn chơi ở vị trí tiền đạo đang rót rượu cho mình.

“Được rồi, rót thật ít thôi, thầy hôm nay cũng đã uống đâu có ít.” Trong lòng tôi cứ chốc lát lại nghĩ đến Dịch Khiếu, không dám uống nhiều.

“Thầy này, mọi người rất ít khi cao hứng được như hôm nay, anh cứ uống đến say với bọn em đi.” Ti Viễn đã hơi say, ánh mắt tùy tiện mạnh dạn nhìn tôi.

Trời ạ! Quả nhiên đã quá nuông chiều chúng nó rồi! Dám cưỡi lên đầu thái tuế như thế! Tôi oán hận nghĩ nghĩ. Đáng tiếc bọn chúng căn bản đâu có coi tôi là bề trên ———- tôi cứ chối đi chối lại vài lần, cuối cùng lại vẫn thêm vài chén.

“Tiểu tử thối!! Hừ!! Nếu không phải lát nữa tôi thật sự có việc, hôm nay nhất định sẽ đem mấy người các cậu cả lớn cả nhỏ say đến không lết được ra khỏi quán!” Tôi thật sự không thể từ chối được nữa, đành phải xuất chiêu cũ ra ———— “giấu rượu”. Thừa dịp chúng nó không chú ý, tôi lén nâng cốc đổ xuống đất, sau đó liều mạng chuốc cho chúng nó say ——– chỉ chốc lát sau, trên bàn rượu cũng chỉ còn tôi là tỉnh táo.

“Anh…… em phát hiện…… tửu lượng của anh…… rất cao đấy……” Ti Viễn lớn tiếng lèm bèm, sau đó gục xuống bàn say đến không dậy nổi nữa.

Cả một phòng say đến không còn biết trời trăng gì ———— nói thật, tôi cũng có điểm đắc ý: át chủ bài chính là át chủ bài, cả một bàn rượu cũng chẳng là cái đinh gì hết!

Nhưng lại nảy sinh thêm một vấn đề mới: tôi thì tránh được nạn say rượu, nhưng giờ ai giúp tôi khiêng chúng nó về nhà đây?

Không còn cách nào khác, đành phải gọi mấy sinh viên khác đến dọn dẹp tàn cục ——- còn tôi, quyết tâm vào toilet ói ra một chút, thấy đầu thanh tỉnh hơn nhiều, liền đến ký túc xá nam.

“Là em không muốn đi.” Dịch Khiếu bình tĩnh nói.

Thật chẳng đáng yêu tý nào cả.

Tôi thấy hơi rượu một cỗ lại một cỗ như muốn bốc thẳng ra ngoài, hận không thể kéo xuống cái vẻ hờ hững trên mặt em. “Sao lại không đi? Không phải em muốn mọi người đối xử với em như đối xử với những người bình thường khác ư? Vậy vì sao khi cả khoa đều đến cổ vũ đội bóng của mình, em lại ngồi ở đây, qua gọi cũng không được?” Giọng nói của tôi đã dần không còn chút khách khí nào nữa.

Dịch Khiếu quay đầu không nói gì. Thật lâu sau, em mới mở miệng: “Thật ra em cũng từng nghĩ rằng, mình có thể giống như mọi người.”

Giọng nói em ẩn chứa điều gì vậy? Nếu tôi thật sự tỉnh táo để nói chuyện, nhất định có thể nhận ra chút run rẩy rất nhẹ trong câu nói của em. Thế nhưng lúc ấy tôi quả thực không thể nghe ra bất cứ điều gì.

“Không phải cũng chỉ là vài lần quên không thông báo hoạt động của lớp cho em thôi sao? Có phải là thâm cừu đại hận gì đâu mà không thể giải quyết, tôi để lớp trưởng đến giải thích với em cũng không thể mời được em đi ——– vậy tôi đến giải thích thế này đã được chưa? Tôi thay mặt toàn khoa giải thích với em……”

“Thầy biết rõ ý em không phải thế cơ mà!!”

Dịch Khiếu đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt hiện ra một tia quang mang bén nhọn! Đó là nỗi thống khổ đến tột cùng, như tỏa ra một tia sáng trắng, chói mắt đến mức đánh tan hơi rượu cay nồng, khiến tôi hoàn toàn thanh tỉnh!

Tôi không kìm được lòng mà mở miệng, “Thực xin lỗi.”

