Thiên Sứ Đáng Yêu

Chương 13: Vì một người, trở nên dũng cảm




Nguyên Phong đưa Phi Yên về tới nhà cô rồi, nhưng mà Phi Yên vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn, tay cầm chìa khóa, mắt cứ nhìn Nguyên Phong rồi lại nhìn ra xa, mãi chưa mở cửa vào nhà. Mà Nguyên Phong thấy cô như thế thì cũng chẳng biết làm sao, đi thì cảm thấy không ổn, mà ở lại thì không biết cô sẽ nhìn đến bao giờ Nguyên Phong bén giơ tay vỗ lên mặt cô một cái, khiến Phi Yên giật nảy người lên. Cô chớp mắt mấy cái rồi hỏi Nguyên Phong một câu rất ngớ ngẩn: - Anh vẫn chưa về à?

Nguyên Phong thấy chẳng biết nói gì với cô, đây chính là thân thể trưởng thành tâm hồn lên ba trong truyền thuyết sao? Là xuyên không trong truyền thuyết đang đứng trước mặt anh sao? Có nên cảm ơn trời đất không?

- Phi Yên, mắt em treo ở tầng mây thứ chín, còn cung phản xạ cách ba vòng trái đất đúng không? Thật đúng là người trời mà, tôi phải cảm ơn Thiên đế đã cho em cuống trần gian mở rộng tầm mắt mới được.

Sau đó Nguyên Phong thực sự chắp tay, hướng mặt lên trời xá xá, dáng vẻ vô cùng thành khẩn, đến trăng trên trời cũng phải ngỡ ngàng. Phi Yên đứng cạnh bĩu môi, đúng là độc miệng mà. Cô vỗ vỗ vào mặt Nguyên Phong, giả vờ xúc động nói:

- Không đúng, tôi phải cảm ơn Thiên đế mới đúng, đã cho một tiên nữ tầm thường như tôi được nhìn thấy một bức tường thành dày như thế này.( ý nói anh nhà mặt dày ấy ạ) Tôi thực sự là lần đầu chiêm ngưỡng đấy.

Nguyên Phong hừ mũi một cái, giật lấy chìa khóa trong tay Phi Yên mở cửa, vừa mở vừa nói:

- Vậy thì hôm nay tôi ở lại đây, cho em chiêm ngưỡng thật kĩ, dù sao cũng là lần đầu mà.

Phi Yên hóa đá. Đúng yậy chính xác là hóa đá, đến tận lúc Nguyên Phong bước vào giữa phòng khách rồi, Phi Yên mới ngậm miệng lại và có phản ứng được với loại hành đông của Nguyên Phong.

- Ai cho anh vào hả? Mau đi ra ngoài, nam nữ thụ thụ bất tương thân!_Phi Yên vừa cầm cán chổi vừa đập nhẹ vào chân Nguyên Phong vừa nói to.

- Làm sao nào, bạn trai bạn gái ở chung nhà thôi mà, tôi sẽ không làm gì đâu._Nguyên Phong bày ra vẻ hòa hoãn cười cười đáp

Phi Yên trở nên nghiêm túc, phân tích thật rõ với Nguyên Phong

- Thứ nhất, tôi còn chưa nói thích anh, chúng ta không phải bạn trai bạn gái, không thể chung nhà, dù chỉ một đêm. Thứ hai, cho dù tôi có thích anh, cũng không chắc có thể tiến triển thành loại quan hệ đó. Thứ ba, cho dù chúng ta là loại quan hệ đó, cũng không thể nhanh đến mức mới quen đã có thể...

- Hiểu rồi_Nguyên Phong ngắt lời Phi Yên, bên trong như có cái gì đó bị bóp nghẹt, bóp chặt đến nỗi khó thở._Tôi cho em thời gian thích ứng một chút nữ, được chưa? Em có cần lo lắng như vậy không?