Dịch Khiếu lại cúi đầu, khẽ nhắm mắt, tôi thấy hàng lông mi dài của em khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, nó bình tĩnh trở lại, khuôn mặt lại khôi phục vẻ tĩnh lặng không chút sợ hãi. “Vì thầy ngay cả khi say rượu cũng không quên lo cho em, thế nên coi như em với thầy xí xóa hết đi. Dù sao chuyện như thế em cũng không muốn nó phát sinh thêm lần nào nữa.”

“Thôi thì đành vậy, em cũng không muốn cho bất cứ ai thấy.”

Dịch Khiếu tháo thắt lưng, chậm rãi cởi quần dài của mình ra. “Thật xin lỗi vì em không thể làm thật tốt, đã khiến thầy phải chê cười rồi.”

Đây là lý do nó không tới xem trận đấu bóng, không tham gia những hoạt động ở lớp sao?

Tôi trợn mắt há mồm nhìn chân nó, trong lòng đột nhiên dâng lên một tầng thê lương ——— tôi thừa nhận đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy một miệng vết thương như vậy, thế nhưng chân chân thực thực xảy ra ngay trên người tôi quen biết, ngay trên người tôi quan tâm, tôi bất chợt cảm thấy…… khổ sở vô cùng……

Là chân giả của nó.

Dịch Khiếu cũng như đa số những người khác đeo chân giả vòng dây qua cổ rồi cố định qua vai. Cho dù đầu chân giả có rất nhiều tấm lót bông mềm mại, thế nhưng trên chiếc chân bị gãy của Dịch Khiếu vẫn phủ kín tầng tầng lớp lớp vết trầy da. Vết thương cũ đã khép miệng, chỉ còn những vệt sẹo đỏ thẫm, nhưng một loạt những vết thương mới lại như càng nặng hơn, cứ chồng chất lên nhau. Miệng vết thương sưng đỏ, máu khô đen sẫm lại, dịch vàng xen lẫn tia máu cứ ứa ra mãi, tấm lót ở chân giả cũng đã sớm nhiễm một màu đỏ hồng. Sao lại thành hình dạng này chứ? Chắc chắn trước kia trên vết phẫu thuật ấy là một bên chân cân xứng thon dài, da thịt trắng mịn như ngọc cùng một cơ thể kiện mỹ, nhưng mà giờ đây ——— nơi ấy chỉ còn miệng vết thương xấu xí và máu thịt đỏ tươi……….

“Vì thời tiết nóng quá, em cũng không dám dán băng gạc lên miệng vết thương, sợ sinh mủ.” Dịch Khiếu nhìn xuống chân mình, như đang nhìn một thứ gì đó vốn không phải của bản thân, sắc mặt bình tĩnh nói, “Em đã cố hết sức rồi, em chưa từng đi thiếu một buổi học nào, cũng không làm phiền gì tới khoa cũng như các bạn học khác. Nhưng mà em không biết mình có thể ngồi trên sân thể dục suốt 50 phút hay không……”

“Nhiễm Dịch Khiếu ——” Tôi há hốc mồm, chân chính nhận ra bản thân không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào khác.

Dịch Khiếu quay đầu nhìn tôi, trên mặt em vẫn là nét thản nhiên như trước, hệt như nét thống khổ vừa rồi tôi thấy không phải là của em. “Thầy, xin lỗi vì em đã phụ sự kỳ vọng của thầy……”

“…… Vì sao…… Vì sao đến giờ vết thương vẫn nặng như thế……”

Dịch Khiếu nhẹ nhàng nở nụ cười ——- có lẽ đó cũng cứ coi như một nụ cười đi. Thật ra em chỉ khẽ nhếch mép mà thôi.

“Trước khi tới đây cha em đã đưa cho em cái chân này, nói, về sau em phải tự đi trên con đường của mình……”

Tôi biết bản thân đang say nên mới không khống chế được cảm xúc của mình. Tôi cầm lấy lọ thuốc để trên bàn học, thoa lên vết thương của em, một thứ chất lỏng không biết tên cứ từng giọt từng giọt rơi xuống vết thương trên chân Dịch Khiếu.

Dịch Khiếu không nói gì. Em chỉ lẳng lặng ngồi, thân thể vì đau đớn thỉnh thoảng lại khẽ run rẩy, nhưng em cắn răng chịu đựng, chịu đựng nỗi đau đớn khiến lòng tôi như thắt lại.