Phi Yên im lặng, cô cảm thấy bản thân rất khó hiểu, rất quá đáng. Cô lúc thì không biết, lúc thì chạy trốn, lúc thì gạt bỏ, lúc thì không chịu suy nghĩ, lúc thì không thích ứng được, lúc thì không nhiệt tình. Chắc là vẫn còn rất nhiều điểm đáng ghét nữa. Vậy mà Nguyên Phong lại nói thích cô...

Nguyên Phong nặng nề đi ra cửa, chưa kịp đeo giầy thì cảm thấy gấu áo mình bị một bàn tay run rẩy năm lấy, tiếp theo là giọng của Phi Yên cất lên lí nhí trong cổ họng:

- Này...

- Sao vậy?

- Có phải tôi rất đáng ghét không?

Nguyên Phong thật muốn đánh cô một cái, nếu anh thấy cô đáng ghét, vậy thì sao có thể thích cô chứ? Anh thở hắt ra:

- Không đáng ghét.

- Rất nhiều người ghét tôi, cho rằng tôi tính tình thất thường ngu ngốc.Thực ra tôi chỉ cảm thấy không yên tâm, không chắc chắn, không quen...Giống như hôm nay, tôi còn định thu dọn quần áo chạy trốn...Nhưng mà...

- Nhưng sao?

- Tuy rằng trước kia chúng ta từng là anh em, bây giờ là đối tượng xem mắt, sau đó anh lại nói thích tôi, tôi thực sự không thích ứng kịp, không làm quen kịp...Nhưng mà, tôi cảm thấy, nếu tôi còn chạy nữa, thì quả thực quá đáng ghét..

- Vậy nên?

- Vậy nên...vậy nên...tôi xin lỗi...

Nguyên Phong nhíu mày, chỉ vậy thôi à?

- Còn gì nữa không?

Phi Yên ngập ngừng mấp máy môi, chật vật đến mức tưởng như nước mắt nước mũi sắp chảy ra đến nơi. Cô cúi đầu xấu hổ nói thêm:

- Anh có thể đừng chán ghét tôi được không? Tôi...tôi hình như tôi rất thích anh...

Nguyên Phong hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng cô có thể nói ra được. Anh xoay người ôm cô, nói:

- Cô gái, cảm ơn em, sau bao nhiêu năm anh chạy theo em, còn em cứ mãi đứng yên, cuối cùng em cũng chịu bước một bước về phía anh. Mà còn là một bước rất lớn nữa...

Phi Yên khe khẽ hỏi:

- Vậy anh không ghét em nữa à?

- Nếu đã thích rồi, thì có thể nhìn thấy tất cả ưu điểm, khuyết điểm trong thói quen, cách nghĩ. Anh muốn em sửa đổi khuyết điểm, nhưng sẽ không vì chúng mà ghét em, vứt bỏ em như một món đồ vô dụng. Ai da, ôm em như thế này thật chẳng muốn bỏ ra gì cả.

-......_Phi Yên thầm ghĩ, sao đã chuyển chủ đề rồi? Nhanh thế sao?

- Sao em không nói gì vậy?

- Ừ, em cũng không muốn bỏ anh ra gì cả._Phi Yên cười cười thì thầm.

Nguyên Phong bỗng đẩy nhẹ Phi Yên ra, mắt sáng rỡ như đứa trẻ vớ được kẹo, miệng líu lo như chim:

- Thật à thật à thật à? Nếu vậy cho anh ở lại đi!

Phi Yên khẽ chớp mắt, chỉ tay ra ngoài cửa, bảo với Nguyên Phong:

-.....Anh đi về...

- Này!

Tiếp theo, Phi Yên dùng bạo lực đẩy Nguyên Phong ra ngoài rồi bò lên giường ngủ. Nhưng mà đột nhiên lại thấy thiếu thiếu, muốn ôm tên Nguyên Phong kia a! Khó ngủ quá, cả người cứ lâng lâng, đúng thật là!