“Thực xin lỗi, gần đây thầy đã không quan tâm đến em, đều là lỗi của thầy……”

“Thầy Trần…… Thầy rất tốt với em, em biết. Nhưng con đường hướng đến tương lai, em phải tự mình đi thôi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dịch Khiếu ——- đây là lần đầu tiên tôi nhìn Dịch Khiếu ở một khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy biểu tình có chút khờ dại trên khuôn mặt em. Em cũng lặng lẽ nhìn tôi, rồi rất chậm rãi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng……

“Đợi học kỳ khó khăn này hết, em sẽ cố gắng tham gia các hoạt động của lớp. Tuy rằng những trận đấu thể dục như thế này em không tới được, nhưng cái này của em…” em nhẹ nhàng chạm lên huyệt thái dương của mình, ngạo nghễ híp lại đôi con ngươi đầy thu hút, “Em không hề thua bất cứ ai trong lớp.”

Tôi biết mà.

Tôi biết em luôn cố gắng hơn bất cứ ai, chăm chỉ hơn bất cứ ai.

Bởi vì em chẳng còn gì để mất nữa.

“Dịch Khiếu, thầy ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ em được điều gì đó. Em nói đi, trong cuộc sống hay về vấn đề học tập có những khó khăn gì, nếu thầy có thể làm được, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ em!”

Em lại khẽ nghiêng đầu ——- tôi phát hiện em rất thích làm động tác ấy, một bộ dáng như không mấy tín nhiệm, cũng lại như có chút ngây ngô.

Sau đó, khuôn mặt em dần đỏ lựng lên.

“Thật ra…… em có một chút không quen……” Em cúi đầu.

“Em nói đi, chỉ cần thầy có thể giúp được, thầy nhất định sẽ làm hết sức.”

Hàng mi dài của em khẽ rung động. “Là thế này…… vì em…… em không thể tới phòng tắm tắm rửa, nên giờ mỗi tối em đều chờ mọi người đi ngủ hết mới lén tới phòng chứa nước ngồi lau một chút ——- hiện giờ thời tiết đang nóng thế này còn được…….. nhưng một khi trời trở lạnh….. em…….” Em đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người tản mát ra một loại tình tự mãnh liệt, thế nhưng em vẫn gắt gao chịu đựng, ngoài việc thân thể đang khẽ run rẩy cùng khớp hàm đang cắn chặt vào nhau, em không hề có biểu tình gì khác.

Mũi tôi lại dâng lên một tầng chua xót.

Dịch Khiếu đáng thương như vậy, cao thượng như vậy đấy. Cho dù gặp phải khó khăn như thế, em vẫn không muốn để người khác biết, chỉ một mình chống chọi với nó. Tôi không biết trước kia em là một người thế nào, vẻ kiêu ngạo đã trở thành một lớp ngụy trang đến cố chấp của em. Là cảm giác thống khổ đến mức nào mới có thể khiến em không thể không bỏ xuống lớp ngụy trang ấy trước mặt tôi……

“Em nên sớm nói cho thầy biết mới phải.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của em, cảm nhận thân thể em chợt trở nên cứng ngắc, “Lấy hai bộ quần áo để thay ra đây cho thầy, về sau em phải tới phòng thầy tắm rửa ——– nếu em không qua, thầy sẽ đến lôi em đi đấy!”

“……”

“Nghe thấy chưa, đây là mệnh lệnh đấy! Không được từ chối đâu!”

Dịch Khiếu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Thầy Trần, thầy thật tốt.”

“Mọi người ai cũng nói vậy. Giờ em mới biết à?” Tôi cố ý nói vậy để em không chú ý tới cảm xúc của tôi.

“Vâng. Giờ em mới biết.” Thanh âm của em trở nên càng nhẹ nhàng, hầu kết không ngừng di động.

Sau đó em quay đầu nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi thấy trong mắt em ẩn chứa một loại tâm tình gọi là nhu hòa, khiến cả khuôn mặt em như bao phủ một tầng ánh sáng ôn nhuận, xinh đẹp vô cùng — một vẻ đẹp không phải của phàm nhân nữa.

“Em sẽ nhớ kỹ rằng, thầy là người đối xử với em tốt nhất.”

Em nói.

Tôi nghĩ, ngọn đèn trong phòng hôm đó chắc chắn có vấn đề, hoặc là tôi đã quá say rồi. Khuôn mặt Dịch Khiếu đẹp đến vô cùng, hệt như một thiên sứ, nói một tiếng cảm ơn tràn ngập dịu dàng với tôi.